Gã nhìn lướt qua gương mặt của thiếu niên kia, nghĩ một hồi mới biết tại sao lại thấy quen mắt như thế: “Đây là MB chỗ bọn anh, tên là Đào Nhiên.”
Đào Nhiên nghe thấy giọng Đàm Sĩ Kiệt, sắc mặt lại trắng hơn, ánh mắt cậu đảo qua những người ở đây, không dấu được nỗi hoảng sợ: “…Không! Tôi không phải là Đào Nhiên… Nhưng mà… Tôi là ai…” Cậu đột nhiên nắm lấy vạt áo của Lý Trạch Khôn, vô cùng cố chấp: “Xin anh hãy dẫn em đi… Em…”
Lý Trạch Khôn ôm lấy Đào Nhiên, động tác vững vàng như không hề say: “Không có chuyện gì đâu… Em theo anh về nhà nào.”
Đàm Sĩ Kiệt cũng không có sức đi quản Lý Trạch Khôn, người đàn ông bị đánh lúc nãy là quản lý cao cấp mới được cử đến của một công ty ở tỉnh khác. Gã đã làm thẻ cho anh ta, cũng coi như là nhân vật có máu mặt, ầm ĩ lên chắc chắn không dễ coi. Nên Đàm Sĩ Kiệt chỉ đành cùng Tống Vũ nhìn Lý Trạch Khôn, sau đó đi theo người nói chuyện hoà giải.
“Về khu nhà ở Tứ Hoàn kia.” Lý Trạch Khôn ngồi ở ghế sau, ôm Đào Nhiên vào ngực nhẹ nhàng ngửi tóc cậu.
Tống Vũ thở ra một hơi thật dài, khàn giọng: “Khôn Tử, bốn năm trước Trình Hạ đã không còn.”
“Anh lái xe đi.” Hình như Lý Trạch Khôn không nghe thấy, giọng của hắn cũng rất rõ ràng, là dáng vẻ lý trí mà tỉnh táo: “Em không cần anh nhắc nhở.”
Đào Nhiên đang nằm trên ngực Lý Trạch Khôn, không nhúc nhích. Trong đầu cậu rất loạn. Cậu ngủ một giấc thật dài, sau khi tỉnh lại không biết thân thể này đã biến thành ai. Cậu biết rất rõ mình không phải là Đào Nhiên, nhưng không biết rốt cuộc mình là ai, đã xảy ra chuyện gì. Cậu cảm thấy trong lòng rất đau, là nỗi đau khổ như vì quá nhung nhớ một người.
Lúc ở hành lang Đào Nhiên nhìn thấy Lý Trạch Khôn, rõ ràng là không quen biết, rõ ràng là một gương mặt rất xa lạ. Nhưng chính cậu cũng không biết tại sao mình lại bật thốt lên cái tên của người đàn ông ấy, trong nháy mắt lồng ngực ấm áp hẳn lên. Giây phút Lý Trạch Khôn dùng hai tay nâng mặt cậu lên, tiếng tim đập của Đào Nhiên đã che đi tất cả những âm thanh bên ngoài.
Đoạn đường này Lý Trạch Khôn không nhìn mặt Đào Nhiên nữa, nhưng vẫn không buông tay. Hắn nhắm mắt lại gục đầu vào cổ thiếu niên, hơi thở nóng rẫy mùi rượu: “… Đừng đi nữa… Anh xin em…”
Tim Đào Nhiên đột nhiên đau nhói, cậu trở tay nắm chặt lấy tay Lý Trạch Khôn, âm thanh rất nhẹ: “… Em sẽ không bỏ anh đâu.”
Tống Vũ nghe được, chỉ lạnh lùng cười một tiếng: “Mẹ nó cậu đừng có mơ, chờ Khôn Tử tỉnh rượu rồi, chú ấy sẽ không để cậu ở lại căn nhà đó thêm một giây nào đâu.”
Đào Nhiên run mi, không lên tiếng.
Xe dừng ở dưới lầu, Tống Vũ vẫn phải giao cho Đào Nhiên: “Cậu đỡ Khôn Tử đi vào đi, căn nhà kia… Bốn năm qua không ai ở, cậu quét tước một chút, trông chừng Khôn Tử đừng để xảy ra chuyện gì. Tôi đi trước, có việc thì gọi điện thoại. Còn nữa, đừng có sờ lung tung vào thứ gì, lúc thiếu tiền cứ tìm tôi là được.”
Đào Nhiên không đáp lời, phải khá vất vả mới có thể đỡ Lý Trạch Khôn xuống xe.
Lúc bước vào thang máy, không hiểu sao cậu lại trực tiếp nhấn tầng tám. Đào Nhiên hồi thần, ghé bên tai Lý Trạch Khôn nhẹ nhàng hỏi: “Nhà ở tầng mấy vậy?”
“Tầng tám.”
Đầu Đào Nhiên nhói đau một cái, nhưng đôi tay đang đỡ Lý Trạch Khôn lại siết chặt hơn: “Cẩn thận không ngã.”
Lúc đứng trước cửa Lý Trạch Khôn vẫn còn biết dùng vân tay mở khoá. Đào Nhiên cẩn thận nghiêng người để hắn đi vào trước.
Lý Trạch Khôn đột nhiên giơ tay đẩy Đào Nhiên vào phòng một cái, hung hăng đóng sầm cửa lại.
Sau lưng Đào Nhiên bị đập phải tủ giày, đau đến mức cậu nhẹ nhàng hít một hơi. Nhưng lúc đó cái cậu nghĩ tới không phải là đau nhiều hay ít, mà căn phòng này đúng là đã rất lâu rồi không có ai ở, nơi cậu dựa vào có phủ một lớp bụi mỏng.
Đào Nhiên còn mở to mắt thất thần thì Lý Trạch Khôn đã hôn tới. Một nụ hôn không có bao nhiêu ôn nhu, nhưng bất ngờ thay lại khiến người ta không thể nào đẩy ra. Người đàn ông trước mặt quá yếu đuối, động tác hung ác của hắn không che giấu nổi sự sợ hãi, hoảng loạn… Và bi thương.
Lúc Đào Nhiên hồi thần thì cậu đã nhẹ nhàng đáp lại Lý Trạch Khôn, lạ thay, hắn lại nhu hoà đi. Một khắc đó Đào Nhiên bỗng cảm giác mình cứ như một người huấn luyện thú rất xuất sắc, cậu đã thành công gọi một con thú hoang mất trí trở về lồng giam.
Khi Lý Trạch Khôn đè cậu xuống giường, bụi mờ bay lả tả dưới ánh đèn. Đào Nhiên bị sặc ho khan vài tiếng, tiếp theo lại bị một cái hôn nóng hừng hực bịt miệng. Cậu nhẹ nhàng thở dốc rồi được một luồng cảm giác an toàn quen thuộc không tên bao bọc lấy. Cậu chậm rãi thả lỏng thân thể, chờ mong được người đàn ông kia giữ lấy. Nhưng ở giây phút cuối cùng, cậu lại cảm giác thấy tất cả đang đình chỉ.
Đã không có ôm hôn và âu yếm, tiếng thở dốc khi người ấy động tình cũng biến mất, thể giới đã biến thành trống rỗng vắng lặng.
Lý Trạch Khôn chống tay nhin Đào Nhiên, khoé mắt ướt lệ. Hắn như đang lầm bầm lầu bầu, lại càng như đang chất vấn một loại sức mạnh thần bí: “Rõ ràng như vậy… Tại sao lại không phải chứ?”
Đào Nhiên không hiểu, nhưng lại đau lòng vì nỗi bi thương đột nhiên xuất hiện của Lý Trạch Khôn.