Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thanh Dương tông gặp phải loại thiên tai này, đó là vận xui của bọn họ hắn, dựa vào cái gì lại muốn các đại tiên môn chúng ta phải từ bỏ khu vực linh dược mọc khắp nơi trên mặt đất, lại còn phải bất chấp nguy hiểm đến tính mạng của bao đệ tử để đi cứu viện chứ? Nếu như cứu viện không thành, chẳng lẽ lại để mọi người cùng chết hay sao?"   

Người lên tiếng là một vị tráng hán khoác áo da thú, toàn thân trên dưới đều quấn xích sắt, chính là đệ tử chân truyền của Bách Thú tông,   

"Ha ha, cũng không thể nói như vậy, ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, nếu như chúng ta không cứu, lỡ như bọn hắn ra ngoài nói chúng ta không giảng đạo nghĩa thì sao?" Ngồi ở đầu dãy bàn phía bắc là một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng đang khẽ phe phẩy chiếc quạt xếp, chính là đệ tử chân truyền của Thượng Thanh tông, hắn cười nhạt nói: "Chỉ có điều lời nói của Hồng Báo sư huynh cũng có chút đạo lý, đó chính là trước khi cứu viện, phải định trước đường lui..."   

"Nhất định phải trên dưới toàn tông đi cứu viện sao?"   

Một vị nam tử cao ngạo, sau lưng cõng hộp kiếm hờ hững lên tiếng: "Huyền Kiếm tông ta đưa ra một nửa nhân thủ cũng đủ rồi!"   

Advertisement

"Buồn cười, Huyền Kiếm tông ngươi đưa ra một nửa nhân thủ, vậy chẳng lẽ Bách Hoa cốc chúng ta chỉ cần đưa ra mười nhân thủ cũng đủ rồi phải không?"   

Người lên tiếng lúc này lại chính là vị Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc, vẻ mặt hắn cũng tỏ ra rất không vui.   

Phương Nguyên từ xa đi tới, đều nghe được những lời này truyền vào tai, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ.   

Advertisement

"Phương Nguyên sư huynh, nhớ kỹ lời ta đã nói..."   

Lữ Tâm Dao quay đầu lại khẽ gật một cái, ra hiệu Phương Nguyên lưu ý, sau đó mới tiến đến, hướng về phía những đệ tử chân truyền của các đại tiên môn thi lễ, nói: "Chư vị sư huynh, Phương Nguyên Phương sư huynh của Thanh Dương tông đã đến, các ngươi muốn hỏi gì, chi bằng cứ hỏi hắn!"   

"Phù ù ù.."   

Phương Nguyên khẽ thở ra một hơi thật dài, từ từ đi tới.   

"Ha ha, vị này chính là đại đệ tử một núi của Thanh Dương tông, hiện tại danh tiếng đang thịnh đây sao?"   

Trong sân trở nên im ắng trong giây lát, sau đó liền có người cười khẽ, nhìn Phương Nguyên từ trên xuống dưới nói.   

"Đại đệ tử chân truyền Tiểu Trúc phong Thanh Dương tông, Phương Nguyên, bái kiến chư vị sư huynh..."   

Phương Nguyên cũng hướng về phía tất cả mọi người thi lễ, khẽ nói: "Trong trận thí luyện này, Thanh Dương tông ta gặp bất trắc, ngẫu nhiên gặp phải thiên tai, toàn bộ ma vật cùng ma tức Hắc Ám trong khắp Ma Tức hồ rộng lớn đều tập trung về lãnh địa Thanh Dương tông, khiến đệ tử trên dưới toàn tông chúng ta...”   

Hắn đang định kể rõ tình cảnh hiểm ác lúc này của Thanh Dương tông, bỗng nhiên bị ngắt lời.   

"Ha ha, ta lại không thích nghe lời này của ngươi!"   

Người lên tiếng chính là vị đệ tử chân truyền của Thú Linh tông kia, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Nguyên nói: "Cái gì mà toàn bộ ma vật cùng ma tức Hắc Ám đều tập trung về lãnh địa Thanh Dương tông của ngươi, làm như chúng ta được hưởng sái hào quang của Thanh Dương tông vậy. Bên trong Ma Tức hồ vốn nguy hiểm trùng điệp, nếu như chúng ta đã tiến vào Ma Tức hồ, thì việc ứng đối với hết thảy hiểm ác vốn chính là một trong những nội dung thí luyện của chúng ta!"   

Nói rồi, hắn nhìn về phía Phương Nguyên: "Thanh Dương tông ứng đối nguy hiểm không được, là do các ngươi vô dụng, chẳng lẽ còn có thể đổ lên đầu chúng ta hay sao?"   

Phương Nguyên nghe nói vậy, lập tức cảm thấy sôi máu, nhưng vẫn cố nhịn xuống.   

"Phương Nguyên sư đệ cảm thấy ta nói không đúng sao?"   

Vị đệ tử chân truyền của Thú Linh tông kia lại dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Phương Nguyên, giọng điệu hùng hổ dọa người.   

"Sư huynh nói có lý, nhưng bất kể như thế nào, Thanh Dương tông ta lúc này cũng đang phải đương đầu với kiếp nạn này, một cây chẳng chống vững nhà, nên mới sai mấy người chúng ta xông ra cầu viện. Lúc đầu chúng ta có 11 người xông ra, đến bây giờ chỉ còn có hai người chúng ta sống sót mà thôi, những sư huynh đệ khác đều không có tin tức mảy may, chắc hẳn đã gặp nạn, mong rằng tứ đại tiên môn nể mặt Tiên Minh, giúp Thanh Dương tông ta một lần!"   

Phương Nguyên hít sâu một hơi, kiềm chế tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nói ra.   

"Xin Phương Nguyên sư huynh cứ yên tâm, tứ đại tiên môn đồng khí liên chi, chúng ta đương nhiên là sẽ cứu!"   

Vị nam tử áo trắng của Thượng Thanh sơn kia phe phẩy quạt xếp, cười nhạt nói: "Chỉ có điều, tứ đại tiên môn xuất thủ, thực sự không thể coi thường, nội dung thí luyện của chính chúng ta còn chưa hoàn thành lại phải đi cứu viện Thanh Dương tông mà nói, thiệt hại của mỗi tiên môn đều quá lớn. Mà coi như chúng ta nể tình đều là đồng đạo tiên môn, không tính toán thiệt hơn, thì đi cứu lúc nào, cứu ra làm sao cũng là một vấn đề!"   

Phương Nguyên chờ hắn nói xong, mới nói: "Nếu như tứ đại tiên môn chịu ra tay cứu viện, đương nhiên là ân trọng hơn núi, Thanh Dương tông ta cũng không phải là hạng người trục lợi, tất cả thu hoạch đoạt được trong lần thí luyện này, đều có thể kính dâng ra, đền bù tổn thất cho các đại tiên môn bị gián đoạn thí luyện..."   

"Ha ha, ở nơi này linh dược đều có ở khắp nơi, chúng ta lại đi tham lam một chút tài nguyên nhỏ bé của Thanh Dương tông hay sao?"   

"Vị sư huynh Phương Nguyên này nói ngược lại thật là hào phóng, chỉ có điều cho dù ngươi dâng ra toàn bộ, thì tứ đại tiên môn chúng ta lại nên phân chia như thế nào?"   

"Àiiii, chuyến đi này, không biết phải tổn thất tính mạng của bao nhiêu đệ tử tiên môn, sao có thể chỉ lấy tiền tài ra so sánh được?”   

"..."   

"..."   

Nghe đám đệ tử chân truyền này nói, tâm tình Phương Nguyên dần dần chìm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK