Vừa nói sắc mặt tiểu hoàng tử vừa tỏ ra khổ não: "Thế nhưng hiện tại ta đã ra ngoài gần nửa năm, miệt mài đi theo phương hướng vị tiên tri kia chỉ tìm kiếm thật lâu; cho dù là khắp các sơn vực như Đại Tây sơn, Nguyệt Lạc lĩnh, Thanh Ngô xuyên, Ngọc La sơn... ta đều đã tìm kiếm hết, nhưng vẫn không gặp được người trong lời nói của vị tiên tri kia. Cho nên ta đành phải tự mình nghĩ cách..."
"Ngọc La sơn?"
Phương Nguyên một mực lắng lặng lắng nghe, đến cuối cùng bỗng nhiên khẽ giật mình, nói: "Người mà vị tiên trí kia chỉ điểm tên là gì?"
Tiểu hoàng tử ngẩn người, nói: "Ta không biết a...
Phương Nguyên nhíu mày nhìn hắn một cái: 'Ngay cả danh tự ngươi cũng không biết mà đòi đi tìm người?"
Tiểu hoàng tử bất đắc dĩ nói: "Tiên tri chỉ hướng dẫn ta đi đến một mảnh sơn vực tìm kiếm, nói rằng người kia sẽ khắc biết ta đang tìm hắn. Nếu như hắn muốn giúp ta thì sẽ chủ động hiện thân gặp ta, nếu không muốn giúp ta thì có nói banh trời cũng vô dụng. Thế nhưng ta đã tìm kiếm hơn mấy tháng cũng không thấy bóng dáng, chắc là vị tiền bối kia thật sự không quan tâm điều gì; cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tiến vào Tổ Điện..."
Phương Nguyên nhịn không được hít một hơi thật sâu, ẩn ẩn đoán được cái gì đó, nói: "Vì sao vị tiên tri kia lại nói người kia có thể giúp ngươi?"
"Còn có thể vì sao chứ?”
ản lĩnh lớn
Tiểu hoàng tử nao nao, tỏ vẻ như đó là chuyện đương nhiên, nói chứ sao..."
'Thế nhưng thấy Phương Nguyên cau mày liền biết mình không nói đúng, hắn vắt hết óc suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên vỗ đầu một cái, nói: "Đúng rồi, vị tiên tri kia có nói qua, ả Yêu phi vô cùng lợi hại, chỉ có vị tiên tổ tu luyện lôi pháp kia mới có thể khắc chế được nàng ta!" Nói rồi hắn chuyển sang nghi hoặc nhìn Phương Nguyên: "Nếu không phải chênh lệch về tuổi tác, ta còn hoài nghỉ không biết ngươi có phải là vị tiên tổ kia của ta nữa hay không?”
Quan Ngạo vẫn một mực ở bên cạnh thành thực lắng nghe, bỗng nhiên chen miệng nói: "Phương tiểu ca cũng từng thân mật với một nữ nhân, sau đó..."
Phương Nguyên quất một bàn tay lên đầu Quan Ngạo: "Ta không giống với người kial"
Nói rồi hắn trầm ngâm hồi lâu, bỗng nhiên lấy ra một vật cho tiểu hoàng tử quan sát, nói: "Ngươi nhận ra vật này không?”
Trong tay hắn là một cái hộp nhỏ vuông vức, phía trên hiện đầy phù văn.
Đây chính là chiếc hộp hắn lấy được từ trong lòng bàn tay di hài của vị tán tu, trong lúc hắn nhận truyền thừa trên Ngọc La sơn.
"Không biết...
Tiểu hoàng tử cẩn thận xem xét rồi lắc đầu, sau đó lại nói: "Thế nhưng bên trên chiếc hộp này, chính là vân văn của hoàng thất Ô Trì quốc chúng ta aI!"
Nói rồi hắn liền vén áo bào khoác ở bên ngoài lên, chỉ vào đai lưng nói: "Ngươi xem, chỗ này của ta cũng có!"
Lần này hắn đi ra ngoài không lấy thân phận rõ ràng, bởi vậy bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo bào màu vàng bình thường, thế nhưng đai lưng bên trong lại là đồ vật trong cung. Phương Nguyên tập trung quan sát so sánh với hộp nhỏ kia, quả nhiên phát hiện ra cả hai loại hoa văn đều hoàn toàn giống nhau...
Trong lòng của hắn ngược lại khẽ thở dài, đã đoán được chân tướng.
Thì ra vị tán tu Cửu cô chỉ dẫn mình tìm đến cũng không thật sự là tán tu, mà là một vị cao nhân xuất thân từ hoàng thất Ô Trì quốc.
Thế nhưng bản lĩnh của Cửu cô còn cao hơn so với vị tiên tri Ô Trì quốc kia, ít nhất là Cửu cô còn trực tiếp chỉ điểm nơi ẩn cư của vị cao nhân kia cho mình, mà vị tiên tri Ô Trì quốc lại chỉ có thể chỉ điểm cho tiểu hoàng tử sơ bộ một mảnh sơn vực mà thôi!
Hơn nữa vị tiên tri kia không chừng cũng sai.
Hắn chỉ nghĩ rằng vị cao nhân kia có khả năng tâm đã chết, không còn để ý đến chuyện bên trong Hoàng tộc Ô Trì quốc nữa.
Lại không nghĩ rằng, đối phương không phải tâm đã chết, mà là chết thật sự! Hắn đã sớm tọa hóa từ hai năm trước! Tinh thần của hắn dần dần trở nên nặng nề, lông mày cũng nhăn tít lại.
"Tại sao ngươi lại có vật này, không phải trộm ra từ trong hoàng thất Ô Trì quốc chúng ta đó chứ?"
Lúc này tiểu hoàng tử đang tò mò đánh giá hộp nhỏ trong tay Phương Nguyên, ánh mắt tỏ ra nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngươi chờ ta một lát!"
Phương Nguyên lại chỉ thở dài, đứng dậy đi đến một vị trí hẻo lánh trong sơn cốc ngồi xuống, nhìn qua hộp nhỏ trong tay thấp giọng lẩm bẩm: "Tiền bối, ta nhận được truyền thừa Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn của ngươi, cũng từng đáp ứng thay ngươi hoàn thành tâm nguyện; chỉ là không biết sự tình của Hoàng tộc Ô Trì quốc có phải chính là chuyện lo lắng cuối cùng của ngươi hay không, chỉ hy vọng ngươi trên trời có linh, lưu lại đáp án ở trong cái hộp này đi!"
Hắn từ trước đến nay luôn tuân thủ đạo tâm, đáp ứng chuyện gì nhất định sẽ đi làm.
Chỉ có điều, nếu ngay cả vị tiên tri kia còn không chắc chắn vị cao nhân này có thể giúp được Ô Trì quốc hay không, thì dĩ nhiên Phương Nguyên lại càng không chắc chắn.
Đối với bản thân hắn mà nói, hắn vạn phần không muốn trộn lẫn vào sự tình trong Hoàng tộc này.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Nếu như đối phương thật sự là yêu ma tàn sát một phương gì đó, nếu như Phương Nguyên cũng có niềm tin chắc chắn mà nói, thì quả thật hắn sẽ việc nghĩa không từ trượng kiếm giết chết. Nhưng đối phương lại chỉ là một Yêu phi gì đó, hơn nữa nếu chỉ là tranh giành tình nhân trong cung mà thôi, thì cần gì mình
xuất thủ chứ?
Bởi vậy, đến tận lúc này hẳn cũng chỉ có thể tìm đáp án bên trong chiếc hộp. nhỏ.
"Xem ra vị cao nhân kia ở trên trời thật sự có linh, nhưng có linh thì cũng có hạn, chuyện này cuối cùng phải do chính ta quyết định!"
Phương Nguyên thở dài một hơi, từ từ hạ quyết tâm.
"Cho ta thù lao nhất định, ta có thể đi Tổ Điện của Ô Trì quốc với ngươi một lần!"
Đi tới trước mặt tiểu hoàng tử, Phương Nguyên thấp giọng nói: "Nhưng sự tình của hoàng thất Ô Trì quốc, ta vẫn không muốn trộn lẫn nhiều!"
Danh Sách Chương: