Trình Hạ đi vào kéo rèm cửa sổ ra một cái, trong nháy mắt ánh mặt trời vương vãi khắp phòng, bụi mù cũng bay lên.
Lần thứ hai nhìn thấy hộp tro, Trình Hạ không có cảm giác gì quá lớn. Không hoảng sợ, cũng không thấy tim đau nhói dữ dội như lần nhìn thấy ở Kiều gia.
Khả năng này có nghĩa là tàn hồn của Trình Hạ lúc trước vẫn ngưng lại trong hộp tro đã dung hợp với Trình Hạ, giờ cậu đã triệt để hoàn chỉnh.
Trình Hạ nhìn chằm chằm cái hộp kia một lúc, sau đó mới nở nụ cười: “Trên thế giới này người có thể nhìn thấy tro cốt của mình chắc chỉ có mình em, trải nghiệm này đúng là hiếm có.”
Lý Trạch Khôn ngồi ở mạn giường nhìn cậu. Ánh mắt hắn dành cho Trình Hạ từ trước đến giờ vẫn chăm chú và dịu dàng, bất cứ lúc nào chỉ cần Trình Hạ ở đó thì trong mắt hắn chỉ có mỗi mình Trình Hạ.
“Anh đã nhờ người tìm một chỗ tốt rồi, chờ ngày nào đó chôn cất nó đi.”
Trình Hạ lại có chút xoắn xuýt: “Anh nói xem chờ mấy chục năm sau hai ta đều chết hết, anh một nắm em hai nắm, thế thì làm sao hợp táng với nhau được?”
Lý Trạch Khôn bật cười, mặt mày đều nhuốm ý cười, thậm chí có thể nhìn thấy mấy phần ngang ngược ngông nghênh lúc còn trẻ. Hắn rất vui vì Trình Hạ đồng ý chết già với mình: “Vậy ba chúng ta cùng chôn với nhau. Mua một ngôi mộ lớn một chút, nếu như Đào Nhiên lại trở về, chúng ta không có chuyện gì còn có thể chơi đấu địa chủ.”
“Vậy anh càng dễ ngoại tình à.” Trình Hạ bổ nhào tới bóp cổ Lý Trạch Khôn, hắn dang rộng hai tay ôm lấy người Trình Hạ rồi lăn một vòng, đè cậu xuống.
Lý Trạch Khôn cười cười cắn vành tai Trình Hạ, cọ xát gặm cắn. Trình Hạ mẫn cảm chịu không được bèn rụt cổ trốn về sau.
“Ngoại tình nào có thích bằng làm em.” Đôi môi Lý Trạch Khôn rê dọc xuống cổ Trình Hạ, trong cổ họng phát ra tiếng cười mơ hồ: “Hơn nữa em hát cũng hăng say lắm.”
Trình Hạ nghe ra mình đang bị chê cười. Lúc trước khi mới ở bên Lý Trạch Khôn, hắn rất xấu xa, thích nhất là dựa vào đầu giường vừa gặm táo vừa ép Trình Hạ hát. Lý Trạch Khôn luôn cảm thấy danh sách bài hát trong đầu Trình Hạ giống Lý Trí Khải đến kinh người, hắn nằm mơ cũng thấy có người hát nhạc đỏ* bên giường mình.
*Nhạc cách mạng.
Trình Hạ ôm cổ Lý Trạch Khôn dùng môi ngăn hắn nói, đến khi nụ hôn kết thúc cậu mới thở dốc hỏi: “Lần đầu tiên gặp tại sao anh lại thích em?”
“Hợp mắt.”
“Không phải vì em chọn bài hát chứ?”
“Lão gia ngài đừng nói nữa. Em biết không, sau khi thu nhận nhóc yêu nghiệt nhà em, người ngoài nhắc đến anh đều không dùng biệt danh, tôn xưng cũng không có, chỉ có chỉ trỏ nói “Hey đây là một tên ngốc, khẩu vị con mẹ nó nặng lắm, tìm một đứa hát hò quê mùa”.” Lý Trạch Khôn nhéo mạnh vào mông Trình Hạ: “Quãng thời gian đó anh cứ tìm cách, cứ thấy lúc đó nếu em thay đổi bài hát thì anh sẽ càng thích em hơn, dù sao cũng là nhất kiến chung tình mà.”
Lúc này Trình Hạ mới vui vẻ, thậm chí không những vui vẻ mà còn rất động tình. Cậu như một con báo động dục sôi trào, ôm Lý Trạch Khôn cùng lăn hai vòng trên giường, cũng không ghét bỏ ga giường đầy bụi bặm, sau đó cởi dây lưng của Lý Trạch Khôn.
Trình Hạ không kiêng kỵ gì với tro cốt của mình, nhưng trong lòng Lý Trạch Khôn vẫn có chút không được tự nhiên. Trình Hạ tiện tay cởi áo vứt phăng xuống, sau đó mềm giọng bảo muốn ôm.
Lý Trạch Khôn không chịu được, cả người lập tức được nhen lửa.
Hai người chơi đùa cũng không kiêng dè đang là ban ngày, cọ xát lăn lộn cả một buổi chiều.
Lúc tối trời trong phòng không bật đèn. Trình Hạ được Lý Trạch Khôn dùng thảm len bao lấy rồi ôm vào lòng. Cậu nắm chặt lấy tay Trình Hạ, cổ họng hơi khàn: “Ngày đó hát bài của má Bành là em cố ý đấy.”
Lý Trạch Khôn nhíu mày: “Ồ, muốn hấp dẫn sự chú ý của anh cũng không thể dùng biện pháp quê thế chứ, sau đó anh chuộng phong cách Tây thì sao?”
“Gì chứ!” Trình Hạ trừng mắt nhìn hắn: “Em chỉ ghét cái tên hồng nhị đại ngu ngốc là anh, cả ngày không có giá trị quan nòng cốt của xã hội chủ nghĩa gì cả, mỗi ngày thấy em liền anh anh em em rồi chui vào ngực em thôi.”
Lý Trạch Khôn có hơi tiếc nuối vì Trình Hạ không phải vì mình, nhưng vẫn hỏi theo: “Thế đột nhiên nói những cái này với anh làm gì.”
Trình Hạ có chút ngượng ngùng: “Không phải là muốn chia sẻ sự thật với anh à, em biết anh thích kiểu hoa nhỏ mảnh mai như Đào Nhiên. Ái chà tính toán một chút thì em cứ thế đấy, không đổi được rồi.”
Lý Trạch Khôn xùy một tiếng: “Đừng nhắc đến Đào Nhiên. Lại nói anh còn không biết em chắc? Anh có phải thằng ngốc đâu, em làm gì anh không biết? Trộm lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn cho tình địch tự nghi mắng người ta một trận, sau khi xóa là nghĩ anh không biết? Tâm tình không tốt không chịu nói, giả vờ bệnh không cho anh chạm vào, em cho rằng anh không biết à?…”
Mặt Trình Hạ đỏ rần, yếu ớt đấm hắn hai cái: “Một gã đàn ông to đùng như anh sao thù dai thế?”
Vẻ mặt Lý Trạch Khôn vô cùng vô tội: “Thì em nhắc đến nên anh mới nói chứ sao, hơn nữa không phải anh đang chứng mình anh yêu em nhiều thế nào à.”
Ngoài miệng Trình Hạ không thừa nhận, thế nhưng trong lòng đã triệt để vững tin.
Đến chủ nhật Trình Hạ cùng Lý Trạch Khôn đi chôn cất hộp tro cốt kia. Không có gì đáng chú ý, chỉ là Lý Trạch Khôn đốt thêm không ít giấy.
Trong lòng Trình Hạ hiểu rõ, Lý Trạch Khôn đang sợ Đào Nhiên đã bị đặt trong hộp tro cốt này. Hắn muốn bồi thường, cũng coi như đặt dấu chấm hết cho chút tình cảm vi diệu không biết dành cho ai.
Trình Hạ đã triệt để nghĩ thông suốt rồi, vì thế cậu hiểu được.
Chỉ là chưa ra khỏi nghĩa trang thì có người phụ trách quản lý ngăn hai người lại, sau đó cười dẫn họ đến cạnh một chiếc xe có biển số quân đội đang đỗ ở cửa Tây.
“Phu nhân nói đã đặt nhà hàng rồi, để ngài đến ăn bữa cơm.”
Giữa Lý Trạch Khôn và mẹ hắn không thể nói là thân mật, mẹ hắn kinh doanh châu báu ở Thâm Quyến vô cùng thuận buồm xuôi gio, một tháng có thể gọi ba, bốn cuộc điện thoại đã là nhiều.
Từ khi chào đời, thời gian ở bên mẹ lâu nhất của Lý Trạch Khôn là quãng thời gian Trình Hạ vừa qua đời, hắn ở bên mẹ hơn nửa năm.
Lý Trạch Khôn nhìn điện thoại, quả thật có mấy cuộc gọi nhỡ, mới hơn bảy giờ sáng đã gọi đến. Hắn nhớ lại một chút, tối qua hắn sợ chuông điện thoại vang lên làm phiền Trình Hạ ngủ nên để im lặng, hôm nay quên đổi lại.
Hắn không trả lời điện thoại, dù sao lát nữa cũng phải gặp mặt.
“Đi thôi, gặp mẹ chồng em một lát.” Lý Trạch Khôn vươn tay ra với Trình Hạ.
Trình Hạ hơi khẩn trương: “Mấy năm trước đã gặp…”, nhưng cậu vẫn tin tưởng mà giao tay cho Lý Trạch Khôn.
“Em không muốn gặp.” Ngồi trên xe, mặt mày Trình Hạ ủ rũ, cậu thật sự thù dai: “Bà ấy giới thiệu đối tượng kết hôn cho anh.”
“Em không phải là đối tượng kết hôn của anh à?”
“Nhất định sẽ lấy ra một đống ảnh và video em không biết bị chụp lúc nào cho anh xem, lên án cuộc sống cá nhân của em bẩn thỉu hỗn loạn.”
“Được rồi được rồi.” Lý Trạch Khôn xoa tóc cậu: “Em ít tưởng tượng đi, làm anh cũng khẩn trương theo.”
Kỳ thực với người phụ nữ đó Trình Hạ lại bỗng thấy thân thiết và có hảo cảm hơn, so với bà, Trình Hạ càng sợ Lý Trí Khải.