Mục lục
Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 284

Câu nói này khiến Hạ Tịch Nghiên cảm động không nguôi.

Mặc dù ở nhà họ Hạ, họ đối xử với cô khá tốt, nhưng cũng chưa từng nói những lời thẳng thắn như lời cụ Mục.

Có tài cán gì mà cô có thể nhận được thứ tình cảm nhân hậu như thế.

“Bà nội, cháu cũng giống như Chính Hi, đều kính yêu bà” Hạ Tịch Nghiên nói.

Mặc dù không có bất cứ quan hệ huyết thống gì, nhưng bà cụ này khiến cho cô cảm thấy không có bất cứ cảm giác xa cách nào.

“Vậy thì nhận lấy!”

“Nhưng mà…”

“Đối với cháu có thể rất quý giá, nhưng không thể sánh với tấm lòng này của bà nội, nhận lấy đi!” Vừa nói, bà cụ Mục đeo vào cho Hạ Tịch Nghiên.

Hạ Tịch Nghiên vừa nhìn cụ Mục vừa mỉm cười, cuối cùng đã gật đầu.

Thấy cô gật đầu, vợ chồng Mục Thị cũng mỉm cười, Mục Chính Hi đứng đó, coi tất cả như không nhìn thấy không hay biết gì.

Da của Hạ Tịch Nghiên vốn đã rất đẹp, bây giờ lại đeo vào chiếc vòng ngọc như vậy càng khiến làn da cô nhìn đẹp hơn, đặc biệt toát lên một loại khí chất dịu dàng.

“Nhìn này, ta biết ngay Tịch Nghiên đeo vào là đẹp nhất!” Cụ Mục nói.

Câu nói này, cũng chỉ có người nhà họ Mục mới nghe hiểu được, Hạ Tịch Nghiên không hiểu ý tứ sâu xa của câu nói này, chỉ mỉm cười.

Đúng lúc này, điện thoại của Mục Chính Hi vang lên, khi nhìn thấy số điện thoại, Mục Chính Hi cầm điện thoại đi sang một phía.

Hành động đó, ai cũng nhìn ra được nghĩa là gì.

Cụ Mục không hài lòng lắm, nhưng trước mặt Hạ Tịch Nghiên cũng không thể nói gì Mục Chính Hi.

Hạ Tịch Nghiên càng biết rõ hơn, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Mục Chính Hi, cô đã biết ngay, miệng cô vẫn cười, Mục Chính Hi không nói gì đi sang một phía, lúc này, cụ Mục kéo lấy Hạ Tịch Nghiên: “Tịch Nghiên, cháu nói cho bà nội biết, cháu và Chính Hi thật không thể nữa sao?”

“Bà nội!”

“Bà hỏi thế thôi!”

“Có lẽ là không thể nữa, chúng cháu sau khi ly hôn đối xử với nhau tốt hơn trước khi kết hôn. Đây có lẽ là kết cục cuối cùng rồi!”

Hạ Tịch Nghiên nói từng chữ một.

Nghe thấy điều này, cụ Mục gật gật đầu, nói: “Nếu có thể, bà nội vẫn hy vọng cháu có thể làm cháu dâu của ta!”

“Bà nội, mặc dù không thể làm cháu dâu, cháu cũng là cháu gái của bà mài”

Hạ Tịch Nghiên cười nói, giọng điệu hơi nũng nịu. Một Hạ Tịch Nghiên như vậy, cho người khác loại cảm giác vừa khiến người †a dè chừng lại vừa khiến người ta quý mấn.

Làm cháu dâu nhà họ Mục là phù hợp nhất rồi, nhưng chỉ là cụ bà nghĩ thế chứ không hề nói tiếp.

“Được, vậy sau này cháu phải thường Ị”

xuyên đến thăm bà đấy “Vâng ạ!” Hạ Tịch Nghiên cười gật đầu.

Mà cuộc điện thoại kia, chính là Lăng Tiêu Tường gọi đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK