Âm thị kêu lên thảm thiết, chẳng mấy chốc cả người chỉ còn lại một nửa.
Trận ác chiến bắt đầu trong chớp mắt, rồi lại chớp mắt kết thúc, trước sau không đến thời gian uống cạn một chén trà.
Trên đỉnh núi xa xa, con mèo trắng và hai vị trận sư Thiên Xu Môn đều nhìn về phía này.
Hai vị trận sư kia không biết lai lịch của Phương Nguyên, xem trận ác chiến này mà hai mắt đều trợn tròn.
Còn con mèo trắng chỉ miễn cưỡng gật đầu thôi!
Xử lý xong đám người kia, quang cảnh sạch sẽ hơn vài phần, chỉ còn lại tiểu hoàng tử đang đứng trên pháp khí.
Mà mấy âm thị kia chết đi, bộ da mẫu hậu y cũng mất đi sự điều khiển, phấp phới bay xuống, rơi vào ngực y. Y cứ thế ôm lấy bộ da của mẫu hậu, nước mắt trào ra như mưa, trong miệng phát ra tiếng nức nở như dã thú.
Phương Nguyên chẳng biết nói gì, chỉ im lặng nhìn y. Tiểu hoàng tử tun lên nhè nhẹ, cúi đầu nhìn bộ da người trong lòng mình.
Chẳng biết qua bao lâu, y đột nhiên xoay người lấy một hộp sắt ra.
Trên hộp sắt có hình vẽ bát quái, giống như được đúc bằng sắt, rõ ràng có huyền cơ khác.
Tiểu hoàng tử cầm hộp sắt đưa đến trước mặt Phương Nguyên, nghẹn ngào nói: "Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Phương Nguyên nghiêm sắc mặt, cúi đầu nhìn hộp sắt kia, hắn biết bên trong nó đựng thứ gì.
Không ngờ tiểu hoàng tử hao tốn rất nhiều tâm sức mới lấy được quốc bảo 'Thất Bảo Lôi Thụ từ trong tổ điện ra, giờ phút này lại cam tâm tình nguyện dâng nó đến trước mặt mình để làm một cuộc trao đổi, nhờ mình ra tay giúp đỡ...
Nhưng đối mặt với bảo bối một trong thập đại thần vật đương thời, Phương Nguyên lại không đưa tay nhận lấy.
Sắc mặt hắn lúc này có chút nghiêm trọng. Sau một hồi im lặng, hắn mới lên tiếng: "Chuyện này ta không giúp ngươi được. Hoàng tộc Ô Trì Quốc có rất nhiều cao thủ, nếu yêu phi kia có thể luyện mẫu hậu ngươi thành quỷ vật, thì chứng tỏ bà ta đã một tay che trời trong Ô Trì Quốc. Ta chỉ có thể giúp ngươi tạm thời né tránh sự truy đuổi, nhân cơ hội này ngươi mau rời khỏi đây. Chắc chắn một nhóm đông cao thủ khác cũng sắp tới đây rồi. Thời gian không còn nhiều lắm đâu!"
Ngẩng đầu nhìn về hư không xa xôi, Phương Nguyên khẽ thở dài một tiếng.
Hắn có thể nhìn ra được hiện giờ trên bầu trời có rất nhiều cao thủ đang lùng sục tứ phía.
Từ điều này, Phương Nguyên cũng có thể đoán ra được một vài chuyện.
Hoàng tộc Ô Trì Quốc Có rất nhiều cao thủ, yêu phi cũng đã điều động họ tới 'Thập Vạn Man Sơn này lùng tìm tung tích của tiểu hoàng tử. Nhưng khi ả quyết định luyện mẫu hậu của tiểu hoàng tử thành quỷ vật để làm mồi nhử, thì những người đó đều bị tạm thời rút về, chắc là vì ả không muốn để những người trung thành với Ô Trì Quốc nhìn thấy bộ dạng thê thảm của hoàng hậu...
Vừa rồi Phương Nguyên ra tay giúp đỡ tiểu hoàng tử, cũng vì đám âm thị này không phải là cao thủ thực sự của Ô Trì Quốc.
Bọn họ chỉ là đám nô tài do Ô Trì Quốc dùng bí pháp nuôi dưỡng ra mà thôi, đại đa số đều là Đan dược Trúc Cơ, thực lực cũng dựa vào việc tu luyện tà pháp mới có được, không tính là cao thủ chân chính. Mà cũng vì lý do đó nên yêu phi mới dễ dàng thu phục được...
Còn cao thủ Ô Trì Quốc thực sự thì không dễ dàng bán mạng cho yêu phi như thế. Nhưng yêu phi dùng danh nghĩa của thiên tử để sai khiến chư hầu, những người đó không thể không phụng mệnh hành sự. Nếu mấy người Phương Nguyên không nhân cơ hội này rời đi, thì sợ rằng đến lúc các cao thủ đó chạy tới, sẽ không thể đi được nữa.
Phương Nguyên biết thực lực của mình không kém, nhưng còn lâu mới đạt tới trình độ đối đầu được với cả một đất nước.
Bởi vậy hắn từ chối nhận Thất Bảo Lôi Thụ. Giúp tiểu hoàng tử hóa giải một mối nguy, chính là vì hắn nể tình những lời nói cuối cùng kia của y.
Phương Nguyên nhìn ra được, trước khi ra khỏi đại trận, tiểu hoàng tử thật sự cho rằng quốc nạn của Ô Trì Quốc đã được giải quyết, mẫu hậu thực sự đến đón mình. Trong tình huống như vậy, y vẫn xin lỗi Phương Nguyên, đồng thời hứa hẹn sẽ tặng cho hắn một lễ vật, coi như cũng còn có chút lương tâm!
Nhưng việc Phương Nguyên có thể giúp cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Tiên sinh... xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Tiểu hoàng tử dâng hộp sắt lên trước mặt Phương Nguyên, cố chấp không chịu cất đi, giọng nói run rẩy, dường như phải dốc hết sức lực toàn thân mới ép bản thân bình tĩnh lại, nói mà không khóc ra thành tiếng: "Tiên sinh, bây giờ người có thể giúp được ta chỉ có tiên sinh mà thôi, xin tiên sinh hãy giúp ta..."
Phương Nguyên cau mày, không trả lời.
Đúng lúc ấy, phía xa nổi lên một trận gió lớn.
Tấm da người trong lòng tiểu hoàng tử bỗng bị gió thổi lung lay, rơi ra khỏi ngực y, sau đó trôi nổi giữa không trung, một lần nữa bung ra thành hình người.
Gió thổi qua tấm da tạo thành âm thanh hệt như tiếng khóc.
Mọi người giật nảy mình, nhìn tấm da với ánh mắt nghi ngờ, cho rằng đây lại là tà pháp của yêu phi.
Nhưng đèn lồng mà mấy âm thị dùng để điều khiển tấm da người đều đã bị đánh nát, tấm da người này đã thoát khỏi sự khống chế.
Trong lúc nghi hoặc, mọi người liền thấy tấm da người ấy xoay người lại trên không trung, sau đó chậm rãi quỳ về phía Phương Nguyên!
Danh Sách Chương: