Mục lục
Cải Thiên Nghịch Đạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mãi đến khi tận mắt nhìn hắn xuất kiếm, mới biết vừa nãy trong chiêu kiếm kia ẩn giấu bao nhiêu bí mật, bây giờ trong hư không lại như nổi lên sương mù trắng xóa, tất cả đều bao phủ về phía Phương Nguyên, che khuất bầu trời... 

 Mà ở trong tầng tầng kiếm sương, lại có rất nhiều vòng xoáy nhỏ, mơ hồ phong tỏa tất cả phương vị ở xung quanh Phương Nguyên. 

 Kia đều là hậu chiêu mà hắn lưu lại! 

 Trong chiêu kiếm pháp kia của hắn, không phải chỉ có ba hậu chiêu, mà là mười bảy. 

 Mười bảy hậu chiêu này, quyết định dù Phương Nguyên đối kháng như thế nào, hắn cũng có thủ đoạn phản chế! 

 Nhưng đón tầng kiếm sương mênh mông kia, Phương Nguyên chỉ trở tay vẩy một cái. 

 Trong tay hắn nắm một cây gậy trúc màu xanh, này là bởi vì hắn cùng lúc đánh cờ với ba người, các thị nữ sợ hắn không với tới, vì lẽ đó mang đến cho hắn, dùng để rút quân cờ, do là tiện tay bẻ, nên phía trên còn mang theo vài lá cây xanh xanh... 

 Mà bây giờ, Phương Nguyên là dùng gậy trúc này vung ra ngoài! 

 - Tạch! 

 Gậy trúc ở dưới lực lượng của hắn dẫn dắt, vẽ ra một đường vòng cung quất tới. 

 Đột nhiên kiếm sương biến mất, thân thể của Lệ Đạo Hùng còn duy trì tư thế ra chiêu, kiếm còn ở trong tay, đang vung giữa không trung, bất cứ lúc nào cũng có mấy hậu chiêu triển khai, chỉ là đến lúc này, hắn lại không dám cử động... 

 Bởi vì gậy trúc của Phương Nguyên đã chỉ ở trên cổ của hắn! 

 - Chuyện này... 

 Hắn kinh ngạc tới mấy giây, sau đó mới kinh hãi nói: 

 - Sao có thể được? 

 Theo hắn lên tiếng, người xung quanh cũng náo loạn cả lên, châu đầu ghé tai thảo luận, ánh mắt thì quỷ dị nhìn hiện trường. 

 - Không có gì không thể cả! 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.


 Phương Nguyên thu hồi gậy trúc, nhẹ nhàng hạ một quân cờ, bức một kỳ thủ vào góc chết, ba vị kỳ thủ kia rất chăm chú, thời điểm Lệ Đạo Hùng xuất kiếm, người khác đều hãi hùng khiếp vía ngắm nhìn, ba người bọn hắn lại thật coi đây là cơ hội của mình, dồn dập triển khai thế công, ý định thừa dịp Phương Nguyên phân tâm đấu kiếm, nghịch chuyển xu hướng suy tàn lại. 

 Bất quá bọn hắn vừa động, tình huống giằng co lúc nãy cũng không còn nữa, đang đứng trước nguy cơ vỡ trận. 

 Mà thời điểm Phương Nguyên hạ cờ định thắng thua, miệng lại nói với Lệ Đạo Hùng: 

 - Trong kiếm pháp của ngươi có sơ hở lớn như vậy, che giấu nhiều hậu chiêu cũng vô dụng, một kiếm đã bị người đâm chết rồi... 

 - Nhưng không nên... 

 Vẻ mặt Lệ Đạo Hùng tuyệt vọng nói: 

 - Ta không thể có sơ hở lớn như vậy được... Chẳng lẽ nói... 

 Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng nói: 

 - Tố chất của ta ngu dốt như vậy, Liễu tiên sinh truyền kiếm pháp cho ta, ta tìm hiểu ròng rã một năm, vẫn không tìm hiểu được điểm tinh diệu trong kiếm pháp sao? 


 - Không phải ngươi tìm hiểu có vấn đề, mà là người truyền kiếm pháp cho ngươi có vấn đề! 

 Phương Nguyên quay đầu lại nhìn lướt qua bàn cờ, sau đó cũng không ngẩng đầu lên trả lời. 

 - Ngươi... 

 Trên mặt Lệ Đạo Hùng lóe lên vẻ không cam lòng, người tu hành rất tôn sư trọng đạo, hơn nữa người càng cần tu khổ học, sẽ càng coi trọng truyền thừa, Phương Nguyên hiển lộ kiếm đạo cao minh, nếu lăng nhục Lệ Đạo Hùng hắn, cho hắn mấy lá gan cũng không dám đáp trả, nhưng nghe Phương Nguyên nói Liễu tiên sinh chỉ điểm mình kiếm đạo có vấn đề, trong lòng lại nổi giận... 

 Người bên ngoài nghe vậy, đều cảm thấy tu sĩ Ô Trì Quốc kia quá kiêu ngạo, lẽ nào cho rằng kiếm đạo của mình còn cao hơn Liễu tiên sinh? 

 Phương Nguyên không thèm để ý tới những thứ này, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: 

 - Một năm trước ngươi cảm giác mình gặp phải bình cảnh, cái kia chính là đến giới hạn đột phá kiếm pháp, phản phác quy chân tu luyện kiếm thế, nhưng người kia không chỉ cho ngươi con đường rõ ràng, trái lại để ngươi đi theo đuổi càng nhiều biến hóa trên kiếm pháp, cái này vốn là một loại dối trá, dựa vào ý đó tu luyện, ngươi càng chạy càng xa trên con đường sai lầm, kiếm đạo làm sao có thể tiến cảnh? 

 Nói xong gậy trúc quất tới, nhẹ nhàng gõ lên đầu Lệ Đạo Hùng một cái. 

 Cái gõ kia thoạt nhìn rất đơn giản, không hề có chút biến hóa. 

 Nhưng Lệ Đạo Hùng lại cảm nhận được, cái gõ kia tương tự chiếu thức của hắn lúc nãy. 

 - Hóa phức tạp thành đơn giản, phá pháp thành thế, chính là đơn giản như vậy! 

 Phương Nguyên quay đầu nhìn Lệ Đạo Hùng nói: 


 Ta không bắt ngươi quỳ ba ngày ba đêm, lại dùng đạo lý trong Vô Khuyết Kiếm Kinh hóa giải nghi hoặc cho ngươi, đã xem như hết tình hết nghĩa rồi! 

 Nói cho cùng, hắn rất thưởng thức Lệ Đạo Hùng thành tâm học kiếm, vì vậy hơi bất mãn vị tông sư kiếm đạo cố ý chỉ điểm sai lầm kia, thậm chí có chút căm giận bất bình, mới cố ý chỉ cho hắn một con đường sáng! 

 Thông qua vị tiểu kiếm si này, hắn nghĩ đến mình lúc trước học kiếm, vào lúc đó, mình không phải cũng khổ tâm luyện kiếm, thậm chí nhập ma, nhưng lại không có minh sư chỉ điểm, càng luyện càng sai, suýt nữa phá hủy căn cơ sao? 

 Nếu không phải mình may mắn, vô tình tìm được Vô Khuyết Kiếm Kinh do Kiếm Si lưu lại ở hậu sơn của Thanh Dương Tông, từ đây nhìn thấy con đường tu luyện, kiếm đạo bắt đầu tăng nhanh như gió, thì mình bây giờ sẽ là cái bộ dáng gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK