• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tống Vũ đến rất sớm, có lẽ là đi thẳng từ nhà tới. Lúc Lý Trạch Khôn mở cửa cho y còn ngẩn người: “Sao tới sớm thế?”

Tống Vũ đầy mặt một lời khó nói hết, thở dài: “Đừng nói nữa, chỗ chú có gì để ăn không?”

“Anh ầm ĩ gì đấy? Nhà anh không nấu cơm cho anh à?” Lý Trạch Khôn nghiêng người để y vào nhà: “Tự anh đến nhà bếp mà nhìn.”

Tống Vũ vẫn mò ra được mì sợi, cũng không ghét bỏ bèn đi nấu nước sôi: “Anh đúng là nằm không cũng trúng đạn. Haizz, chú ăn mì không?”

Lý Trạch Khôn lắc đầu một cái, mấy hôm nay hắn hút rất nhiều thuốc, chẳng có khẩu vị gì: “Cãi nhau với Giản Miểu à?”

“Anh nào dám?” Tống Vũ ngoài cười nhưng trong không cười quấy quấy nồi, chính y cũng oan ức: “Anh chả biết cả ngày em ấy cứ suy nghĩ linh tinh gì cả. Mẹ kiếp mỗi ngày thấy gia môn nhà ai bất hạnh là lại liên tưởng đến mình, chú có quen bác sĩ tâm lý nào không? Để em ấy chữa chứng hoang tưởng bị hại.”

“Có điều Giản Miểu cũng chỉ ầm ĩ ba năm ngày thôi… Cái anh lo lắng là Lão Dương.”

“Dương Ngạn Học làm sao thế?” Lý Trạch Khôn dụi tàn thuốc vào gạt tàn, nhíu mày.

“Quãng thời gian trước cậu ấy chia tay cô gái kia chú biết đúng không? Cô ta cắt cổ tay rồi đăng weibo lên án. Hiện giờ cư dân mạng nhiệt tình ai chẳng mỗi tay một bàn phím để cào, hận không thể bới ra xem lúc Lão Dương đi học có phải là cán bộ ưu tú không. Sắc mặt bà đầm thép nhà Lão Dương kia nửa tháng nay đã không bình thường, gọi một cú điện thoại về nhà mẹ đẻ, Lão Dương bị ông cụ mắng nửa giờ trong điện thoại.”

“Đáng đời.” Lý Trạch Khôn ném tàn thuốc vào thùng rác: “Giản Miểu vì cái này mà giận dỗi với anh à?”

“Nói chúng ta chẳng có ai tốt, anh có oan không chứ?” Tống Vũ tắt lửa, trầm tư hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng đây không phải là cái anh lo lắng… Anh sợ có người muốn làm lớn.”

Tim Lý Trạch Khôn đột nhiên trầm xuống.

“Lúc trước chú có chuyện đến cục Hồ sơ nhờ người đúng không?” Tống Vũ biết cũng không nhiều, có điều nếu như y mà biết đến mức rõ mười mươi thì Lý Trạch Khôn đã đến mức kề họng súng không xa.

“Thời gian này có gì chú cũng cẩn trọng một chút… Anh hoài nghi đằng sau Lão Dương có người nhìn chằm chằm muốn làm gì đó, nếu không độ hot weibo có thể vượt qua nửa giờ anh không mang họ Tống nữa. Vừa có chuyện này, vị trí Lão Dương sẽ lay động, không ba năm rưỡi cũng sợ không xong.”

Một hồi lâu sau Lý Trạch Khôn mới trả lời: “Em biết rồi, cảm ơn anh.”

“Nói cái gì chứ?” Tống Vũ bưng bát đi ra thuận thế đẩy hắn một cái: “Anh chỉ nói thêm một câu, sau khi Trình Hạ trở về chú cách Kiều Minh càng xa càng tốt. Chuyện của Đào Nhiên anh có nghe nói một chút… Nhưng chút uất ức này cũng chịu được, chú đối xử tốt một chút với người ta là được, đừng nghĩ đến chuyện trữ lửa trút giận cho người ta.” Tống Vũ biết Lý Trạch Khôn rất bao che khuyết điểm, nhưng có những lúc không thể không chịu đựng.

Lý Trạch Khôn không nghe câu này: “Anh ăn đi, em đi nghỉ một lúc đã, gần đây mệt quá.”

Tống Vũ há miệng rồi vẫn dừng đề tài lại, tiện tay mở TV ra chọn kênh, ăn sạch một tô mì và cả nước dùng nhạt nhẽo.

Thật ra nỗi lo lắng của những người như Lý Trạch Khôn còn nhiều hơn người ta. Lúc quang vinh tằng hắng một cái thì toàn bộ Bắc Kinh* đều nghe tiếng, nhưng chỉ cần có một sai lầm trí mạng thì mãi mãi không thể gượng dậy. Nói cho cùng, đường lui của họ cũng không nhiều bằng Kiều Minh.

*Nguyên gốc 四九城 nghĩa là Tứ Cửu thành. Chỉ bốn cửa hoàng thành, chín cửa nội thành ở Bắc Kinh. Bốn cửa hoàng thành gồm có Thiên An Môn, Địa An Môn, Đông An Môn, Tây An Môn. Còn chín cửa nội thành gồm có Chính Dương (Tiền môn), Sùng Văn, Tuyên Vũ, Triêu Dương, Phụ Thành, Đông Trực, Tây Trực, An Định, Đức Thắng. Ngày nay Tứ Cửu thành không chỉ đơn thuần chỉ về các cổng thành trên mà mang theo nghĩa rộng chỉ Bắc Kinh, bao hàm văn hóa Bắc Kinh, tình cảm cùng bầu không khí hoài niệm an tĩnh hài hòa.

Lý Trạch Khôn nằm ở trên giường, phần hồ sơ kia đang nằm sâu ở két sắt trong tủ quần áo. Đến sức để chợp mắt hắn cũng khó mà tìm được, đột nhiên Lý Trạch Khôn cảm thấy bản thân mình thật buồn cười. Cảm giác bất lực từ sau khi Trình Hạ ra đi lại lần nữa hắn được trải nghiệm rõ ràng.

Lúc ở bệnh viện Đào Nhiên có cãi nhau với hắn một lần. Hiện giờ Lý Trạch Khôn đều nhớ mình đã nói cái gì, nói qua khoảng thời gian này nhất định sẽ xả giận cho cậu ấy.

Nhìn vào tình thế bây giờ, cam kết của Lý Trạch Khôn cứ như một trò cười.

Lý Trạch Khôn khổ sở chờ thời gian trôi qua, lúc gần đến giờ hắn đứng lên khỏi giường lấy đồ ra, thay quần áo.

Tống Vũ đang múa ngón tay chat weixin, cái kiểu reply nhanh như thế này vừa nhìn là biết đang dỗ Giản Miểu.

“Phắc, không biết xấu hổ!” Tống Vũ vứt điện thoại, màn hình đập thẳng xuống sàn nhà.

“Anh vứt ở chỗ em Giản Miểu cũng không nhìn thấy đâu.” Lý Trạch Khôn lạnh nhạt nói, lấy một chiếc chìa khoá xe ở huyền quan.

Tống Vũ theo Lý Trạch Khôn ra ngoài, y nhặt di động lên, thấy không có việc gì bèn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lý Trạch Khôn lái một chiếc Audi A8W12*, kính đã đổi sang dạng chống đạn, có thể trực tiếp để cha hắn ngồi lên.

*Đây là chiếc xe thuộc hàng khủng của Audi, được xếp vào hàng siêu xe bởi động cơ công suất 520 mã lực. Tăng tốc từ 0 lên 100 km/h chỉ trong 4,4 giây ngang với nhiều siêu xe 2 cửa trong khi xe khá nặng và đầm chắc

audi a8w12

Tống Vũ trêu hắn: “Không phải chú tìm anh để có người cùng lên núi đao xuống biển lửa với mình đấy chứ?”

“Anh ngồi trên xe chờ em.” Lý Trạch Khôn lại không hề có tâm tư đùa giỡn.

Ngày hôm sau khi Kiều Minh trở về, Kiều Dã đã bị đuổi ra ngoài. Kiều Dã bày không ít trò ầm ĩ, nhưng Kiều Minh cũng chẳng để ý đến cậu ta.

Sau khi Kiều Dã đi rồi cơ bản không có ai để ý đến Đào Nhiên. Kiều Minh ở chỗ này ba ngày, trạng thái tinh thần của Đào Nhiên càng lúc càng tệ đi. Cả ngày cậu có cảm giác vừa ngột ngạt vừa sởn tóc gáy, cả người cũng không thoải mái.

Lúc ra ngoài lần nữa trên mắt Đào Nhiên bị bịt một tấm vải đen. Cậu chẳng thấy gì cả, người bên cạnh đẩy cậu vào trong xe, cũng chẳng đúng mực như Kiều Dã.

Nhưng tâm tình Đào Nhiên lại minh mẫn một cách hiếm thấy. Trong trường hợp như vậy, một người bình thường nửa chữ cũng không muốn nói như cậu vậy mà lại mở miệng hỏi một câu: “Là có người tới tìm tôi sao?”

Không ai trả lời cậu.

Kiều Minh đã sớm đợi trong kho hàng. Xung quanh có mười mấy vệ sĩ, cái két sắt nhỏ kia đang dưới tay gã. Thái độ coi trọng thế này người không biết còn tưởng rằng bên trong chứa một hòm kim cương mài.

Đào Nhiên vừa bị mang vào, cái cảm giác nghẹt thở kia lại xông đến, có gì đó cứ nghẹn trong cổ họng khiến Đào Nhiên phải nôn khan vài tiếng.

“Đến rồi?” Kiều Minh vẫy vẫy tay, Đào Nhiên đã bị mang đến cạnh gã.

Gã ta nhẹ nhàng xoa xoa gò mà Đào Nhiên, khẽ cười nói: “Tôi còn chưa làm gì cả, cậu run cái gì?”

“Lý Trạch Khôn muốn đến đón tôi ư?”

Kiều Minh đầu tiên là sửng sốt một chút. Gã cảm thấy đúng là Đào Nhiên không giống với lúc trước ở bên cạnh mình, thú vị hơn nhiều. Gã kéo tấm vải trùm mắt cậu xuống, âm thanh nhẹ nhàng từ tốn: “Hắn sẽ đến, nhưng có thể mang cậu đi hay không tôi không biết.”

Đào Nhiên cứng đờ.

Kiều Minh chỉ chỉ cái két sắt kia: “Cái đó, là một nắm tro của người yêu hắn.”

Sắc mặt Đào Nhiên tái nhợt như giấy trắng, toàn thân lạnh toát. Đầu lưỡi cậu đã tê rần, chẳng nói được nửa chữ.

Lý Trạch Khôn đến rất đúng giờ, gọi điện thoại cho Kiều Minh. Gã sai người trói Đào Nhiên lại, điện thoại vang lên lần hai mới nhận.

“Tôi đã đến rồi.”

“Có cầm đồ không?”

“Như anh muốn, không thiếu.”

Ngón tay Kiều Minh gõ gõ lên tay vịn sô pha: “Tôi sai người đi dẫn đường, thiếu gia cậu tự mình đến một chuyến nhé.”

Đào Nhiên bị để ở sau mấy cái container chồng lên, miễn cưỡng có thể nhìn rõ cửa chính. Tim cậu đập dữ dội, tình tự quá nhiều khiến ngực cậu đau nhói.

Sau một phút, tấm cửa sắt kia được đẩy ra từ bên ngoài. Ổ trục không còn tốt nữa làm cánh cửa kêu cót két, khiến lòng người nghe mà hoảng hốt. Thị lực Đào Nhiên rất tốt, qua những khe hở giữa container và khoảng cách không xa kia, dường như cậu có thể nhìn thấy vẻ mặt và bóng mờ dưới hàng mi của Lý Trạch Khôn.

“Không có gì đáng nói cả.” Lý Trạch Khôn nói: “Cứ vậy đi, chúng ta công bằng, từ đây nước sông không phạm nước giếng.’

Kiều Minh cười nghênh tiếp: “Quả nhiên Lý thiếu rất thoải mái.”

Lý Trạch Khôn nhìn xung quanh một vòng: “Người và đồ đâu.”

Ánh mắt Kiều Minh rơi xuống két sắt, như cười như không “…Có lẽ, cần làm phiền cậu đây phải tuyển chọn rồi.”

“Sao tôi có thể phá hết mọi đường lui của mình đây.”

Lý Trạch Khôn muốn phát hoả, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống: “Nói điều kiện đi.”

“Thứ cậu cho đi là đủ rồi, tôi chỉ muốn đường lui.” Kiều Minh nói: “Quyền lựa chọn là ở cậu.” Đây là sân nhà của Kiều Minh, gã có tiền vốn nên chẳng hề sợ hãi.

Gần như trong nháy mắt Lý Trạch Khôn đã biết phải chọn thế nào. Chẳng qua Kiều Minh chỉ muốn một sự kiềm chế với hắn, do đó nếu như Đào Nhiên lưu lại nhất định tạm thời sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Hắn mắc nợ Trình Hạ nhiều như vậy, lại để cậu phải lưu lạc bên ngoài bốn năm, về tình về lý, còn cả tình cảm trong lòng nữa, Lý Trạch Khôn tuyệt đối không thể vứt bỏ Trình Hạ.

Thậm chí ngay cả cò kè mặc cả cũng không thể nhiều hơn nữa.

Từ bỏ Đào Nhiên cũng chỉ là tạm thời thôi, dù sao một người còn sống sờ sờ đó, sau này sẽ còn có cơ hội để bồi thường, có sốt ruột cũng không thể ở lúc lựa chọn Trình Hạ được.

Hoặc là nói kết quả thế này, thật ra Lý Trạch Khôn đã sớm có linh cảm.

Do vậy hắn chỉ hỏi một câu, câu này cũng đã bao hàm sự lựa chọn của hắn: “Trình Hạ đâu.”

Dường như Kiều Minh không ngạc nhiên chút nào với lựa chọn của Lý Trạch Khôn: “Đồ của tôi.”

Lý Trạch Khôn do dự hai giây, trước hết đặt tài liệu lên bàn: “Có dấu đỏ, anh xem đó mà làm.”

Lúc Lý Trạch Khôn cầm cái hộp nhỏ kia trong tay, hắn rùng mình một cái, vành mắt lập tức đỏ ửng.

Cánh cửa kia từ từ mở ra, Kiều Minh nói: “Xin mời Lý thiếu. Thời gian cũng lâu rồi, ở cạnh tôi không phải chuyện gì tốt.”

Lý Trạch Khôn không hề quay đầu lại, bước chân của hắn ổn định vững vàng, nhưng trên mu bàn tay lại nổi gân xanh. Xem ra hai người họ giao dịch rất thuận lợi, xem ra rất công bằng.

Cảnh lại bị đóng lại. Ánh đèn trong kho hàng mờ nhạt, khiến Đào Nhiên có hơi mê muội và chói mắt.

Ánh sáng của cậu từng xuất hiện, nhưng vừa vụt tắt rồi.

“Thật đáng thương.” Kiều Minh và Kiều Dã hoàn toàn dung hợp với nhau: “Cậu còn chẳng bằng tro cốt của một người chết.”

Đào Nhiên bị mang đến vứt ở trước mặt Kiều Mình. Cậu thất thần nhìn cái đèn treo cao kia hồi lâu, một lúc lâu mới lên tiếng: “Anh muốn giết tôi à?”

Kiều Minh vội vàng lắc đầu, vẻ mặt gã thậm chí có chút vô tội: “Làm sao có khả năng đấy?” Gã cười: “Tôi không lừa cậu, cậu đúng là đường lui của tôi.”

Người gã không thể giết chết, nếu như cứ giam giữ không chừng ngày nào đó lại bị Lý Trạch Khôn cứu ra ngoài. Cái Kiều Minh ghét nhất lại là thái độ của Kiều Dã với Đào Nhiên. Vì thế nên làm gì mới có thể vĩnh viễn ngăn trở quan hệ này đây?

Để dù Lý Trạch Khôn có cứu được Đào Nhiên ra ngoài cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.

Để trong lòng Kiều Dã vĩnh viễn ghê tởm kẻ này.

“Phiền cậu rồi, còn phải giúp tôi làm việc cuối cùng.” Kiều Minh nửa ngồi nửa quỳ xoa xoa tóc Đào Nhiên: “Thực sự khổ cực cho cậu.”

“Đi thôi.” Gã cầm tài liệu đứng lên, ngồi ở chiếc ghế sô pha chính giữa xa xa.

Có người lấy máy quay ra, mấy vệ sĩ mặc áo đen tiện tay mở bình nước khoáng nuốt một thứ thuốc không tên.

Nút áo Đào Nhiên bị cởi từng cúc từng cúc.

Lúc mở tài liệu ra Kiều Minh đột nhiên nghĩ đến gì đó, rất tốt bụng phân phó một câu: “Cậu ta yếu ớt như vậy, đừng chơi hỏng đấy. Quay toàn bộ là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK