Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lời này ta không muốn nghe nha!”

Phương Nguyên cắt ngang lời Tôn quản sự, cười nói:

“Mấy ngày nữa, ta muốn về Ngọc Phong nhai mời các vị sư huynh uống rượu!”

Tôn quản sự nghe thế thì tức giận đến mức dở khóc dở cười, mấy tên tạp dịch khác thì lập tức hoan hô ầm ĩ.

“Phương sư đệ, mau lên núi đi, các vị chấp sự đều đang chờ ngươi!”

Lữ Khuynh Hà mỉm cười nhìn đám người Phương Nguyên, mãi tới lúc này mới nhẹ nhàng nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng, không thể để các vị chấp sự đợi lâu!”

Tôn quản sự nghe thế thì vội vàng thúc giục Phương Nguyên.

Sau khi vái chào cảm ơn mọi người ở Tạp Vụ điện, Phương Nguyên bình tĩnh lại, quay người bước về hướng trên núi.

Khoảng cách từ đây lên trên núi không còn xa nên không cần lái Mộc Diên mà chỉ cần bước đi theo thềm đá.

Khi còn cách sơn môn tầm hơn trăm trượng, bỗng nhiên Phương Nguyên nhìn thấy ba người đi theo hướng ngược lại.

Đầu tiên là một người mặc áo choàng nhăn nheo, trong tay cầm một bọc quần áo, bộ mặt thất thần, bước đi tập tễnh tựa như đã bị đánh, lúc đi xuống bậc thang nhiều lần suýt ngã. Còn ở sau lưng hắn là hai đệ tử Giới Luật đường mặc áo đen, thỉnh thoảng thúc giục người đi trước nhưng kẻ này lại dường như không nghe thấy. Kẻ này chính là “cựu đệ tử tiên môn” Chu Thanh Việt.

Vào lúc này, Chu Thanh Việt cũng nhìn thấy Phương Nguyên đang lên núi. Đôi mắt đờ đẫn lập tức có tiêu điểm.

Trong lòng hắn dâng lên hận ý khó có thể kiềm chế…

Hắn gần như sắp cắn nát môi của mình, nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên, trong lòng gào lớn: “Hiện tại ngươi đã hài lòng chưa? Khi mọi chuyện ở đan phường của Thanh Lô phong vỡ lở, Hàn Tuyền đổ hết tội danh lên đầu ta, nói rằng mọi thứ đều do ta sai sử. Mặc dù ta không trộm đan dược nhưng lại mắc tội vu oan hãm hại đồng môn, bị trục xuất khỏi tiên môn, thậm chí còn bị các sư huynh đệ đồng môn chửi là trơ trẽn, không có một người ra tiễn. Ngươi đã hài lòng chưa?”

“Mà ngươi, bây giờ sắp một bước lên trời, trở thành đệ tử tiên môn, ngươi đã hài lòng chưa?"

Ánh mắt của hắn phức tạp, sắc mặt thay đổi liên tục, nửa muốn xông lên bóp ch ết Phương Nguyên, nửa muốn trốn tránh. Trong lòng hắn vốn ngập tràn lửa giận nhưng càng đến gần Phương Nguyên lại càng hoảng sợ, không kìm được nghĩ thầm: "Tên tạp dịch này bây giờ đã phong quang, hắn sẽ làm như thế nào với ta? Hắn sẽ khinh ta? Hắn sẽ mắng ta hãm hại hắn? Hắn sẽ đánh ta?"

“Hắn... Hắn... Sẽ làm gì với ta?"

Mang trong lòng tâm trạng mâu thuẫn và phức tạp nhất từ trước đến giờ, khi càng đến gần Phương Nguyên, Chu Thanh Việt càng thở gấp.

"Không được, ta không thể sợ hắn, làm sao ta có thể sợ một kẻ quê mùa?"

Trong lòng Chu Thanh Việt càng e ngại Phương Nguyên thì lại càng xuất hiện một loại phản ứng ngược: "Chỉ là ta sa cơ lỡ vận mới thua một nước cờ thôi. Mà Phương Nguyên ngươi chỉ là một kẻ quê mùa, có gì đáng tự hào. Bây giờ ngươi chỉ chiếm thượng phong tạm thời, có gì đáng mà kiêu ngạo? Ta không sợ ngươi, cũng không phục ngươi, nếu ngươi dám khinh ta, ta sẽ liều mạng với ngươi..."

Khi suy nghĩ điên cuồng này nổi lên, con mắt của Chu Thanh Việt đỏ bừng lên.

Bây giờ hắn cảm thấy mình giống như một đấu sĩ, giống như một vị tướng quân thất thế cất lên khúc hát bi tráng, dù thua trên sa trường nhưng vẫn đứng sừng sững không khuất phục, đối đầu với thiên quân vạn mã quân địch. Thậm chí hắn cảm thấy hơi bi tráng, cố ý ưỡn ngực lên, hiên ngang đi về phía trước…

Rất nhanh, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần!

Bước chân của Chu Thanh Việt ngày càng kiên định, đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón hết thảy!

Ngươi mắng ta đi, thậm chí đánh ta cũng được, nhưng ta chắc chắn sẽ nhìn ngươi với ánh mắt khinh thường!

Dù bây giờ ngươi oai phong, ta cũng muốn hét to vào mặt ngươi: "Ta, Chu Thanh Việt, xem thường ngươi, khinh miệt ngươi!"

Cuối cùng, giây phút hai bên chạm mặt đã tới!

Chu Thanh Việt cười lạnh, chuẩn bị ứng đối với Phương Nguyên, thậm chí chế giễu ngược lại.

... Nhưng… không có chuyện gì diễn ra cả!

Hai người chỉ lướt qua nhau!

Phương Nguyên không mắng hắn, cũng không khinh bỉ hắn, thậm chí còn không nói câu nào với hắn.

Hắn giống như không hề nhìn thấy Chu Thanh Việt, chỉ thản nhiên đi lướt qua, ánh mắt không hề nhìn Chu Thanh Việt một lần.

Bước chân Phương Nguyên không ngừng lại, cứ tiếp tục đi lên núi, bỏ lại Chu Thanh Việt thẫn thờ ở đằng sau.

Chu Thanh Việt chợt cảm thấy như toàn bộ sức lực của mình bị rút mất, tinh thần rệu rã, mọi chuẩn bị, mọi sự tức giận, mọi điều không cam lòng phút chốc bốc hơi, đột nhiên cảm thấy muốn khóc thật lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK