Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Nguyên chợt cười to, xông thẳng lên không trung, trong tay đã có thêm một chiếc quạt lông. Đây chính là một trong những pháp bảo của yêu ma Nam Hoang thành Phương Nguyên có trong tay, mới thi triển ra lần đầu. Hắn rót pháp lực vào bên trong, sau đó dùng sức quạt một cái. Phía trên quạt lông lập tức sáng lên rất nhiều phù văn, từ bên trong bất ngờ bay ra một con qua màu lam, lao thẳng tắp tới tấm thánh chỉ kia...

'Theo con qua màu lam bay qua, ngay cả nhiệt độ trên Tiên Đài cũng chợt hạ, kết thành một tầng băng mỏng.

"Giào..."

Đạo thánh chỉ kia cảm ứng được uy lực của pháp bảo, từ bên trong chui ra một đầu long ảnh màu vàng nghênh đón con quạ màu lam đang phóng qua. Hai cái huyễn ảnh tung vào nhau, quấn lấy nhau, với sự khủng bố của lực băng sương do con quạ màu lam kia phát ra, vậy mà không thể thắng được.

'Thế nhưng nhân cơ hội này, thân hình Phương Nguyên lại nhoáng lên, áp sát đến gần tên tiểu hoàng tử, trở tay xách hẳn lên giữa không trung.

Trong khoảnh khắc khi tiểu hoàng tử bị Phương Nguyên xách lên, đạo long ảnh màu vàng kia liền trở nên ảm đạm lên, nặng nề bay trở về thánh chỉ, tấm thánh chỉ bồng bềnh rơi xuống đất. Phương Nguyên cũng tiện tay bắt lấy tấm thánh chỉ kia nhét vào trong lồng ngực của mình.

Thánh chỉ tuy có thần tính, nhưng dù sao cũng không linh hoạt bằng pháp. bảo.

Trông thấy tiểu hoàng tử gặp nạn, nó sẽ chủ động hiện thân nghênh địch, nhưng lại bị Phương Nguyên dùng Lam Nha Bảo Phiến dẫn dắt thần tính trên đó rời đi. Sau khi tiểu hoàng tử bị bắt, nó cũng liền mất đi năng lực hộ chủ, biến trở lại thành một tấm vải vàng bình thường.

Đối với người ngoài mà nói, bọn hắn thậm chí còn không thèm chú ý đến sự hứng thú của Phương Nguyên đối với thánh chỉ, chỉ trợn tròn mắt nhìn tới.

Đường đường là tiểu hoàng tử Ô Trì quốc, thế mà bây giờ lại bị Phương Nguyên xách trong tay giống như một con khỉ nhỏ.

Nhất thời bọn hắn vừa sợ vừa giận, muốn xông lại cứu người, nhưng lại sợ ném chuột vỡ bình, chỉ dám ngẩn người tại chỗ giống như là bị dính thuật định thân vậy.

"Ngươi... Ngươi thật lớn mật, mau buông tiểu hoàng tử ra!"

"Ngươi có biết tổn thương Hoàng tộc chính là tội tru di cửu tộc không?"

Trong lúc nhất thời vô số tiếng hét lớn vang lên, nhưng chỉ là ngoài mạnh trong yếu không có lực lượng gì.

Mà Phương Nguyên không thèm để ý tới những chuyện này, xách theo tiểu hoàng tử trong tay đảo đảo tròng mắt nhìn hắn một chút, nói: "Có ý tốt xin lỗi ngươi, ngươi lại không đồng ý, vậy thì đành phải mượn ngươi làm con tin, bảo đảm

cho hai chúng ta rời khỏi nơi này trước lại nói sau..."

Tiểu hoàng tử cầu khẩn: "Có thể thả ta xuống trước hay không, thế này thật mất mặt a..."

Phương Nguyên cười một tiếng, đặt hắn xuống đất, bàn tay lại đặt trên đỉnh đầu của hắn, ánh mắt quét về tứ phương.

"Tránh ra!"

Một tiếng quát này của hắn chấn kinh tứ phương, toàn bộ Hỏa Vân lĩnh đều lâm vào bầu không khí hoàn toàn tĩnh mịch.

Trên mặt từng người đều tỏ ra do dự, không dám động đậy chút nào.

"Tiểu hoàng tử của các ngươi đã rơi vào tay ta, ai dám cản đường ta liền chém hắn một đao!"

"Đối với đệ tử Hỏa Vân lĩnh, tốt nhất là các ngươi để bọn hẳn tự động tán đi, cho phép các ngươi gây khó dễ cho bọn hẳn, thế nhưng phàm là để ta biết được. đệ tử Hỏa Vân lĩnh bị tử thương một người, ta cũng sẽ chém lên người tiểu hoàng tử các ngươi một đao. Tính ra chắc chỉ khoảng mấy trăm đao, có lẽ không chết được..."

Tiểu hoàng tử kia kêu to: "Chết đó, một đao cũng đủ chết

Phương Nguyên cười một tiếng, đột nhiên tuôn ra pháp lực cuốn tên tiểu hoàng tử kia lại, đưa tay tế lên một đạo ngân toa lao xuống đón Quan Ngạo, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, xông thẳng ra bên ngoài Hỏa Vân lĩnh. Đám người bao vây vòng ngoài dĩ nhiên không có ai cam tâm thả hẳn xông ra, thậm chí có người còn kích động định tế lên pháp bảo ngăn cản, thế nhưng Phương Nguyên lại trực tiếp đưa tiểu hoàng tử ra cản trước mặt.

"Ấy ấy ấy, mau tránh ra..."

Tiểu hoàng tử bị hù tới mặt vàng như đất, lập tức giương nanh múa vuốt hét toáng lên.

Đám người ngăn ở phía trước làm sao dám đả thương hắn, trong lòng dù có biệt khuất cũng phải lách mình tránh qua một bên.

Phương Nguyên cứ như vậy lao thẳng ra Hỏa Vân lĩnh, ngân toa nhanh như điện, bay thẳng về phía xa xa trên bầu trời đêm.

Mà Cự Giao môn cùng đám thị thiếp đều không cam tâm, liều mạng đuổi theo. phía sau hắn.

Nhưng bọn hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ chính là, tốc độ ngân toa của Phương Nguyên quá nhanh.

Mặc cho bọn hắn liều mạng đuổi theo phía sau, vậy mà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ngân toa kia càng lúc càng bay xa, từ từ biến mất trong màn đêm.

"Này này, đại ca, trông tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, sao lại làm việc xúc động như vậy chứ..."

"Chúng ta chẳng qua mới chỉ cãi qua cãi lại một hai câu, làm gì đến mức ngươi trói ta lại vậy chứ?”

"Đây chính là phạm vi Ô Trì quốc đó, tám đại tướng trấn áp tứ phương, thậm chí là các tiên môn lớn nhỏ bên trong Ô Trì quốc, một khi nghe nói ta ở trong tay ngươi đều sẽ liều mạng tới tìm ngươi, đây chẳng phải là ngươi tự tìm phiền toái cho mình sao?"

"Đã trốn không thoát, hay là thả ta về nhà đi thôi, cùng lắm là ta không đòi ngươi bồi thường nữa..."

Tiểu hoàng tử bị hù sắp khóc lên: "Vừa rồi ngươi còn nói không muốn gây chuyện, sẽ không thật sự giết ta chứ?"

"Không tin có thể thử một chút!"

Phương Nguyên mặt không thay đổi nói: "Không muốn gây chuyện và sợ phiền phức, là hai chuyện không giống nhau!"

Vừa cấp tốc phi độn Phương Nguyên vừa đưa mắt nhìn bốn phía, trước mắt là một vùng núi hoang rậm rạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK