Hiện tại, chân truyền Thượng Thanh sơn Đơn Giang Bạch đã cân nhắc đến một vấn đề mới: "Cho dù có thể giết đến được, thế nhưng đến lúc đó, ai có thể bảo đảm Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông còn an nhiên không tổn hao gì? Nếu Vân Đài đã bị hủy, chúng ta nhất định phải trở về ngay, nói không chừng chỉ một hồi như vậy cũng đủ làm trễ nãi thật lâu, thậm chí sẽ làm lỡ thời gian chúng ta rời khỏi Ma Tức hồ. Kết quả này quá đáng sợ. Cho nên ta lại cảm thấy, nhất định phải có thời gian hạn định, nếu như cứu viện, chúng ta phải lấy mấy ngày làm hạn định, tới thời hạn nhất định phải rút về!"
"Vấn đề ngươi nói cũng có lý..."
Hồng Báo của Thú Linh tông cười lạnh nói: "Ta chỉ có một vấn đề, hiện tại Hắc Ám Ma Phong còn đang thổi mạnh, liệu ngày mai Thượng Thanh sơn các ngươi dám xuất binh sao? Ha ha, nếu ngươi không sợ bị Hắc Ám Ma Phong quét tới toàn quân bị diệt, vậy thì tùy ngươi. Nhưng mỗi một mạng của đệ tử Thú Linh tông chúng ta đều đáng giá vạn kim, tuyệt không thể hành động thiếu suy nghĩ. Cho dù có cứu viện cũng phải chờ tới lúc bảo đảm được an nguy của bản thân rồi lại nói tiếp!"
"Ha ha, Thú Linh tông các ngươi vốn cách xa lãnh địa Thanh Dương tông nhất, nếu các ngươi muốn đợi quan sát thêm ba ngày sau đó mới hành động, sợ rằng các ngươi còn chưa chạy tới lãnh địa Thanh Dương tông đã phải quay đầu trở về. Như vậy cũng có thể coi là cứu viện sao?"
Advertisement
Đệ tử Kiếm Tông Huyền Tạ Trường Lưu lưng đeo hộp kiếm lạnh giọng cười nói, ánh mắt bất thiện.
"Thình thịch!"
Chân truyền Thú Linh tông Hồng báo lại vỗ mạnh lên bàn, quát lạnh nói: "Vậy ngươi cảm thấy nên thế nào?"
Tạ Trường Lưu cười lạnh nói: "Trước hết để đệ tử Thú Linh tông cho ngươi chạy tới lãnh địa của Huyền Kiếm tông chúng ta, sau đó cùng xuất thủ cứu viện!"
Advertisement
Đệ tử Thú Linh tông kia quát lạnh: "Dựa vào cái gì? Cho dù muốn tập kết một chỗ cũng nên là tứ đại tiên môn cùng tập kết..."
"Ha ha, tập kết tới cùng một chỗ, ta cũng không có ý kiến gì, vậy các ngươi đều đến lãnh địa của Bách Hoa cốc chúng ta đi!"
Tiểu Viên sư huynh lạnh lùng cười cười, chen miệng.
"Dựa vào cái gì mà chúng ta phải tới Bách Hoa cốc, Thượng Thanh sơn chúng ta mới là nơi cách Thanh Dương tông gần nhất đúng không?"
Mấy người lập tức tranh giành rùm beng. Sau cùng, đột nhiên cả đám nhìn về phía Phương Nguyên: "Đệ tử Thanh Dương, ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
Lúc này Phương Nguyên đang suy nghĩ xuất thần, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, vậy mà nhất thời lại có thể không có phản ứng.
Mấy chân truyền tiên môn thấy vậy lập tức nở nụ cười lạnh, chân truyền Thú Linh tông giận nhất, cười lạnh nói: "Khá lắm đại đệ tử chân truyền Thanh Dương tông, chúng ta đều đang lo lắng thay tánh mạng đồng môn các ngươi, ngươi lại ở chỗ này suy nghĩ viễn vong, vậy chúng ta còn phải thảo luận cái gì?" Nói xong hắn vỗ bàn một cái, đứng dậy rời đi: "Vừa lúc gia gia đang khát, Viên Nhai, lấy Bách Hoa Tửu của Bách Hoa cốc các ngươi đến đây cho ta!"
Mấy vị chân truyền tiên môn khác tuy chưa rời đi, nhưng cũng đều cười như không cười nhìn Phương Nguyên.
"Ai, xem ra, chân truyền Thanh Dương tông cũng không hơn gì thế này..."
"Ha ha, cũng không thể nói như vậy. Phương Nguyên sư đệ có thể giết ra từ trong hiểm cảnh trùng trùng, vốn đã mỏi mệt không chịu nổi. Lại thêm hắn lo lắng quá mức, lúc này hắn có cảm thấy hơi mệt một chút cũng không có gì khó hiểu. Chúng ta ngại gì không chờ hắn một lát, đợi lát nữa lại thảo luận thêm?"
Nói xong, vài người đứng lên, lại có thể thực sự đường ai nấy đi.
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi bị sao vậy?"
Đúng lúc này, Lữ Tâm Dao không nhịn được mà nhìn về phía Phương Nguyên, có chút giận trách nhìn hắn.
"Chúng ta không thể tiếp tục lãng phí thời gian như vậy!"
Mà Phương Nguyên lại như mãi đến lúc này mới hồi phục thần trí, bỗng nhiên nhẹ giọng mở miệng.
Mấy chân truyền đại tiên môn nghe vậy đều ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt mỗi người đều khác. Có cười lạnh, có bất đắc dĩ, có nghi ngờ, nhưng có một điểm giống nhau là, ở chỗ sâu trong đáy mắt bọn hắn lại hiện lên một vòng châm chọc...
"Phương Nguyên sư huynh, chúng ta chỉ đang thương nghị việc chuẩn bị và kế hoạch cứu viện, sao có thể nói là lãng phí thời gian?"
Chân truyền Thượng Thanh sơn phe phẩy chiết phiến, cười khẽ nói.
"Ha ha..."
Phương Nguyên chỉ cười cười, cũng không trả lời.
"Họ Phương, thái độ này của ngươi là thế nào, ngươi đại biểu cho Thanh Dương tông đến đây cầu viện, lẽ nào chúng ta chỉ thương lượng một chút liền..."
Chân truyền Thú Linh tông Hồng Báo lại bày ra vẻ mặt bất thiện, mở miệng chỉ trích.
"Câm miệng!"
Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, Phương Nguyên đã đột nhiên xoay người hét lớn. Mặt hắn nghiêm lại, giữa hai đầu lông mày đã có sát khí nảy sinh.
Đón lấy ánh mắt như hóa thành thực chất của hắn, ngay cả chân truyền Thú Linh tông cũng không nhịn được mà thầm nghiêm nghị. Hắn lui về sau một bước, một thân pháp lực vô thức nhấc lên, thậm chí ngay cả đầu lông mày cũng nhảy dựng lên, như đối mặt với dã thú đang tức giận...
Mấy vị chân truyền khác cũng đều kinh hãi, dường như bọn hắn không nghĩ tới Phương Nguyên đột nhiên nổi nóng, vẻ mặt đều ngưng lại.
"Hôm nay Phương Nguyên ta thay mặt Thanh Dương tông đi cầu viện binh, chư vị mang tới cho ta đủ loại cảm giác, chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ tới có một ngày..."
Hắn vừa nói, vừa lạnh lùng quét mắt nhìn mặt chư vị chân truyền tiên môn: "Mùi vị này cũng sẽ đảo ngược tới trên người các ngươi?"
Nói xong lời này, hắn chắp tay thi lễ với chung quanh, sau đó hắn lại có thể xoay người, đầu cũng không quay lại rời đi.