Đây chính là bình hồ lô mà Lạc Phi Linh đã tặng cho hắn trước lúc rời khỏi Vân Châu. Bên trong vốn đựng nửa bình rượu, song Phương Nguyên đã từ từ uống hết, hiện giờ chỉ còn cái bình không được giữ bên người làm kỷ niệm. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến nó, bởi vì bản thân chiếc bình hồ lô này không hề tâm thường, nếu không với ánh mắt của Lạc Phi Linh thì nàng đã chẳng thèm. Bây giờ dùng nó để đựng nước suối thì quá là thích hợp rồi.
Rút nắp hồ lô ra, Phương Nguyên đưa nó đến gần linh tuyền, định múc lấy một bình.
Hắn không phải là kẻ tham lam, chỉ cần một bình hồ lô linh tuyền là thỏa mãn rồi.
Nhưng hắn không ngờ rằng khi hồ lô vừa đặt vào trong linh tuyền, thì đột nhiên xảy ra một chuyện dị thường.
Ngay cả người có tính tình điềm đạm như Phương Nguyên mà cũng bị cảnh tượng đó dọa hết hồn!
Bình hồ lô đó dường như không có đáy, điên cuồng hút nước của linh tuyền vào trong.
Khiến cả dòng suối tạo thành một xoáy nước lớn, mà trung tâm xoáy nước chính là miệng của chiếc bình hồ lô kia. Nước linh tuyền ào ào đổ vào trong miệng
bình.
Cả một đầm nước linh tuyền chỉ chớp mắt đã gần cạn sạch, ngay cả vệt nước. ở đáy đầm cũng trở nên nhạt đi.
Đến lúc này, hồ lô kia vẫn chưa đầy, còn kéo cả thủy mạch từ trong linh tuyền ra ngoài...
Một luồng nước hệt như mũi tên bắn thẳng vào trong hồ lô. "Thứ này..." Phương Nguyên ngẩn người, kinh ngạc há hốc miệng.
Hắn biết hồ lô mà Lạc Phi Linh tặng cho mình không phải là đồ bình thường, nhưng không ngờ nó lại lợi hại đến vậy!
Hắn chỉ muốn múc một bình linh tuyền thôi, nhưng với tình hình này có lẽ là cả thủy mạch cũng bị kéo đi mất.
Song Phương Nguyên nhanh chóng phấn khởi lên, hắn đương nhiên là sế không ngăn cản bình hồ lô này.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Linh tuyền này ở trong hoàng lăng Ô Trì Quốc, cũng là bảo vật chẳng khác gì Thất Bảo Lôi Thụ. Nếu không phải nước suối không thể mang đi, có lẽ tiểu hoàng tử cũng sẽ không bỏ qua nó. Lúc trước Phương Nguyên cũng biết rằng nước linh tuyền này không thể nào lấy hết đi được, nhưng hiện giờ thì đã khác...
"Ùng ục..." Hồ lô vẫn không ngừng hút nước linh tuyền vào trong.
Phương Nguyên suy đoán, có lẽ số nước mà nó hút vào phải tương đương với một hồ nước, nhưng dường như vẫn còn chưa đầy.
"Vút..."
Đúng vào lúc này, ở miệng linh tuyền đột nhiên có một luồng ánh sáng xanh hiện lên, sau đó bay ra khỏi dòng suối. Hóa ra là một con cá có lớp vảy màu xanh, như thật như ảo, dài khoảng một thước, trên vảy có các phù văn tinh xảo mà huyền bí, bên mép có râu, hình dáng giống một con cá chép. Nó đang bơi tung tăng trên không trung, dường như muốn chống lại sức hút của bình hồ lô.
'Theo Phương Nguyên cảm ứng thì con cá chép xanh này không có máu thịt, chỉ là một cụm hơi nước cực kỳ đậm đặc mà thôi.
Đôi mắt của hắn đột mở to: "Đây là thủy mạch chỉ linh?"
Phương Nguyên nhất thời vô cùng kích động, dù điềm tĩnh là thế mà giờ phút này hắn suýt chút nữa thì nhảy dựng lên hoan hô.
Trên thế gian này có vô số linh mạch, có thuộc tính ngũ hành, phẩm chất của mỗi linh mạch đương nhiên cũng khác nhau. Có một số linh mạch có phẩm chất cực kỳ cao, thậm có thể sinh ra một vài tinh quái, mỗi loại tinh quái này đều là bảo vật hiếm có!
Mà linh tuyền trước mắt này chính là một trong số đó!
Ngay cả Phương Nguyên cũng không ngờ rằng, trong linh tuyền lại sinh ra một thủy mạch chỉ linh!
Ở một mức độ nào đó mà nói, con cá chép xanh này chính là linh tuyền thành tỉnh.
"Nếu có thể dùng thủy mạch chỉ linh này để trực tiếp luyện thành lôi linh của ta, thì uy lực đó... phải mạnh đến mức nào?”
Phương Nguyên trợn to hai mắt, gần như không dám tin mình gặp được chuyện tốt đến vậy.
Việc này chẳng khác nào muốn nhặt một hạt vừng, cuối cùng lại lượm được. cả một quả dưa hấu...
Con cá chép xanh kia rõ ràng không phải là phàm vật, hồ lô ghê gớm như thế mà nó chống đỡ được rất lâu mới kiệt sức, rốt cuộc mới tuyệt vọng vãy đuôi một cái rồi chui vào trong hồ lô. Sau khi ngấn nước cuối cùng từ trong linh tuyên bay ra, hồ lô kia lập tức bất động lơ lửng giữa không trung. Cả một linh tuyền lớn như vậy đã được đựng hết vào trong chiếc bình hồ lô này...
Phương Nguyên cũng không dám chậm trễ, vội vàng bước nhanh về phía trước, đóng nắp miệng hồ lô lại.
Bấy giờ hắn mới đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cả mảng núi xanh xung quanh cùng cây cối cỏ dại bắt đầu ngả vàng, không còn tràn trề sức sống như lúc đầu nữa. Hẳn là vì linh tuyền bị hồ lô hút cạn nên nó không còn thủy khí của linh tuyền nuôi dưỡng nữa!
Mà Phương Nguyên cúi đầu nhìn chiếc hồ lô, thấy nó biến thành nửa trong suốt, có thể nhìn thấy được cả con cá chép xanh đang chậm rãi bơi lội trong nửa bình hồ lô nước, chính là thủy mạch chỉ linh vừa bị hút vào kia.
Phương Nguyên lắc lắc hồ lô, chỉ cảm thấy nó vẫn nhẹ như trước, nhưng lúc đặt hồ lô xuống đất, thì mặt đất lại hơi chấn động một chút.
Trong lòng hắn nhất thời hiểu ra, đó là trọng lượng của cả linh tuyền. Bình hồ lô này công nhận mình, cho nên khi mình cầm lên trọng lượng nó mới trở về như
cũ.
Nhưng nếu đổi là người khác, trừ phi người đó có đủ sức di chuyển toàn bộ trọng lượng của linh tuyền, bằng không thì chắc chắn là không cầm nổi.
"Ta cho rằng giữ ngươi lại chỉ để làm kỷ niệm, nào ngờ lại là dị bảo lợi hại đến vậy..."
Phương Nguyên nhớ đến Lạc Phi Linh, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng lại nhanh chóng bất đắc dĩ gượng cười một tiếng.
Dị bảo như vậy mà trong mắt nàng lại chỉ là một thứ đồ kỷ niệm bình thường.
Mình cũng phải cố gắng thêm chút, đợi đến khi gặp lại nàng ấy, không thể để bản thân quá mộc mạc được!
Danh Sách Chương: