• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến cuối cùng ý thức của Đào Nhiên đã không còn rõ ràng, toàn thân mẫn cảm đến độ chạm vào là run lẩy bẩy, ôm chặt lấy cổ Lý Trạch Khôn lộn xộn xin tha.

Đào Nhiên bị làm mệt muốn chết, đêm đó ngủ ngon giấc hiếm thấy. Cậu ở trong bệnh viện hơn một tuần lễ, tối nào cũng ngủ không ngon, có khi còn vì mơ thấy ác mộng mà nửa đêm tỉnh giấc, sau đó không ngủ lại được nữa.

Lý Trạch Khôn tính dậy rất sớm, Đào Nhiên đang vùi trong ngực hắn ngủ ngon lành, hơi thở đều đặn, không hề có chút phòng bị. Hắn nhẹ nhàng đẩy Đào Nhiên sang bên cạnh, kéo chăn mỏng đắp qua vai cho cậu sau đó mới xuống giường.

Hắn tắm nước lạnh rất lâu, đầu óc càng lúc càng tỉnh táo. Lý Trạch Khôn luôn cảm thấy trên người Đào Nhiên có bí mật. Trước đây hắn không muốn hiểu rõ, mãi đến tận tối qua ham muốn biết tường tận mới đột nhiên xuất hiện một cách mãnh liệt.

Lý Trạch Khôn gọi điện cho Tống Vũ. Hắn cãi nhau với Đàm Sĩ Kiệt nên giờ có hơi lạnh nhạt, muốn bảo Tống Vũ trực tiếp đến club hỏi một câu.

Hắn bấm điện thoại mới phát hiện ngày vẫn còn sớm.

“Khôn Tử… Sớm vậy có chuyện gì gấp à?” Giọng mũi của Tống Vũ có hơi nặng, có vẻ như bị đánh thức.

Lý Trạch Khôn trầm mặc vài giây mới mở miệng: “Cũng không có việc gì lớn, chỉ là lúc anh đến chỗ Đàm Sĩ Kiệt thì hỏi giúp em chuyện trước đây của Đào Nhiên một chút.” Hắn còn chưa nói cụ thể, Tống Vũ đã ngắt lời.

“Không phải chứ Khôn Tử, gần đây chú trúng tà gì vậy?”  Tống Vũ bắt đầu nôn nóng: “Đầu tiên vì cậu ta mà làm căng với Lão Đàm, sau đó lại gọi điện nhờ anh hỏi thăm giúp chú. Không phải chú sẽ chờ đến khi biết được nỗi khổ tâm trong lòng món đồ chơi đó rồi về sau sẽ cùng sống vui vẻ bên nhau chứ?”

“Anh cứ nói có giúp hay không đi.” Lý Trạch Khôn nhíu mày, không giải thích thêm gì.

“Chú muốn thì tự mình hỏi đi, anh không dính líu đến chuyện của anh em. Hơn nữa cũng không phải là chuyện quan trọng gì,” Tống Vũ dừng lại một chút: “Thật, anh thật sự không hiểu nổi Khôn Tử à, chú vì chút chuyện này mà náo loạn có tự thấy mất giá không? Như Trình Hạ chú ầm ĩ thì cũng được đi, cậu ta…”

“Được rồi Tống Vũ.” Lý Trạch Khôn đột nhiên mở miệng. Hắn phủ thêm áo tắm đi ra rồi ngồi ở sô pha trong phòng khách đốt một điếu Trung Hoa: “Anh đừng nói nữa, không giúp thì không giúp, đừng có nhúng vào.”

“Con mẹ nó anh thèm vào mà quan tâm những chuyện rách nát này của bọn mày!” Tống Vũ cúp điện thoại cái rầm.

Lý Trạch Khôn mệt mỏi nhắm mắt lại, chậm rãi thở một hơi. Hắn không có gì có thể nhiều lời với bằng hữu, bởi vì chính tình cảm của hắn cũng vô cùng hỗn tạp. Lý Trạch Khôn mà động tâm thì căn bản không thể khống chế được, thật sự giống như bản năng của thân thể.

Lý Trạch Khôn không thể xác định được là hắn theo bản năng truy đuổi bóng dáng của Trình Hạ, hay chỉ đơn thuần động lòng với chính Đào Nhiên. Lúc hoan ái với Đào Nhiên, sự kích động vào hoà hợp thân xác khiến hắn căn bản không có cách nào để ý người đó có chỗ nào giống Trình Hạ không, ôm vào lòng không hề giống nhau. Hắn có thể cảm nhận được, thật sự chỉ là người này. Chẳng cần biết đó là ai, chỉ cần là người ấy thì đều có thể lấp kín nỗi trống vắng trong lòng Lý Trạch Khôn. Trong nháy mắt đó, Đào Nhiên không phải là ai cả, chỉ là người hắn yêu thương nhất, người hắn đặt trong lòng.

Lúc Lý Trạch Khôn đang thất thần chuông điện thoại lại vang lên. Hắn mở mắt nhìn thông báo, lại là Đàm Sĩ Kiệt gọi tới. Không kịp nghĩ nhiều, hắn liền bắt máy.

“Khôn Tử, vừa nãy Tống Vũ gọi điện cho anh, chú có gì thì cứ trực tiếp hỏi anh là được.” Đàm Sĩ Kiệt không thấy Lý Trạch Khôn đáp lời, trầm mặc chốc lát lại nói thêm: “Anh cũng không nghĩ nhiều đâu… Nếu biết bọn chú đều đến mức độ này rồi, chắc chắn anh sẽ không nhiều chuyện.”

Lý Trạch Khôn chưa nói gì khác, hắn biết bởi vì chuyện của Đào Nhiên này, bất luận Đàm Sĩ Kiệt nói cái gì đi nữa thì giao tình giữa hai người họ cũng sẽ không trở về như trước được. Nhưng y vẫn chủ động tới hỗ trợ, Lý Trạch Khôn vì để bớt phiền phức cũng không từ chối.

“Là em muốn hỏi Đào Nhiên ở chỗ anh có từng xảy ra chuyện gì không.” Lý Trạch Khôn dúi điếu thuốc đã sắp cháy đến tay vào gạt tàn, ngữ khí rất nghiêm túc. Đầu bên kia yên tĩnh vài giây, Đàm Sĩ Kiệt đang sắp xếp ngôn ngữ.

“Anh nói thật với chú, lần thứ nhất chú thấy Đào Nhiên thì cậu ta ở chỗ anh còn chưa tới hai tháng.”

“Cậu ta đến từ chỗ Kiều Mình, sau khi quản lý xác định Kiều Minh không muốn nữa thì mới dám nhận. Lúc đó còn cảm thấy nhặt được tiện nghi, gương mặt của Đào Nhiên này… Ban đầu đúng là rất hot, nhưng dần dần sau đó không có ai dẫn ra ngoài nữa.”

“Sau đó quản lý hỏi mấy khách quen mới biết được nguyên nhân. Đào Nhiên có hai điểm khiến khách trong giới này không thích nhất. Là một MB, thân thể còn quan trọng hơn cả mặt, mà trên người Đào Nhiên… Tất cả đều là vết thương cũ và sẹo, khách chơi SM đều không chịu được. Thứ hai đó là trong lòng cậu ta có bóng ma rất lớn với tình dục, có lúc khách dẫn đi ra ngoài… Căn bản không làm được.”

Tim Lý Trạch Khôn bắt đầu run rẩy, sau khi cảm xúc đau lòng mạnh mẽ ấy qua đi hắn mới đột nhiên hiểu được có cái gì không đúng. Từng ly từng tấc thân thể Đào Nhiên hắn đã từng sờ qua, ôm hôn không biết bao nhiêu lần. Đừng nói là sẹo, đến nửa phần tì vết cũng không có. Đào Nhiên cũng mẫn cảm, non nớt đến độ không chịu được một tí trên chọc, thật giống như vẫn là một bảo bối thuần khiết nhất, chỉ có thể được ôm vào ngực mà dụ dỗ. Trước đây Lý Trạch Khôn vẫn cho rằng Đào Nhiên nói mình một đêm tám trăm là để chọc giận mình, nhưng Đàm Sĩ Kiệt lại xác nhận không thể nghi ngờ, tất cả những lời Đào Nhiên nói là thật. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đào Nhiên là do tự tay hắn ôm từ club ra, cái này không thể nào là giả. Đàm Sĩ Kiệt lại là nhân vật chủ yếu nhất trong giới đó, ham thích và nhu cầu của khách cũng không thể sai được. Nhưng bây giờ Đào Nhiên lạ lùng này không phải là người trong miệng Đàm Sĩ Kiệt, Đào Nhiên cũng nói mình không biết mình là ai. Sau lưng Lý Trạch Khôn toát mồ hôi, bỗng nhiên nổi lên ý lạnh.

“Đào Nhiên ở chỗ của anh có thay đổi rất rõ ràng sao?” Lý Trạch Khôn nói, cổ họng khô khốc như có thanh đao đang mài ở đó.

Những MB này không trải qua tay Đàm Sĩ Kiệt, y suy nghĩ hồi lâu mới lấy ra được một ít báo cáo nghe được từ chỗ quản lý trước. Có thể truyền đến y như vậy chính là chuyện rất nghiêm trọng rồi.

“Lúc cậu ta mới đến không thích nói thích cười, giống như một người gỗ. Nhưng được cái lại rất nghe lời, cũng không xoi mói. Sau khi dần dần hết hot thì không có cách nào để cho cậu ta chọn khách. Nửa tháng trước khi chú đến, cậu ta bị mang ra ngoài… Bị nhốt… Chơi ba ngày. Quản lý sợ có chuyện nên dẫn người chạy đến tìm. Sau khi Đào Nhiên tỉnh lại cứ như người mất hồn, sau lần này mới thay đổi, không chịu đi tiếp rượu, cả ngày chỉ muốn ra ngoài rồi còn lẩm bẩm muốn tìm người, còn hỏi quản lý rốt cuộc mình là ai… Có thể là bị doạ sợ, qua mấy ngày cũng tỉnh táo lại. Sau đó không sao nữa, rồi chú lại mang cậu ta đi.”

Lý Trạch Khôn hít sâu mấy hơi, đầu óc hắn hỗn loạn không chịu nổi, hàn ý bốc lên từ bàn chân, phải khống chế lắm mới không cắn răng run cầm cập. Hắn không dám suy nghĩ quá nhiều về những gì Đào Nhiên đã trải qua, nhưng rõ ràng đã bắt đầu nhận ra được rất nhiều thứ không đúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK