trước khi cô bước được vào bên trong, thì đã có một bóng đen vào trước cô, và kéo mạnh cả cơ thể của Hân ngã gục xuống nền gạch, bóng đen đó nhanh chóng kéo cửa đóng lại, đồng thời đưa tay lên bịt lấy miệng của Hân, trong lúc Hân đang ú ớ không biết phải làm gì tiếp theo, thì giọng nói của tên áo đen kia thều thào trong bóng tối:
- Xin hãy giúp tôi.
Lời thỉnh cầu của một người đàn ông trong bóng đêm, Hân còn chưa thể bình tĩnh lại để xử lý tình huống tiếp theo, thì anh chàng áo đen kia, buông tay ra khỏi miệng cô sau đó cả cơ thể gục xuống sàn bất tỉnh, Hân cũng nhanh chóng ném bịch bún bò qua bên, rồi mò mẫm lại gần anh ta, thứ cô chạm tay vào là những dung dịch lỏng, giống như nước bám đầy trên quần áo của hắn, nghĩ đến lời nói run rẩy của hắn cô lại vứt hết sự sợ hãi qua một bên, ngồi bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay của hắn, ôm thật chặt.
Vài phút sau đó khi tiếng xe vãn dần, tiếng hò hét, tiếng bước chân đi hẳn, Hân mới đủ can đảm bật một bóng điện nhỏ của shop quần áo, để ánh mắt làm quen được với ánh sáng, cô quay lại nhìn anh chàng áo đen kia, một thân hình đầy máu, màu chảy lênh láng cả ra sàn gạch, Hân đưa tay lên bịt miệng của chính mình để không phát ra tiếng khóc, cô chạy lại gần anh ta vừa lay người vừa gọi lớn:
- Này, này anh gì ơi, anh có sao không? Anh đừng chết ở đây, tôi còn phải làm ăn nữa chứ. Anh tỉnh dậy đi?
Bị làm ồn đến như vậy mà anh ta vẫn không hề lay chuyển và tỉnh dậy, Hân ngó nhìn xung quanh tìm điện thoại của mình, cô phải gọi xe cấp cứu, không thể nào chậm trễ được. đang loay hoay bấm số thì tên áo đen giật điện thoại của cô, ném ra xa một đoạn, giọng nói có phần gắt gỏng dù vô cùng yếu ớt.
- Không được, cô không thể gọi được, hãy giúp tôi.
- Thì tôi đang giúp anh đây còn gì, anh mà không đến bệnh viện, anh sẽ chết.
- Tôi không chết, nhất định không thể chết, cô hãy làm bác sĩ cho tôi đi, qua đêm nay thôi, chỉ đêm nay thôi.
Một người đàn ông to cao, đẹp trai, dù khuôn mặt đầy máu, khóe miệng rách đến sưng tấy, nhưng vẫn toát lên vẻ lãng tử và đào hoa, một người đang run rẩy nói lời cầu xin với Hân, ôi trời chuyện gì đang xảy ra với cô thế này? Chỉ trong vòng có hai ngày ngắn ngủi mà ông trời lại phái những người đàn ông quỷ quái làm phiền cô thế này, lúc Hân còn phân vân suy nghĩ, thì anh chàng kia lại nói tiếp.
- Tôi cũng rất đói, bịch bún kia, cô lấy phần cho tôi đi.
Hân giật mình vì lời đề nghị này, nhưng cô không thể cười trong hoàn cảnh này được, cô tặc lưỡi đứng dậy, thu dọn một góc phòng ngủ, rồi kéo anh ta vào bên trong.
- Anh nằm dưới đất này được chứ? Mà chắc chắn là được rồi, nhìn là biết dân xã hội đen, ở đâu chả ngủ được.
Anh chàng kia nằm duỗi chân, hay tay cũng buông thõng, mắt vẫn nhắm đầy mệt mỏi, và không trả lời Hân nữa, bây giờ thì đòi hỏi gì thêm nữa đây, được ăn được dưỡng thương thế này là tốt với anh ta lắm rồi, Hân mang bịch bún đổ ra tô, lấy ít đồ dụng cụ y tế và một ít nước mang đến gần chỗ anh ta.
- Này, anh bị thương ở đâu, chỉ cho tôi, tôi có ít đồ y tế ở đây, tôi sẽ làm bác sĩ giúp anh trị thương.
- Tôi tên là Khang
- ớ hay, tôi có thèm biết đâu mà anh tự giới thiệu
- Phải biết chứ, nếu không có ai hỏi thì cô biết trả lời thế nào? người đàn ông đang nằm trong nhà cô tên là Minh Khang, chiều cao 1m80, nặng 76 kg, thân hình cực phẩm.
- Anh nín hộ tôi đi, bị thương mà còn nói nhiều, cực phẩm cái con khỉ, đàn ông các người không bằng cả con khỉ.
Khang nghe cô nói như vậy dù đang đau đớn anh cùng phải bật cười nhẹ thành tiếng, lại khiến cho viết thương đau thêm, biết cô gái này không ưa gì lũ đàn ông các anh, nên Khang đành nói chuyện khác.
- Tôi phải nói chuyện với cô để quên đi cơn đau, thế mà cô lại không thèm quan tâm bệnh nhân, bác sĩ này đúng thật kì lạ.
- Thay vì nói chuyện thì anh hát đi, lẩm bẩm trong miệng cũng được.
- Được rồi, tôi sẽ hát, hát cho cô nghe.
Trong đêm tĩnh mịch giọng hát thều thào của Minh Khang vang lên, như che đậy sự tổn thương và đau đớn của chàng trai 26 tuổi, tiếng xé quần áo, tiếng rên rỉ xuýt xoa của Hân cũng vang lên từng đợt nhịp nhàng như đệm đàn cho giọng hát kia, đến vị trí vết thương ngay mạn sườn của Khang, Hân phải bắt anh nằm nghiêng sang một bên, chiếc áo vừa được kéo ra cũng là lúc cô chứng kiến một vết thương sâu hoắm, miệng vết thương lòi cả ra ngoài, Hân bật khóc nức nở, giống như chính cô mới là người bị thương, vừa khóc cô vừa lau đi vết bẩn, băng bó lại cho anh. Hình ảnh này Khang không thể trực tiếp nhìn thấy, nhưng anh biết trái tim của cô gái này cũng rất đau, chỉ vì nhìn thấy vết thương của anh rồi làm cái cớ để khóc, khóc cho chính vết thương lòng của cô.
Sau khi băng bó xong xuôi cho Khang, Hân tìm cho anh một chiếc áo sơ mi form rộng của mình, để anh khoác nhẹ bên trên người, vẫn tư thế nằm nghiêng đó, Hân ngồi ngay ngắn và đút từng thìa bún cho Khang ăn, anh ăn ngon lành như một đứa trẻ, Hân vừa lấy giấy lau miệng cho anh cô vừa trêu chọc.
- Anh ăn ít thôi, để phần cho tôi nữa, tôi còn chưa ăn gì đâu.
- Thôi chết, thế cô ăn đi đừng đút cho tôi nữa, tôi ăn vậy được rồi.
- Đùa anh thôi, anh ăn thêm đi, trong nhà còn nhiều đồ ăn, chỉ là hôm nay tôi muốn mua thứ gì đó ngon ngon để ăn, bù lại cho một ngày không vui.
- Cô nói thật đấy à? Bún bò mà là món ngon ngon của cô đấy à? Cô sống tiết kiệm quá đấy.
- Thì phải tiết kiệm chứ? Anh ăn cho xong đi, nói nhiều.
- Bình thường có cạy miệng tôi ra, tôi cũng không thèm nói, cô là ngoại lệ đấy.
- Vâng vâng. Anh không chết trong nhà tôi là được rồi, còn cái ngoại lệ kia anh giữ lấy mà dùng.
- Mà này, cô tên gì?
- Tên là Bác Sĩ.
Minh Khang biết cô đùa và trêu chọc lại anh, vì câu nói ‘’ đêm nay cô là bác sĩ của anh’’, cứ như vậy tô bún bò đã hết sạch veo, Hân cũng lo dọn dẹp, pha một gói mì ăn xong và lên giường đi ngủ, lúc cô mở đèn nhỏ lại thì thấy Khang đã thiếp đi từ lúc nào, bờ môi của anh khô khốc, cô đã cho anh uống nước và cả thuốc giảm đau, nhưng có vẻ như không ăn thua gì so với sự bùng phát của những vết thương trên người của anh, Hân nhớ lại mỗi khi mình bị sốt mẹ cô thường lấy khăn nhúng vào nước ấm và đắp lên trán cho cô, thế nên cô cũng ngồi xuống bên anh, nhẹ nhàng lau người cho anh, đắp khăn vào trán cho anh, rồi sau đó cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay?
Sáng hôm sau Khang bừng tỉnh vì cơn đau hành hạ, anh nhẹ nhàng ngồi dậy, tiện tay cầm chiếc khăn trên trán của mình xuống, lại thấy Hân đang ngủ gục bên cạnh, anh mỉm cười, nhìn cô một lúc lâu mới sực nhớ đến cơn đau mà bò dậy đi ra ngoài, đưa mắt tìm kiếm điện thoại của cô mà đêm hôm qua chính tay anh đã hất văng nó, lắp pin vào máy anh bấm gọi cho một người đàn em của mình.
- Tư đen mày đến cứu anh.
- Ôi đại ca, anh đang ở đâu, anh có biết bọn em đi tìm anh cả đêm hay không ạ?
- Đừng nói nhiều, mày đem cho anh một bộ quần áo mới, một ít tiền, và tới con ngõ 14 đón anh. Khẩn trương!
- Vâng vâng, em đến ngay.
Cup máy Khang đưa tay mở cửa nhìn ngó ra ngoài, thành phố còn đèn đường, ánh sáng còn chưa xuất hiện, anh vào quầy thu ngân cầm giấy và bút viết cho cô bác sĩ của anh vài dòng, nhìn đống giấy tờ hóa đơn, anh cũng biết thì ra cô tên Ngọc Hân, khóe miệng nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ, thì ra cô gái này có một cái tên thật đẹp.
Mấy phút sau, Tư đen đến đưa cho Khang cọc tiền và bộ đồ cho anh thay ra, sau đó đón anh lên xe và nhanh chóng di chuyển, trước khi rời đi Khang còn dặn dò một tên đàn em ở
lại canh chừng cho Hân, đợi đến đi cô ngủ dậy, cô sinh hoạt như bình thường mới được rời đi. Anh nhìn lại lần cuối căn nhà của Hân, sự luyến tiếc hiện rõ trên đôi mắt, nhưng anh phải đi, phải đi thực hiện nhiệm vụ của mình, và anh sẽ quay trở lại, trở lại với cô bác sĩ của riêng anh.
Lúc này tại khách sạn Liễu cũng dậy từ sớm, cô ta quấn chiếc khăn tắm ngang người, bước xuống giường tìm lại quần áo đã bị vứt tứ tung, đêm qua Quân say bí tỉ lại trải qua một trận kích tình cuồng nhiệt, cô ta biết còn lâu lắm Quân mới tỉnh dậy, thế nên cô ta rất nhẹ nhàng tiến đến bàn trang điểm, tìm trong túi xách một con cây kim nhọn, đâm vào ngón tay của mình đến rỉ máu, Liễu bước đến giường nhỏ máu của mình lên chiếc drap trắng tinh nhưng nhàu nhĩ kia, cô ta cố tình chà mạnh cho vết máu loang lổ, đồng thời còn kéo chăn của Quân ra, nhỏ một ít máu lên chỗ vùng kín của anh ta, tròn lòng nhủ thầm “ anh chạy đâu có thoát được tôi.
Chưa dừng lại ở đó Liễu nhanh tay lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh làm kỉ niệm, những bức hình lõa lồ của Quân, ở tư thế nằm không thể nào tệ hại hơn, để chân thật hơn nữa, Liễu cởi nhẹ chiếc váy hở vai, và tiếp tục nép vào ngực của Quân, tiếp tục chụp ra những bức ảnh sinh động, rõ nét đến từng milimet, xong xuôi Liễu mặc lại váy, ngồi vào bàn trang điểm viết cho Quân vài dòng, rồi lập tức rời đi, có trời mới biết cô ta viết gì, nhưng thái độ kênh kiệu đó cũng đủ biết, trong đầu cô ta đang chứa những âm mưu vô cùng nguy hiểm.
Thời gian trôi qua cho đến gần trưa Quân mới tỉnh dậy, đầu anh đau như có ai gõ dùng búa gõ vào đầu, cổ họng khô khốc anh đưa tay với lên sang bên cạnh để tìm nước uống, lúc này mới phát hiện bản thân không ngủ ở nhà, Quân lật đật ngồi dậy, ngó nhìn xung quanh một hồi mới biết mình qua đêm ở khách sạn, đang còn suy nghĩ lý do tại sao lại nằm đây, thì vết máu thấm trên drap trải giường đã kéo hết mảng ký ức đêm qua về trong não bộ của anh, Quân giật mình bật dậy tìm quần áo mặc vào, nhìn lại vết máu một lần nữa, hình ảnh của Liễu và anh quấn chặt với nhau đêm qua lại tái hiện rõ rệt, anh vò đầu bứt tóc, tìm chìa khóa xe và ví tiền để ra về, thế nhưng chả có gì trong căn phòng này cả, ngoài một bức thư mà Liễu để lại cho anh, trên đó chỉ vỏn vẹn vài chữ ngắn gọn.
- Em không bắt anh phải chịu trách nhiệm đâu.
Không suy nghĩ gì thêm nữa, Quân bắt taxi về lại quán bar đêm qua xin lại ví tiền và chìa khóa xe, vội vàng trở về nhà tắm rửa, đây là lần đầu tiên anh quan hệ với một cô gái, nhưng lại khiến cho anh hoang mang sợ hãi đến như vậy, suốt 4 năm yêu Hân, ngoài những nụ hôn cuồng say thì hai người chưa đi quá giới hạn, Hân luôn muốn để giành cho một dịp đặc biệt, khi anh và cô chính thức về chung một nhà, anh cũng tôn trọng và chờ đợi khi Hân sẵn sàng, vậy mà giờ đây anh lại lên giường với bạn thân của Hân, thật là kinh khủng.
Càng nghĩ Quân lại càng sợ, anh lao vào phòng tắm, xả vòi nước gột rửa hết tất cả hoan ái của đêm qua, thế nhưng vết máu dính trên đùi anh, trên vùng kín của anh lại một lần nữa khẳng định, đêm qua anh đã cướp mất đời con gái của Liễu, và anh phải chịu trách nhiệm với cô, Quân ngồi thụp xuống nền gạch, đưa hai tay lên vò đầu bứt tóc, anh đã làm chuyện điên khùng gì thế này? Anh có thể hận, có thể ghét và oán trách Hân nhưng không có nghĩa rằng anh lại làm chuyện xằng bậy với Liễu, Liễu có thể không cần anh chịu trách nhiệm, cô
ta trốn tránh, và giữ kín chuyện này với Hân, nhưng tâm can của anh giày vò, quá bức bối và khó chịu.
Bước ra khỏi phòng tắm Quân lấy điện thoại bấm gọi ngay cho Liễu, nhưng một cuộc, hai cuộc và đến cả chục cuộc gọi sau đó, cô ta cũng không chịu bắt máy, Quân lại càng lo lắng hơn, sợ rằng cô ta nghĩ quẩn mà làm tổn hại đến bản thân. Vội vàng mặc quần áo chạy ra ngoài, khi chạy qua phòng khách thấy bà Loan ngồi đó, Quân cũng quên cả chào hỏi.
- ớ này Quân, con đi đâu thế hả?
bà Loan kinh ngạc vì thằng con trai mình nuôi nấng khôn lớn đã không nghe lời bà nữa, từ khi dính vào yêu đương với Hân, bà nhận thấy sự thay đổi rõ rệt của Quân, đi sớm về khuya nhưng không phải vì lo cho công việc, mà chạy theo con yêu quái kia để phục vụ, nghe lời chăm sóc cho nó, bởi vậy chuyện hân bỏ bùa con trai bà, khiến bà không chút mảy may nghi ngờ, bà cho đó là sự thật và nhất quyết phản đối, phản đối đến cùng. Bà càng nghĩ đến lại càng tức giận, liền gọi ngay cho Liễu, khác với âm mưu trốn tránh đối với Quân, thấy bà Loan gọi cô ta nghe máy ngay lập tức.
- Dạ! cháu nghe
- Tôi gọi cho cô là có việc đây?
- Có chuyện gì bác chứ nói ạ
- Thì chuyện bùa ngải của thằng Quân, cô đã điều tra ra được chỗ con quỷ cái đó mua chưa? Chứ tôi thấy thắng Quân đi cả đêm không về, vừa về lại chạy đi luôn rồi, không lẽ lá bùa yêu đó còn tác dụng sao?
- Kìa bác, bác cứ bình tĩnh, cháu sẽ giúp bác, trước mắt bác hợp tác với cháu thêm một lần nữa đi, để chữa trị cho anh Quân.
- Hợp tác thế nào? Cô nói đi.
Thật ra chuyện bùa ngải là do Liễu tự bịa ra để lừa bà Loan, khiến bà ta tin răm rắp không chút nghi ngờ, cô ta muốn mượn lá bùa tình yêu đó để chia rẽ tình cảm của Hân thôi, ai ngờ mọi chuyện lại đi xa như thế này, thôi thì đâm lao phải theo lao, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Liễu, cô ta thở dài một hơi, rồi tập trung cao độ tinh thần, tiếp tục nói chuyện với bà Loan.
- Thật ra cháu không tìm được nguồn gốc lá bùa của con Hân nó mua, nhưng mà cháu có chỗ đáng tin cậy để giải bùa, bùa yêu hay là bùa gì ông ta cũng giải được hết.
- Thế thì cô nói đi, ông ta ở đâu, tôi đến gặp ngay.
- Ông ấy sống trên Lạng Sơn quê cháu cơ, xa xôi lắm, với lại ông ta thoắt ẩn, thoắt hiện, có khi bác lên đến nơi tìm cũng chẳng gặp được, cháu có duyên nên mới gặp được ông ta, nhưng mà cháu có cách này, bác nghe xem có được không?
- Cô nói ngay tôi xem nào, ôi xót hết cả ruột.
- Lần trước cháu có lên gặp ông ấy, ông ấy bảo phải tìm được cô gái còn trinh, rồi quan hệ với anh Quân, thì may ra anh ấy mới hết tơ tưởng đến lá bùa và con Hân kia.
- Cô nói cái gì? Chuyện này là thật sao.
- Chuyện bùa ngải cháu làm sao mà dám đùa cợt, nó quật chết bác ạ, nhưng mà anh điều kiện là trong lúc quan hệ, cô gái còn trinh kia phải đọc một câu thần chú, có tác dụng giải bùa. Đấy là cách cháu có thể giúp Bác, bác cứ suy nghĩ đi rồi nói với cháu.
Bà Loan nghe xong lại thêm phần hoang mang, đàn bà đủ loại rắc rối, bây giờ bà phải tìm đâu ra một cô gái còn trinh, và chịu giúp con trai bà cơ chứ? Suy nghĩ một hồi, đến bước đường cùng rồi, bà Loan nói luôn với Liễu.
- Tôi thấy cháu nói vậy cũng có cái lý của nó, đảm bảo 100 phần trăm đấy chứ hả?
- Vâng, cháu nói rồi, chuyện bùa ngải không thể đùa được, bác cứ tìm cách níu kéo anh Quân về với gia đình đi, kẻo anh ấy đi luôn không về đâu ạ.
- ấy, gở cái miệng! thế tối nay cháu đến nhà gặp tôi bàn chuyện được chứ?
- Dạ vâng. Giúp bác thì cháu giúp cho trót, hẹn gặp lại bác sau ạ
Trong mắt bà Loan thì Liễu là một cô gái thông minh, giỏi giang kén chọn, bản thân cũng có nhan sắc, chắc chắn không quá dễ dãi trao thân cho ai đó không có tương lai, bà nhẩm nhẩm trong miệng, hay là nhờ cô ta giúp thằng Quân.