• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trình Hạ rất khó mở miệng, có rất nhiều chuyện chính là như vậy, một khi đã bỏ qua thời điểm nhất định dưới một tình cảnh đặc biệt, lúc mở miệng lại sẽ cực kỳ khó khăn. Thông thường những lời ấp ủ khó nói này không giống như ủ rượu, chẳng mở ra được kết quả gì tốt. Thời gian càng dài, những chuyện xưa cũ bị ẩm mốc càng khiến người ta không muốn nhìn nhiều.

Hôm sau là một ngày khí trời tốt hiếm hoi, có thể là do gió lớn đêm qua đã thổi tan sương mù, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, bầu trời cũng trong xanh. Trình Hạ dậy sớm, tắm rửa đơn giản bằng vòi sen trong phòng vệ sinh của phòng bệnh một lúc, sau đó an vị bên cửa sổ, đờ ra.

Không biết Lý Trạch Khôn tỉnh lúc nào, nhất thời cũng không nhúc nhích, hắn chỉ trầm mặc lướt di động, ánh sáng loang lổ phản chiếu trong con ngươi của hắn, trông có chút trống rỗng.

Hộ lý nhanh chóng mang hộp cơm đến, sau đó đứng ở cửa gọi: “Tiểu Đào, cậu đi nhìn xem có phải chuyển phát nhanh của cậu không?”

Trình Hạ sửng sốt một chút, sau khi người phụ nữ kia đi vào liền chạy ra ngoài.

Trên chiếc bàn làm việc mà y tá đang đứng đúng là có đặt một thùng giấy to, người nhận là Đào Nhiên.

Trình Hạ có hơi bất ngờ, cậu tốn sức bê chiếc thùng xuống, rất nặng, sau đó mượn y tá chiếc kéo để mở thùng ngay tại chỗ.

Bên trong chứa đầy giáo trình và sách phụ đạo ba năm cấp ba, đầy đủ toàn bộ. Trình Hạ tiện tay lật qua lật lại liền phát hiện tên ghi trên đó là Kiều Dã.

Kiều Dã đi rồi, rời khỏi Bắc Kinh. Đây là quà tặng trẻ con mà dịu dàng nhất cậu ta để lại cho Đào Nhiên. Cậu ta không ở đây nữa, hi vọng cậu thiếu niên đã từng cùng cậu ta ăn lẩu, sau đó vì ham ăn lạnh mà vào bệnh viện được khỏe mạnh tốt đẹp an lành. Sẽ có tương lai thật an lành.

Có lẽ cậu ta đã hiểu rõ, cưỡng cầu chỉ làm cho hai bên đều đau. Kiều Dã cũng là thân thể phàm trần, cậu ta mất rất lâu cũng không cách nào trở lại bình thường sau cái đêm lạnh giá kia – bên tai là tiếng gió trầm trầm xuyên qua cửa sổ rách nát, cậu ta nằm trên đất, vết thương sau đầu rỉ máu tươi ấm nóng, người cậu ta thích đi vòng qua người cậu ta như một thứ rác rưởi chướng mắt, chẳng hề quay đầu lại.*

*Xem lại chương 73

Trình Hạ tiện tay lật qua lật lại, sau đó nhìn thấy cuốn vở nháp Kiều Dã quen dùng nhất. Không biết tại sao Kiều Dã có nhiều loại vở này như vậy, trên trang bìa là một con vịt vàng, bên trong là giấy ngả vàng thô ráp, có hơi chút cảm giác xưa cũ.

Đây là một cuốn vở mới, mỗi trang chỉ viết hai chữ thật lớn.

Xin lỗi.

Xin lỗi…

Chữ rất to, mỗi chữ mỗi nét viết rất ngay ngắn. Trình Hạ cúi đầu vô thức lật từng tờ, bỗng nhiên tay cậu dừng ở trang cuối cùng.

Đó là một trang trống, Trình Hạ lấy lại bình tĩnh mới nhìn thấy ở mép trang có một dòng chữ nho nhỏ.

“Nhiên Nhiên, tớ thích cậu.”

Tim Trình Hạ đột nhiên đau đớn. Cậu nhẹ nhàng trả cuốn vở kia lại, cẩn thận đóng lại thùng.

“Đào Nhiên cảm ơn cậu.” Trình Hạ nói, sau đó cậu nhét cái thùng kia vào thùng rác bên cạnh.

Trình Hạ không chào Lý Trạch Khôn, cậu đi ra ngoài đi dạo một ngày. Trên người cậu không có quá nhiều tiền, chỉ tự mình đi tàu điện ngầm đến Hậu Hải, ngồi ở đó một hồi lâu, sau đó mua một xâu kẹo hồ lô, khá nhiều viên.

*Hậu Hải: Khu nội thị Bắc Kinh có một vài hồ được gọi là hải. Hậu Hải là một trong ba hồ cực bắc trong nội thị Bắc Kinh là Tây Hải, Hậu Hải và Tiền Hải, được gọi chung là Thập Sát Hải, đây là nơi vui chơi du ngoạn cổ kính nổi tiếng ở Bắc Kinh.hậu hảijpg

Trình Hạ ăn một xâu, còn một xâu thì gói lại mang về cho Lý Trạch Khôn. Cậu đẩy cửa phòng bệnh ra, mở miệng: “Em về rồi. Em có…” Chuyện muốn nói với anh.

“Em đến đây.” Lý Trạch Khôn lạnh nhạt nói, vẫy vẫy tay với Trình Hạ: “Anh có chuyện hỏi em.”

Trình Hạ có linh cảm mơ hồ, ngón tay cậu hơi run rẩy, phí rất nhiều sức mới xé mở được giấy dai gói hồ lô đường ra, sau đó đưa cho Lý Trạch Khôn: “Anh ăn chút đi, ngon lắm…”

Lý Trạch Khôn ngồi trên ghế sô pha cạnh giường bệnh, chỉ chỉ cằm dưới: “Cứ để bên cạnh đã.” Hắn lấy trong túi ra chiếc điện thoại màu đỏ của Trình Hạ.

“Wechat của Trình Hạ, sao em có thể đăng nhập được?”

Anh ấy biết rồi. Trong nháy mắt đầu Trình Hạ chỉ có bốn chữ lớn này, ngoài ra chỉ dư lại một mảnh mênh mông trắng xóa. Cậu đặt kẹo hồ lô lên bàn, ánh mắt dừng trên người Lý Trạch Khôn không nhúc nhích. Sau một hồi lâu trầm mặc, Trình Hạ bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt cong cong lấp lánh, dáng vẻ ngây thơ, nhưng dưới tình cảnh này lại có mấy phần trái ngược và quỷ dị.

“Đúng là em đã trở về.” Đôi mắt Trình Hạ ươn ướt: “Em rất nhớ anh…”

Trình Hạ cảm giác bỗng nhiên mình đã biết nên nói với Lý Trạch Khôn thế nào, những tâm sự đã từng chỉ có hai người biết, những bí mật chỉ có hai người từng trao đổi với nhau. Sợi dây trong đầu Trình Hạ bỗng nhiên nới lỏng, dường như tất thảy không còn khó khăn nữa.

Nhưng hình như cậu đã quên chuyện gì.

Chuyện này từ đầu đến cuối cậu không hề có thái độ thẳng thắn, ngay cả hiện giờ cũng là Lý Trạch Khôn đặt câu hỏi cậu mới chịu thẳng thắn.

Trình Hạ còn chưa nói tiếp, đã nghe Lý Trạch Khôn hỏi: “Em trở về lúc nào?”

Lý Trạch Khôn không hoảng sợ, không hoài nghi, hắn thật sự quá bình tĩnh, thậm chí khiến Trình Hạ thấy luống cuống. Đầu óc nóng bừng dần dần lạnh đi, Trình Hạ cảm thấy không đúng lắm, nhưng cậu chỉ có thể đáp lời: “Hình như… Cái lần anh dẫn em ra khỏi chỗ Đàm Sĩ Kiệt thì em đã không còn là Đào Nhiên nữa…”

Lý Trạch Khôn nhắm chặt mắt lại. Hắn cố gắng nhớ lại đêm hôm ấy, hôm ấy hắn say rồi, gương mặt nâng trong đôi tay ấy đúng là dáng vẻ của Trình Hạ.

Tên nhóc này đúng là tinh quái.

Lý Trạch Khôn nở nụ cười, thế nhưng khóe mắt có thứ gì lóng lánh chảy ra không thể kìm được.

Trình Hạ tiến lên một bước muốn ôm vỗ vễ hắn, đã thấy Lý Trạch Khôn đứng phắt dậy không nói lời nào, bước ra cửa.

“Lý Trạch Khôn!” Trình Hạ cản hắn lại theo bản năng, lại bị hắn đẩy mạnh ra.

“Lý Trạch Khôn!” Trình Hạ nhào đến ôm tay hắn, trong lời nói đã nhuốm đầy tủi thân khó hiểu. Cậu không phải là Đào Nhiên, Lý Trạch Khôn không thể đối xử với cậu như vậy được. Nhưng điều khiến cậu hoàn toàn không nghĩ đến là Lý Trạch Khôn lần nữa đẩy cậu ra. Tay Lý Trạch Khôn run lẩy bẩy, có thể là vì phẫn nộ mà mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Trong ánh mắt chăm chú nhìn Trình Hạ của hắn, còn có cả… Thất vọng.

Trong nháy mắt nước mắt Trình Hạ liền tuôn xuống, cậu lần nữa ôm tay Lý Trạch Khôn không chịu buông, gọi từng tiếng: “Anh, anh, anh đừng phớt lờ em, em rất nhớ anh, em…”

Lời còn chưa nói hết, Lý Trạch Khôn đã tát cậu một cái.

Đời trước của Trình Hạ và kể cả sau khi khôi phục trí nhớ, đây là lần đầu tiên cậu bị Lý Trạch Khôn đánh.

Không đau, dường như trong tiềm thức người đàn ông này không cách nào nặng tay được. Thế nhưng cũng đau, đau đến độ trái tim của Trình Hạ không biết nên làm sao.

“Đùa giỡn anh vui lắm đúng không?” Lý Trạch Khôn nhìn cậu chằm chằm, đôi môi run rẩy: “Con mẹ nó bốn năm trước anh không chôn cùng em khiến em rất thất vọng đúng không!”

Lời này quá nặng, nó đâm vào lòng khiến Trình Hạ vô cùng đau đớn, còn không bằng lại cho cậu thêm một cái tát.

Rốt cuộc Trình Hạ cũng nhận ra hình như Lý Trạch Khôn hiểu lầm hơi lớn, cậu vội vàng giải thích: “Ban đầu em chỉ biết mình không phải là Đào Nhiên, nhưng ký ức vẫn mơ mơ hồ hồ, mãi tận đến khi lần trước được cứu ở chỗ Kiều Minh xong em mới biết mình đúng là Trình Hạ.”

Lý Trạch Khôn như bị rút hết sức ngồi ở mạn giường, hắn run tay châm một điếu thuốc: “Sau khi trở về, tại sao lại không nói cho anh.”

Trình Hạ cứng lại ở đó, lần này cậu căn bản không có cách nào giải thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK