Mục lục
Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 406

Cô là một người thiếu cảm giác an toàn, chuyện chưa được chứng thực, cô sẽ không tin tưởng.

Chỉ sợ Mục Chính Hi vì cô mà mất đi †ên tuổi, chỉ cần anh không nói ra câu đó, cô chắc chắn sẽ không tự mình đa tình, tự cho mình là đúng.

Dù chỉ là một câu nói!

Cô cũng muốn được xác nhận!

Nhìn Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi từ từ tiến tới, ánh mắt thâm sâu, lại vô cùng nghiêm túc.

“Em muốn nghe gì?”

“Không phải tôi muốn cái gì mà là anh muốn nói gì!” Hạ Tịch Nghiên nói.

Hai người đều là người rất thông minh, mặc kệ ai nói câu đó trước, đều chứng tỏ họ đã bắt đầu thỏa hiệp với đối phương.

Nhưng mà…

Hai người nhìn nhau thật lâu.

Cuối cùng, Mục Chính Hi nhìn cô, mở miệng: “Tôi muốn eml”

Hạ Tịch Nghiên: “… Chỉ như vậy?”

“Không phải sao? Em còn muốn gì nữa?” Mục Chính Hi nhìn cô, hỏi lại.

Lúc này, Hạ Tịch Nghiên cười.

May mà cô không nói thêm gì, nếu không sẽ lộ ra mình quá tưởng bởi!

“Không có gì!” Cô đứng dậy, đẩy Mục Chính Hi ra: “Anh muốn là chuyện của anh, tôi không thể cho, anh muốn ép tôi cũng không có cách nào, nhưng tôi sẽ hận anh đấy!” Nói xong Hạ Tịch Nghiên đi thẳng về giường của mình.

Mục Chính Hi đứng ở đó, nhìn nụ cười của Hạ Tịch Nghiên, trái tim đau đớn khó tả.

Muốn thu lại lời vừa nói, tuy nhiên lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô về giường bệnh.

“Hạ Tịch Nghiên. . ” Anh mở miệng, còn dịnh nói thêm gì.

“Tôi buồn ngủ, tôi muốn ngủ, anh khẽ thôi!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên nằm xuống để ngủ luôn.

Mục Chính Hi đứng đó, nhìn bóng lưng cô, lại không nói gì tiếp…

Hôm sau.

Sáng sớm, lúc y tá kiểm tra phòng, đã ngửi thấy mùi rượu và thịt.

“Hai người ăn nhậu ở đây?” Y tá hỏi.

“Không, là người ăn ở đây lưu lại mùi!”

Hạ Tịch Nghiên giải thích.

Nghe câu này, y tá lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu kiểm tra xong hết mới rời đi.

Từ đầu đến cuối, Hạ Tịch Nghiên không nhìn Mục Chính Hi một cái.

Mục Chính Hi lại cau mày, cứ nhìn cô suốt.

Nhưng Hạ Tịch Nghiên vẫn không nhìn qua.

Mãi đến khi bà cụ Mục qua.

Bà đã tới từ sớm.

Biết cháu trai quý báu của mình ở đây, còn có người bà tưởng là cháu dâu ở đây, sao bà có thể không hoảng hốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK