Sau khi Trình Hạ nghe thấy Lý Trạch Khôn nói mới gắng sức kiềm chế tâm tình. Cậu lau khô mặt mày, sau đó đi về phía Lý Trạch Khôn.
“Không được người ta thích cũng do anh chiều đấy.” Trình Hạ ôm lấy cổ Lý Trạch Khôn từ phía sau, vùi đầu vào cổ cọ cọ mấy lần: “Anh chiều hư em rồi thì không được ghét bỏ, em cũng chả cần người khác thích đâu. Vì thế bất kể bao nhiêu khuôn mặt, mặc kệ ai đứng trước mắt anh, anh cũng chỉ có thể yêu em thôi.”
Lời này của cậu bá đạo, nhưng lại làm người ta nghe ra được niềm yêu thương yếu thế, làm nũng, cũng như ham muốn sở hữu nồng đậm một cách rõ ràng. Việc vạch rõ ranh giới cũng như lập trường mà không làm người ta căm ghét này Trình Hạ làm vô cùng nhuần nhuyễn.
Trình Hạ đã nghĩ xong rồi, cậu sẽ không chờ đợi để được yêu thương và phát hiện như Đào Nhiên. Lúc trước Lý Trạch Khôn có thể coi Đào Nhiên là thế thân, hiện giờ mình lại càng không thể diễn Trình Hạ càng giống hơn ư? Cậu chính là muốn khiến cho Lý Trạch Khôn vĩnh viễn không cách nào quên được mình từ trên người Đào Nhiên. Chờ đến khi Lý Trạch Khôn nghi hoặc càng ngày càng nhiều, có lẽ mình nói rõ chân tướng sẽ dễ dàng được tiếp nhận hơn.
Quả nhiên, thân thể Lý Trạch Khôn cứng đờ, hắn mất tự nhiên giật giật vai và cổ: “Sau này không cho phép em nhoài trên người tôi nói chuyện vào tai.”Trước đây vai hắn đã từng cõng Trình Hạ không ít lần, lúc Trình Hạ nằm nhoài trên đó không phải cười hì hì nói những chuyện ấu trĩ thì cũng là cố ý ghé tai hắn ngâm nga nhạc đỏ.
Lý Trạch Khôn có chút khó chịu, chẳng còn khẩu vị ăn sáng.
Trình Hạ cũng không dính người nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh gắp miếng chao bỏ vào cháo hoa để ăn sáng.
Lý Trạch Khôn bất giác nhìn cậu thêm vài lần. Rõ ràng gương mặt ấy chẳng có nét nào tương tự với Trình Hạ, nhưng lúc hắn nhìn sang luôn cảm thấy như thấy được Trình Hạ. Không phải là xuyên qua cảm giác trong quá khứ gì, mà là chỉ cần người này ở bên người, hắn sẽ có được sự an tâm và hạnh phúc thật sự.
Lý Trạch Khôn khẽ thở dài, đẩy đĩa sứ đựng trứng ốp la đến trước mặt Trình Hạ: “Đừng chỉ ăn cháo không.”
Trình Hạ cắn đầu đũa ngước mắt nhìn Lý Trạch Khôn, khuôn mặt đầy vẻ tội nghiệp: “Em không thích ăn trứng gà chiên quá nhiều dầu đâu.”
Lòng Lý Trạch Khôn thắt chặt, lúc đáp lời lại có ảo giác như năm đó ăn cơm cùng Trình Hạ: “Làm nũng với tôi cùng vô dụng.”
Lúc này Trình Hạ lại ngây ngẩn, nháy mắt mấy cái rồi nhanh chóng rũ mắt xuống. Cậu sợ vành mắt của mình sẽ ửng đỏ. Cậu ngoan ngoãn ăn, còn đang chờ Lý Trạch Khôn nói ngoan thì lại nghe cái ghế bên cạnh ken két một tiếng. Lúc Trình Hạ ngẩng đầu lên đã thấy Lý Trạch Khôn đi vào phòng rửa tay.
Lý Trạch Khôn hít sâu mấy lần, sau đó run rẩy đốt một điếu thuốc. Nếu như nói trước đây lúc lơ đãng, Đào Nhiên sẽ chỉ có một ít chi tiết nhỏ trùng hợp với Trình Hạ, hiện giờ bất luận cậu làm cái gì cũng giống như một mũi tên đâm thẳng vào đáy lòng mình. Đâm thẳng vào hồng tâm.
Hắn vốn không muốn lấy người làm thế thân, nhưng bây giờ trừ phi làm cho mình mù điếc, bằng không căn bản hắn sẽ không thể không nhớ đến Trình Hạ.
Lúc hút xong một điếu thuốc hắn định đi ra ngoài, di động lại vang lên.
Trình Hạ đang khuấy khuấy chỗ cháo còn lại trong bát. Lý Trạch Khôn khổ sở cậu cũng đau lòng, nhưng thật sự cậu không cách nào làm bất kỳ chuyện gì không chắc chắc trước khi thăm dò ra kết quả. Trình Hạ mất đi Lý Trạch Khôn sẽ không thể sống nổi, lời này không hề khoa trương.
Sau khi ra khỏi phòng rửa tay Lý Trạch Khôn vội vã đi thay quần áo, Trình Hạ vội đứng lên đi theo: “Sao thế anh?”
“Không có chuyện của em đâu, cứ ở nhà chờ tôi là được.” Lý Trạch Khôn cởi áo T-shirt ra ném qua một bên, dấu răng trên bả vai bị Trình Hạ cắn rất dễ thấy.
“Lúc nào thì về?”
Bàn tay đang cài cúc sơ mi của Lý Trạch Khôn khẽ ngừng một chút: “Đêm nay ăn cơm ngoài xong tôi sẽ về.”
Hai tay Trình Hạ quấn siết vào nhau, là động tác khi có chuyện giấu diếm khó mở miệng.
Lý Trạch Khôn xoa xoa thái dương, bước tới ôm lấy Trình Hạ nhấn lên cánh cửa cho cậu một cái hôn thật lâu. Sau khi kết thúc hắn mới vuốt ve gò má Trình Hạ: “Có phải một mình ở nhà rất vô vị không?”
“À đúng rồi… Tôi liên hệ vài gia sư cho em nhé? Để sang năm không làm lỡ em thi đại học.”
Trình Hạ ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không cần đâu, em muốn tự mình ôn tập để thi cơ.”
Lý Trạch Khôn nhéo quai hàm Trình Hạ: “Không sao, không muốn học cũng tốt, sau này có thể có nhiều thời gian ở với tôi.”
Trình Hạ không tiếp lời, ôm cổ Lý Trạch Khôn không buông tay: “Anh đừng ra ngoài…” Trình Hạ có linh cảm, Lý Trạch Khôn ra ngoài tuyệt đối không phải làm chuyện gì tốt.
“Được rồi, đừng làm nũng nữa. Buổi tôi tôi sẽ về.” Lý Trạch Khôn véo sau eo Trình Hạ, cười nhẹ nói: “Rửa sạch sẽ chờ tôi.”
Trình Hạ lườm hắn một cái, khẽ hừ một tiếng.
Lý Trạch Khôn cảm thấy cậu thật sự đáng yêu, nhịn không được hôn thêm mấy lần. Sau đó thấy thời gian thật sự đã sít sao lắm rồi mới phân phó vài câu đơn giản rồi đi.
Sau khi Lý Trạch Khôn đi rồi Trình Hạ luôn cảm thấy tim mình lơ lửng. Lúc trước khi Lý Trạch Khôn dính dáng đến Kiều Minh Trình Hạ đã cảm thấy không ổn, dây dưa với loại người như vậy càng nhiều càng nguy hiểm. Kiều Minh điên lên có thể lấy chứng cứ giao cho phe phái đối địch với Lý Trí Khải, nếu như có cấp trên truy xét được sai phạm của Lý Trí Khải, tương lai của Lý Trạch Khôn coi như bị hủy.
Trình Hạ còn không biết chuyện của Dương Ngạn Học, nếu như cậu biết nhất định càng lo lắng sợ hãi hơn.
Trình Hạ mở TV mất tập trung cả một buổi chiều. Hiện giờ cậu không dễ ra ngoài, sợ hai tên bệnh thần kinh nhà họ Kiều vẫn nhìn chòng chọc, gây phiền toái cho Lý Trạch Khôn. Chính cậu cũng không thấy ngon miệng, bèn tùy tiện ăn chút gì đó coi như cơm tối.
Bữa cơm kia Lý Trạch Khôn ăn quá lâu, Trình Hạ còn tưởng rằng hắn không trở lại, Lúc nhìn đồng hồ đã chỉ hai giờ, cuối cùng Trình Hạ thật sự không chịu đựng nổi nữa, cuộn mình trên sô pha ngủ thiếp đi.
Lý Trạch Khôn là do Tống Vũ đưa về. Cửa chống trộm của căn nhà này là kiểu phổ thông, lúc chìa khóa cắm vào mở ra từ bên ngoài Trình Hạ bị đánh thức. Cậu bật sáng hết đèn, chân trần chạy nhanh ra cửa.
“Ồ, không ngủ à?” Tống Vũ nhìn Trình Hạ một cái: “Cậu dằn vặt Khôn Tử nhà tụi này sắp chết rồi. Cậu đúng là trâu bò, Trình Hạ 2.0”
Tống Vũ vẫn không bằng lòng với Đào Nhiên, trước đây cũng như vậy với Trình Hạ. Huống hồ hiện giờ tất cả sự chú ý của Trình Hạ đều đặt trên người Lý Trạch Khôn, không thèm để ý đến y.
Lý Trạch Khôn say lắm, Trình Hạ phí hết sức mới đưa được hắn đến trên giường phòng ngủ.
Tống Vũ khoanh tay tựa cửa nhìn Trình Hạ.
“Anh theo anh ấy ra ngoài sao còn để người ta chuốc anh ấy như vậy?” Trình Hạ đau lòng vì Lý Trạch Khôn, lúc quay qua Tống Vũ thái độ cũng không tốt hơn được.
Con ngươi Tống Vũ ở nở lớn, y khá kinh ngạc: “Thế này người không biết còn cho rằng cậu là chính cung nương nương đấy… Xùy, khí tràng này, hèn chi Lý Trạch Khôn như trúng tà coi cậu là Trình Hạ mà thương mà xót.”
Trình Hạ không muốn nhiều lời với y: “Anh về nhanh đi, quá muộn rồi. Tôi thu dọn cho Lý Trạch Khôn một chút.”
Lúc ra cửa hiển nhiên Tống Vũ muốn nói gì đó, nhưng lúc lời nói đến bên môi lại nuốt xuống. Nhưng mà tính cách của y thật sự rất khó kìm nén nổi, cuối cùng lúc xoay người vẫn nói một câu không rõ ràng: “Lúc này thật sự Khôn Tử đã gây họa.”