Giọt mưa dội vào cửa sổ phòng ngủ, từng giọt trượt tạo thành một vùng mờ mịt, cây xanh dưới lầu được ánh sáng đèn đường vàng nhạt hắt bóng lên cửa sổ, ướt sũng, mang theo cảm giác tịch liêu lạnh lẽo.
Trời mưa suốt một đêm.
Trong lòng Đào Nhiên có cảm giác u uất khó gọi tên. Cậu mở cửa sổ ra, bên ngoài vẫn chưa tạnh mưa, nhưng đã nhỏ hơn nhiều, chỉ thỉnh thoảng có giọt mưa nhỏ rơi vào lòng bàn tay. Cậu đóng chặt cửa sổ lại rồi đến trước tủ thấp gần cửa trước tìm ô.
Khi ra khỏi phòng ngủ cậu bất cẩn quệt ngón tay vào gờ nhọn của khung cửa, chảy máu, lục lọi mãi không thấy ô. Mắt thấy đã sắp bị muộn rồi, lúc xuống lầu vì huyết áp thấp mà mắt Đào Nhiên choáng váng một trận, suýt nữa lăn xuống. Đào Nhiên xoa xoa thái dương đang nảy thình thịch, trong lòng luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện không hay nào đó.
Đào Nhiên kéo phéc mơ tuya áo khoác đồng phục lên đến cằm. Hiện giờ nhiệt độ đã hạ xuống, sao mới đến tháng Mười mà chỉ sau một trận mưa đã lạnh đến thế.
Lúc Đào Nhiên đến lớp cũng không còn sớm lắm, bạn học đã đến tám phần mười. Nhưng không giống ngày thường, lúc cậu vào cửa phát hiện mọi người đang rì rầm nói chuyện với nhau. Những ánh mắt ấy rất thần bí và hiếu kỳ, không biết đang nói đến cái gì mà trên mặt mọi người đều mang theo biểu tình căm ghét khinh bỉ, sau đó khoa trương làm động tác nôn mửa.
Đào Nhiên bước một bước vào lớp, hết thảy âm thanh biến mất trong nháy mắt, không khí yên tĩnh như ngưng trệ.
Nhưng trầm mặc chỉ trong nháy mắt, sau đó càng quá đáng hơn. Bọn họ châu đầu ghé tai, biến ánh mắt thành dao nhọn, từng dao từng dao đâm trên người Đào Nhiên, sau đó còn thêm mấy câu bình luận.
Lòng Đào Nhiên phát hoảng, cậu theo bản năng mà đưa mắt tìm Kiều Dã trước tiên. Kiều Dã không ở đây. Cậu cúi đầu vội vã trở về chỗ của mình, lúc đi qua có nam sinh khoa trương phủi bụi, như gặp cái gì bẩn thỉu.
“…Sao vậy?” Đào Nhiên nhẹ nhàng hỏi cô bạn ngồi hàng trước mà trước nay mình khá thân.
Kết quả cô bé kia hung tợn lườm cậu một cái: “Đừng giả vờ làm Bạch liên hoa nữa, có thấy buồn nôn không hả! Một thằng con trai mà…”
Nhất thời trong đầu Đào Nhiên ầm một tiếng.
“Đúng thế, tan học được xe sang đưa đón, có trời mới biết có phải là xe nhà nó không.”
“Thực sự đã được mở mang kiến thức rồi, đàn ông cũng có thể bán được à?”
“Nói không chừng người ta còn thấy thích nữa cơ…”
Mới ba ngày ngắn ngủi… Đã xảy ra chuyện gì?
Đào Nhiên theo phản xạ thấy đau dạ dày, cậu vùi mình thật sâu vào cánh tay không dám ngẩng đầu lên. Thân thể cậu không khống chế được mà run lên, tiếng răng lập cập va vào nhau truyền tới. Chuyện đáng sợ nhất đã trở thành hiện thực rồi.
Đào Nhiên cấu mình thật mạnh, cậu nghĩ, nếu như đây là một giấc mơ dài, tại sao vẫn chưa tỉnh? Thật là đáng sợ, thật sự không chịu nổi nữa.
Hoá ra trừng phạt và trả thù vẫn chưa kết thúc, đúng không? Hoá ra anh để em ở nhà vài ngày cũng là một loại nhân từ đúng không? Đào Nhiên nhét bàn tay vào miệng nghiến mạnh, mãi đến khi nếm được mùi máu tanh.
Đào Nhiên cảm thấy mình đã bị phá huỷ. Tối hôm qua lúc cậu uống canh nóng còn đang nghĩ, còn hơn nửa năm thôi, mình nhất định phải học thật giỏi, có cơ hội thi đậu vào một trường tốt là có thể bắt đầu lại từ đầu, bất kể sau này có ra sao thì ít nhất cậu cũng sẽ có chút vốn để đứng cạnh Lý Trạch Khôn. Hiện giờ cậu mới phát hiện mình có bao nhiêu ấu trĩ, có bao nhiêu nhỏ bé, cậu vĩnh vĩnh viễn viễn không thể trở mình.
Đào Nhiên không biết mình đã chịu đựng tiết đầu tiên như thế nào. Thầy Địa lý vốn luôn không để ý đến thế sự vậy mà cũng liếc mấy lần về phía Đào Nhiên, độ tương phản mãnh liệt như vậy có ác ý rất lớn, so với việc bạn học xì xầm nhao nhao càng khiến người ta xấu hổ hơn.
Tiết thứ hai là Lịch sử, thầy giáo vừa đứng trên bục giảng đã nghe cửa rầm một tiếng. Sắc mặt Kiều Dã đen kịt hung ác, tàn nhẫn đá văng cửa, mạnh đến nỗi đạp nát khoá cửa phòng từ bên ngoài.
“Con mẹ nó tao chỉ nói một lần thôi, những bức ảnh bọn mày thu được, giao hết ra đây!”
Kiều Dã quay người cúi chào thầy giáo Lịch sử: “Chuyện này thầy đừng động vào, thầy cũng không quản nổi đâu. Tốt nhất là thầy ra hành lang đi dạo một lúc, không đến phòng Hiệu trưởng là được.”
Lúc Kiều Dã quay đầu lại, ngữ khí hung tàn như muốn giết người: “Đang ở chỗ ai?!”
Không ai dám nhổ lông trên đầu hổ, ảnh mọi người chuyền tay nhau xem giờ đã tới phía sau, bạn học trên dưới trái phải luống cuống đặt ảnh ở một chỗ rồi đưa cho Kiều Dã. Tấm ảnh trên cùng… Quả thực rất khó coi.
Kiều Dã siết chặt số ảnh kia, xương tay lồi lên trắng bệch. Cậu ta nghiến răng rất lâu, rồi bước nhanh về phía Đào Nhiên.
Tiếp đó cả lớp đều sợ hãi, Kiều Dã một cước đạp lăn ghế của Đào Nhiên, sau đó kéo cổ tay Đào Nhiên lên hung ác đấm một quyền.
” Kiều Dã, không được đánh nhau!” Thầy giáo hoảng sợ: “Có chuyện từ từ nói!”
Lúc Kiều Dã cười lên thì thuộc kiểu dương quang thoải mái, còn lúc mặt âm trầm lại giống Kiều Minh lắm. Cậu ta căn bản không để ý đến thầy giáo, nheo mắt lại cười gằn với Đào Nhiên: “Con mẹ nó mày lừa tao thật thê thảm…”
Cậu ta túm lấy cổ áo Đào Nhiên kéo cậu ra ngoài. Đào Nhiên giãy dụa, đụng ngã không ít bàn ghế, bài thi trắng như tuyết bay lả tả, là màu sắc tuyệt vọng nhất mà Đào Nhiên từng thấy.
Đào Nhiên bị Kiều Dã kéo tới phòng đựng dụng cụ thể dục dưới tầng một. Chỗ đó bình thường rất ít người, Kiều Dã khoá chặt cửa lại.
“Cậu nghe tôi nói đã Kiều Dã…” Lần đầu tiên Đào Nhiên có mong muốn giải thích rõ ràng trước mặt người ngoài mãnh liệt đến vậy, cậu thật sự rất quý trọng tình bạn với Kiều Dã.
“Tao nghe mày nói cái gì? Bị đàn ông xoạc có sướng không? Kiếm được một đêm có đủ một xấp tiền mới kẹp trong sách không?”
Mặt Đào Nhiên trắng xám như quỷ, ngoại trừ việc phí công lắc đầu thì cậu không nói được nửa câu.
“Con mẹ nó… Con mẹ nó tao…”
Kiều Dã không nói gì được nữa, lần đầu tiên cậu ta yêu thích một cậu trai, còn tưởng rằng mình gặp được một quý công tử sạch sẽ đơn thuần, ám chỉ quá phận cũng không dám làm, thấy cậu ta bị bạn bè chuốc rượu lại lo lắng. Nhưng sự thật thì sao? Nói khó nghe chút, là một thằng điếm!
Buổi sáng lúc Kiều Dã đến lớp nhìn thấy những tấm ảnh kia rất bối rối, cậu ta vốn không hoài nghi Đào Nhiên, chỉ cảm thấy hẳn là bị photoshop. Cậu ta không thèm xin nghỉ mà chạy ra khỏi trường, sau khi tìm người giám định còn cảm thấy liệu có phải là nhầm rồi không. Sau đó anh cậu ta gọi điện thoại đến, nói hai ngày trước có người cáo trạng với mình, mới nhớ lại hỏi Kiều Dã.
Cũng không tính là cáo trạng, chỉ là hơi oan ức chút nên tìm Kiều gia để tố khổ, thuận tiện nói một câu không nên để trẻ con học xấu, không vì một kỹ nam mà lâm vào đường cùng.
Vẻ mặt Kiều Dã rất phức tạp, là oán hận với Đào Nhiên, còn có phủ nhận với chính mình. Cậu ta nhìn Đào Nhiên dưới tay mình, trong lòng lại như bị thiêu đốt bỏng rát, theo đó là những ý nghĩ âm u mà trước đây chưa từng có.
Dù sao cũng không phải là món đồ sạch sẽ gì, người khác có thể chơi, tại sao mình không thể?
Kiều Dã đè Đào Nhiên trên đất, tay trái túm hai tay Đào Nhiên giam trên đỉnh đầu, đoạn dùng tay phải kéo áo Đào Nhiên lên, hạ quyết tâm nhéo một bên núm vú.
“Lần kia hỏi mày không dám thừa nhận, nhưng dấu vết này, chính là dấu hôn đúng không?” Kiều Dã cười gằn, ác ý mười phần: “Nhưng không phải do con gái để lại.”
Đào Nhiên không biết làm thế nào, chỉ có thể liều mạng giãy dụa. Cậu run môi gọi Kiều Dã: “Không phải… Cậu buông tôi ra, đừng đối xử với tôi như vậy!”
“Tại sao tao không thể?” Đột nhiên Kiều Dã tàn nhẫn cắn mạnh lên môi Đào Nhiên, một nụ hôn máu me đầm đìa.
Đào Nhiên suýt chút nữa tan vỡ. Cậu không hiểu tại sao phải thế này, Kiều Dã có thể ghét bỏ mình, nhưng tại sao nhất định phải dùng phương pháp này để khinh miệt sỉ nhục cậu.
“À, là vì tao không trả tiền cho mày đúng không? Không thành vấn đề, mày cứ hầu hạ sao cho tao sướng, bao nhiêu cũng được.” Kiều Dã lạnh lùng nhìn kỹ Đào Nhiên, sau đó giả vờ cười dịu dàng: “Chỗ này được không?”
Lông tơ cả người Đào Nhiên đều dựng lên, dáng vẻ của Kiều Dã khiến cậu trong nháy mắt nhớ đến Kiều Minh, toàn thân phát lạnh.
“Không muốn, cầu xin cậu, tôi thật sự không muốn…” Đào Nhiên giãy dụa liên tục, cậu không muốn bị Kiều Dã bức quan hệ của hai người đến đường cùng.
Dù sao Đào Nhiên cũng là một cậu con trai, hết sức giằng co cũng tạo thành lực không nhỏ. Kiều Dã không có nhiều kiên nhẫn, siết mạnh cổ Đào Nhiên: “Con mẹ mày thành thật một chút cho tao, cứ thế thì làm ăn được gì hả?”
Mặt Đào Nhiên vì nghẹt thở mà xanh tím, tứ chi cũng vô lực buông thõng. Kiều Dã lột quần Đào Nhiên xuống.
“Hi vọng chịch mày có thể thoải mái như tao tưởng tượng.” Kiều Dã dùng hai ngón tay hung ác đâm vào hành lang khô khốc, không hề thương tiếc mà đào khoét mở rộng. Lúc trước Đào Nhiên bị thương còn chưa hoàn toàn khôi phục, còn hơi hơi sưng đỏ, nóng rẫy căng mịn.
Kiều Dã nhẹ nhàng xí một tiếng: “Không hổ làm nghề này.”
Đào Nhiên sợ hãi vô cùng, nước mắt cậu tuôn trào, thái dương ướt đẫm, nhìn yếu ớt lại bất lực, giống như bị thứ gì tà ác tàn nhẫn xâm phạm.
Trong nháy mắt Kiều Dã dao động, nhưng bình phục rất nhanh.
Một thằng điếm thì biết gì là liêm sỉ chứ, dù có giả bộ tốt đến đâu chăng nữa thì tối đa cũng chỉ là một đồ chơi đắt giá.
Cậu ta nhấc hai chân Đào Nhiên lên, đầu gối đặt trên ngực mình. Đây là tư thế mà Kiều Dã thường dùng với con gái, bởi vì sẽ tiến vào vô cùng sâu, hơn nữa cũng chặt.
” Kiều Dã! Con mẹ nó cậu thả tôi ra, nếu cậu dám chạm vào tôi, chúng ta sẽ kết thúc! Kết thúc!” Đào Nhiên đá một cước vào vai Kiều Dã, lại bị cậu ta nắm lấy.
Kiều Dã sầm mặt không nói một lời, sau khi nhắm chuẩn không chút do dự đâm thẳng đến tận cùng: “…A.. Mày dám chọc tao, tao sẽ bắt mày nhốt ở Hồng Kông, mày có chết cũng là của tao!”
Đào Nhiên ngước cổ lên hét nửa tiếng, sau khi ý thức được đây là trường học lại nuốt tiếng gào đau đớn trở vào. Cậu há miệng dồn dập thở, tóc đẫm mồ hôi lạnh.
Đau đến tê tâm liệt phế, không hề có chút kỹ xảo, như có một đôi tay tóm lấy tim phổi rồi xé mạnh, mỗi một lần ra vào đều mang phần lớn nhiệt độ trên người Đào Nhiên.
“Kiều Dã… Cậu… Cậu là đồ súc sinh… A….”
“Thật sao? Mày không thấy mình mới như một con chó cái sao, bị *** có sướng hay không, hả?”
“Tôi… Tôi đã nhìn nhầm cậu rồi.”
“Chúng ta bằng nhau, mày cũng gạt tao rất thảm.” Kiều Dã hừ một tiếng, có giọt mồ hôi trượt xuống từ trán.
Đào Nhiên chảy rất nhiều máu, sau khi được thả ra mới chậm rãi trào ra. Kiều Dã nhìn những vết máu kia, rõ ràng biết khó chịu trong lòng mình không phải là ảo giác, nhưng cậu ta vẫn nhíu mày lại, lạnh nhạt nói: “Mày làm bẩn hết quần áo của tao rồi.”