• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Lý Trạch Khôn xử lý lại vết thương Trình Hạ đứng bên cạnh hắn, lúc này cậu không khóc nữa, chỉ là trong đôi mắt dâng lên làn nước mắt mông lung rưng rưng chực tuôn, khiến Lý Trạch Khôn khó chịu nói không nên lời.

“Được rồi, đừng tủi thân,” Lý Trạch Khôn xử lý vết thương xong liền ra ngoài với Trình Hạ, hắn muốn giơ tay xoa xoa lên đôi mắt cậu, thế nhưng cánh tay hơi động sẽ đau đớn không chịu được: “….Lỗi của anh, có tức giận cũng không nên ra tay với em.”

Trình Hạ dùng ngón trỏ khẽ khàng móc lấy ngón út của Lý Trạch Khôn, nhẹ nhàng cọ xát hai lần như đang thăm dò: “Anh đừng tức giận, là em sai rồi.”

Lý Trạch Khôn siết tay cậu thật chắt, trong thanh âm có chút bất đắc dĩ: “Em có thể trở lại đã là phúc khí anh tu không biết mấy đời, sau khi đầu óc tỉnh táo lại làm gì cam lòng giận em được.

Cửa sổ trong phòng bệnh được hộ lý mở nửa cánh để thay đổi không khí, kẹo hồ lô Trình Hạ mua về đựng trong túi giấy dai vẫn đang bày trên tủ, qua thời gian lâu vỏ bọc đường hơi hơi tan một chút, nhìn cứ dính dính khó ăn. Trình Hạ bước nhanh đến định ném đi rồi thu dọn một hồi, lại bị Lý Trạch Khôn gọi lại.

“Lâu lắm không ăn kẹo hồ lô.”

Trình Hạ cầm xâu kẹo hồ lô vẻ ngoài không dễ nhìn, như một đứa bé phạm lỗi: “Em lại mua cho anh một xâu đẹp hơn.”

“Cái này ngon lắm, Tiểu Hạ.”

Nick – name này được hắn thốt ra rất tự nhiên, Trình Hạ dừng lại một chút, vẻ mặt bắt đầu từ luống cuống chuyển sang đờ đẫn, hèn kém, chậm rãi nhiễm chút sắc thái bất đồng. Cậu chậm rãi cười lên, một nụ cười rất đáng yêu, cười khiến cho mấy nếp nhăn nơi sống mũi nhăn lại. Ngữ khí của cậu rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, nhuốm mùi vị làm nũng quen thuộc lúc mới đầu: “Hừ, không ngon anh cũng không dám nói ghét bỏ đâu. Lại đây nào, em cho anh ăn.”

Ánh mắt Lý Trạch Khôn dịu dàng đặt trên người cậu, hắn ăn bảy viên kẹo hồ lô, không viên nào có hạt, đây là một chuyện rất hạnh phúc.

Ngoài mặt Lý Trạch Khôn giấu diếm quá nhiều tâm tình, nhưng Trình Hạ vẫn có thể nhạy cảm phát hiện. Lý Trạch Khôn càng không có cảm giác an toàn hơn cả cậu, cậu ra ngoài chuẩn bị nước nóng mà không nói gì, đến khi trở về chỉ thấy Lý Trạch Khôn đứng ở cửa hoảng loạn nhìn chung quanh.

Kỳ thật đôi mắt Lý Trạch Khôn rất tinh khiết và thấu triệt, vẫn là dáng vẻ thiếu niên, khi hắn thật sự hoảng loạn không thể che giấu được, đến trái tim mềm mại của hắn cũng lộ hẳn ra ngoài.

Trình Hạ mau mắn bước đến thả đồ xuống, cho hắn một cái ôm động viên.

“Đi ra ngoài nhớ nói với anh một tiếng.” Lý Trạch Khôn có chút khó chịu, hơi nghiêng đầu đi.

“Anh ngủ rồi…”

“Anh chỉ nhắm mắt lại thôi.” Hắn bắt đầu có chút không phân rõ phải trái, thế nhưng Trình Hạ lại cảm thấy đáng yêu. Cậu không dám cười hắn, chỉ đàng hoàng trịnh trọng đáp ứng.

“Sẽ không rời bỏ anh nữa đâu…” Trình Hạ cắn cắn môi: “Em còn muốn dùng xích xích mình lại bên cạnh anh nữa.”

Lý Trạch Khôn lại suy tư một hồi, sắc mặt coi như thật: “Anh có thể xích em ở nhà.”

Trình Hạ xùy một tiếng, mắt giật giật, cậu sán lại bên tai Lý Trạch Khôn nhẹ giọng nói gì đó. Một câu rất ngắn, lại khiến lỗ tai hai người đỏ bừng.

————”Anh xích em trên giường đi.”

Có lẽ do tâm lý ổn định nên vết thương của Lý Trạch Khôn dưỡng lành rất nhanh, đại khái chỉ một tuần là ra viện. Ngày xuất viện hắn nhìn Trình Hạ bận rộn thu dọn đồ vụn vặt và thuốc men, đột nhiên hỏi: “Muốn theo anh về nhà không?”

Động tác Trình Hạ tạm ngưng lại, cậu vẫn duy trì động tác khom người thu dọn đồ đạc thật lâu không nhúc nhích, có lẽ 15 giây sau mới phát thành tiếng: “Anh không đưa em về, còn muốn đưa ai?”

Giọng nói của cậu vờ bình tĩnh vững vàng, Lý Trạch Khôn không muốn chọc thủng chút nghẹn ngào điểm xuyết trong âm cuối của cậu.

Tháng ngày cậu trai rời nhà thật sự khổ sở.

Về chính là căn nhà của hắn và Trình Hạ, lần trước Lý Trạch Khôn say rượu đã mang Đào Nhiên về đây.

“Hoan nghênh về nhà.”

Gian nhà không giống lần Trình Hạ đến mấy tháng trước, đầy mùi bụi bặm, vừa nhìn đã biết rất lâu không ai thu dọn. Nom dáng vẻ bây giờ của nó đã có người lau dọn qua rồi, phòng khách sáng ngời, cây cảnh xanh trên bàn trà cũng được lau sạch sẽ, bày ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.

Trước đây Trình Hạ không ở, Lý Trạch Khôn cũng không nguyện đặt chân đến nhà này, nói cho cùng chỉ bởi vì căn nhà này không thể ít đi một chủ nhân khác.

Trình Hạ quen thuộc lấy hai đôi dép lê từ trong tủ giày ra, tự mình đi một đôi sau đó chạy đi dò xét từng căn phòng một lần.

Phòng ngủ đã được đổi ga giường sạch sẽ, là màu xanh lam mà Trình Hạ thích nhất, chất liệu tơ tằm mát lạnh. Trình Hạ dùng gò má cọ cọ vào gối đầu một lúc, mấy hôm ngủ trong phòng bệnh khiến cậu mềm hết cả người.

Trình Hạ thật sự trở về nhà mình, cậu chơi đùa không giữ hình tượng một lúc, Lý Trạch Khôn cũng không đi tìm. Cậu vươn mình ngồi dậy khỏi giường đến cạnh tủ đầu giường lật qua lật lại một lúc, sau đó ôm một xấp đĩa CD ra.

Cậu mất hồi lâu mới lục được đĩa DVD, đĩa phim để lâu quá hơi bị xước. Trình Hạ đột nhiên cảm thấy khổ sở, cậu ôm đầu gối vùi mình vào sô pha không lên tiếng.

“Anh đã sai người mua cho em một bộ hoàn toàn mới rồi.” Lý Trạch Khôn đi tới xoa xoa tóc Trình Hạ, cánh tay của hắn cuối cùng cũng coi như có thể giơ lên.

Trình Hạ liền tự nhiên thuận theo tư thế này tiến sát vào ngực Lý Trạch Khôn, dùng gò má ngoan ngoãn cọ lên cổ hắn.

Khẽ ngứa, là ngứa trong lòng. Như móng vuốt của chú mèo con khẽ khàng trêu chọc, mỗi một lần đều vừa vặn chạm đến chỗ mềm mại nhất.

“Em cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều.” Giọng nói của Trình Hạ vang lên. DVD vẫn đang chạy, đến chỗ đĩa bị xước, âm thanh phát ra bị biến điệu như đang khóc.

“Không, vẫn còn kịp, tất cả vẫn còn kịp.” Lý Trạch Khôn vỗ về sống lưng Trình Hạ. Đối diện với bảo bối của mình, sao hắn có thể nói rằng, nếu như lấy được tro cốt của Trình Hạ sớm một năm thì có lẽ mình đã không còn sống đến bây giờ. Tháng ngày không có Trình Hạ, là luyện ngục nhân gian.

“…” Lòng Trình Hạ rất loạn, thứ gì đó khiến ban đầu cậu rất để ý cho đến giờ vẫn quẩn quanh trong lòng cậu không buông.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Lý Trạch Khôn vỗ vỗ eo Trình Hạ rồi đứng dậy đi mở cửa. Hắn gọi đồ ăn ngoài, trong nhà không mua sắm đồ đạc, trước hết cứ giải quyết như vậy.

Lý Trạch Khôn ăn không nhiều, Trình Hạ cũng ăn chẳng biết ngon. Chỗ hay của đồ ăn ngoài chính là không cần buồn rầu vì rửa bát, Trình Hạ gom đồ bỏ đi đặt ở cạnh cửa, chờ ngày mai mang đi vứt. Hiện giờ mới tầm bảy rưỡi tối, trời cũng đã tối thui. Trình Hạ đi lấy màng bọc thực phẩm quấn quanh vai Lý Trạch Khôn mấy vòng, sau đó giúp hắn tắm rửa.

Trình Hạ không biết làm sao, cậu cảm thấy hình như Lý Trạch Khôn có tâm sự. Đại não cậu nhanh chóng tự hỏi, trên lý thuyết hiểu lầm và khúc mắc đã giải quyết xong rồi, không đến mức Lý Trạch Khôn phải có gương mặt trong lòng có chuyện như vậy được.

Trình Hạ hoảng hốt, cậu lề mề trong phòng tắm hơn một tiếng, đến khi thực sự không nghĩ ra cái gì mới bước ra ngoài.

Lý Trạch Khôn đang ở trong phòng ngủ, hắn dựa vào đầu giường cầm điện thoại gửi tin gì đó. Đèn giường chỉ mở một bên, là một ngọn đèn vàng ấm áp. Ánh sáng chiếu vào gò má Lý Trạch Khôn, rèm mi cũng như được dát ánh vàng. Có điều vẻ mặt của hắn có hơi nghiêm túc quá mức, nhưng vẫn đúng là khuôn mặt khiến Trình Hạ si mê hai đời.

“Lý Trạch Khôn, em muốn làm – tình với anh.” Trình Hạ hít một hơi, nói rõ ràng.

Lý Trạch Khôn hơi nhíu mày: “Hiện giờ anh có chút việc.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK