Sắc mặt Tiểu Viên sư huynh chợt lạnh đi, sát ý vừa mới bị đ è xuống lại bừng bừng dâng lên.
Oanh! Oanh! Oanh!
Mặc dù hắn không lên tiếng, thế nhưng đám ma vật vô biên kia đã lập tức nhào tới chỗ đám đệ tử tiên môn xông ra khỏi Bát Hoang Vân Đài. Xung quanh đại trận lập tức nổi lên những trận chém giết kịch liệt, mùi máu tanh nồng đậm bốc lên, thế nhưng đám đệ tử tiên môn lại không hề hoảng loạn, chỉ liều mạng kêu to: "Bảo vệ Phương Nguyên sư huynh, tiến về phía trước... Nhanh nhanh tiến về phía trước..."
"Bảo vệ... Phương Nguyên... Sư huynh?"
Tiểu Viên sư huynh nghe thấy từng tiếng rống to kia, ánh mắt triệt để lạnh xuống.
"Kẻ ngu là những kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."
Advertisement
"Các ngươi đều là đệ tử tiên môn, không có ai là người ngu, nhưng hành động của các ngươi lại càng ngu xuẩn hơn..."
"Dù cho các ngươi nhìn thấy quan tài thì cũng không rơi lệ a..."
Lạnh lùng nói đến đây, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, hai tay chấn động trong hư không, lập tức có không biết có bao nhiêu đóa Hồng Liên xuất hiện bên cạnh hắn. Kế đó, chúng lại biến thành đạo đạo Hồng Liên kiếm quang, bay múa xoay tròn bên cạnh hắn, nhìn như thể hắn đang một mình nắm giữ ngàn vạn đạo kiếm quang vậy, sau đó hắn cứ thế giết về phía đám đệ tử tiên môn!
"Người điên kia lại tới rồi, biến trận!"
Advertisement
Trong khi đó vào lúc này, mấy vị chân truyền trong đám đệ tử tiên môn sớm đã chú ý tới Tiểu Viên sư huynh. Bọn hắn biết tên kia nhất định sẽ công tới, trong lòng sớm đã có chuẩn bị, vào lúc này, lúc này liền đồng thời hét lớn một tiếng. Đệ tử Bách Hoa cốc phụ trách một góc trận pháp đồng thời tế khởi pháp thuật tiên môn, trăm hoa đua nở che phủ một mảnh hư không, đạo đạo linh quang bốc lên ngút trời, chống đỡ lấy vô tận kiếm quang!
Đám đệ tử Bách Hoa cốc dốc sức kiên trì, bọn hắn chính là đạo phòng tuyến thứ nhất để chống đỡ Tiểu Viên sư huynh!
"Xuy xuy xuy "
Hồng Liên kiếm quang và Bách Hoa đại trận chạm vào nhau, cũng không biết bao nhiêu cánh hoa bị phá vỡ, trong lúc nhất thời tàn ảnh rơi xuống như mưa...
Đệ tử Bách Hoa cốc có tu vi thấp một chút đều phun ra một ngụm máu lớn, thế nhưng bọn hắn vẫn cắn răng kiên trì...
Gần một trăm tên đệ tử Bách Hoa cốc liên thủ tế khởi đại trận Bách Hoa, dù là tu sĩ Trúc Cơ thì cũng không dễ dàng đánh vỡ được. Tiểu Viên sư huynh cũng thế, Hồng Liên kiếm quang kia của hắn mặc dù đáng sợ, nhưng cũng không thể nào tuỳ tiện xé nát được đại trận này. Nhờ có sự kiên trì chúng đệ tử Bách Hoa cốc, những đệ tử tiên môn chạy ở phía trước đã hộ tống Phương Nguyên đi được một khoảng khá xa...
"Đã vậy thì ta cũng sẽ không lưu thủ nữa..."
Tiểu Viên sư huynh nhìn qua Phương Nguyên ở xa xa, ánh mắt phát lạnh đi, lại một lần nữa đề khí rồi hung ác đánh xuống.
Những sâu kiến phản kháng mình đều nên bị giết!
Cho dù những sâu kiến này đều là sâu kiến mà mình nhận biết...
"Phương Nguyên sư đệ, muốn chạy đi đâu?"
Lúc này trong đại trận, đám đệ tử tiên môn không để ý tới những Bách Hoa cốc đệ tử ở phía sau nữa.
Bọn hắn lựa chọn tin tưởng Phương Nguyên, dốc hết toàn lực che chở Phương Nguyên chạy về phía trước. Vào lúc này, thương thế của Phương Nguyên còn chưa phục hồi lại, chỉ có thể đưa tay chỉ đạo. Lạc Phi Linh lại giống như biết được suy nghĩ trong lòng Phương Nguyên, nàng ta chỉ thẳng về phía trước, kêu lên: "Ta biết hắn muốn đi đâu, khoảng cách rất gần, lại đi về phía Tây trăm trượng, sau đó quẹo sang bên trái là đến nơi..."
Nói xong, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Phương Nguyên, nơi đáy mắt hiện lên thần sắc lo lắng.
Nàng có lời muốn hỏi, đã lên tới miệng, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra...
"Hướng này có chuẩn xác không?"
Đám đệ tử tiên môn vừa chạy một kêu to.
Lạc Phi Linh rốt cuộc lắc đầu, quyết định tin tưởng Phương Nguyên, lớn tiếng kêu lên: "Phi thường chuẩn xác, ta rất rành đường đi..."
Có điều cũng đúng vào lúc này, tên đệ tử tiên môn giết vào mảnh ma vật sớm nhất sau khi vọt tới nơi mà Lạc Phi Linh nói lại kinh ngạc quay đầu nhìn về phía nàng: "Thế nhưng nơi này... Ngoại trừ núi hoang cỏ dại ra thì không có gì khác a..."
Phương Nguyên lập tức nao nao, quay đầu nhìn sang, sau đó hắn cũng ngây dại.
Trước đó hắn và Lạc Phi Linh trốn thoát khỏi vùng thung lũng này, sau đó ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài. Nhưng bây giờ khi bọn hắn đường cũ trở về, lại một lần nữa đi tới mảnh sơn cốc kia, thế mà lại chỉ thấy một nơi lạ lẫm hoang vu, hoàn toàn không có thân ảnh của sơn cốc kia...
Phương Nguyên nghĩ rất đơn giản.
Nếu vấn đề xuất phát từ Nê Ngẫu trong thung lũng kia, thế thì cách giải quyết vấn đề chắc chắn nằm trong sơn cốc đó.
Bây giờ hắn đã nghĩ ra một cách, có điều cách này cũng cần phải trở lại sơn cốc thần bí kia thì mới có thể giải quyết. Nhưng trước đó hắn nhớ rõ ràng rằng mình và Lạc Phi Linh vốn đi ra từ nơi này, sau đó liếc mắt liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài. Bây giờ đường cũ trở về, vốn nên nhìn thấy sơn cốc kia mới đúng, thế nhưng bây giờ khắp nơi đều là núi hoang, hết thảy đều lạ lẫm đến cực điểm...
Chuyện này cũng giống như trước đó khi bọn hắn đi ra khỏi sơn cốc liền nhìn thấy Bát Hoang Vân Đài vốn nên cách đó hơn ngàn dặm vậy.
Hết thảy đều lộ ra vẻ quỷ dị...
"Phương Nguyên sư đệ, ngươi muốn tìm tới nơi này sao?"
"Nơi này không có cái gì a, ngươi muốn tới đây tìm cái gì?"
"Không tốt, tên điên kia lại đuổi tới, Huyền Kiếm tông đệ tử, chuẩn bị nghênh địch..."
Những người xung quanh bắt đầu lao nhao, hoảng sợ không thôi. Bọn hắn vừa chém giết với ma vật, vừa phải đề phòng Tiểu Viên sư huynh đang nổi điên, thậm chí Tiểu Viên sư huynh còn đáng sợ hơn cả ma vật. Cho dù bọn họ bây giờ người đông thế mạnh, nhưng cũng không ai nguyện ý chính diện đối đầu với Tiểu Viên sư huynh. Người điên kia không biết lấy được lực lượng từ nơi nào, thực sự quá đáng sợ, bọn hắn chỉ có thể nỗ lực chống đỡ mà thôi...
Trong tình hình này, Phương Nguyên cũng phải cưỡng ép xốc lại tinh thần!
Hắn và Lạc Phi Linh liếc nhau một cái, xác định con đường mà bọn hắn chạy tới vừa rồi không sai...
Nói một cách khác, vấn đề nằm ở chỗ sơn cốc đó...
Căn bản là không thể nào tìm đường đến sơn cốc này, ký ức về con đường mà bọn hắn đi trước đó hoàn toàn không có tác dụng!
Trước đó bọn hắn được con mèo trắng thần bí kia dẫn đi, bây giờ muốn trở về thì cũng chỉ có thể dựa vào con mèo trắng kia!
Nghĩ đến đây, Phương Nguyên tâm tư khẽ động, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh.