Trình Hạ tiến lại gần hơi tùy hứng cướp lấy điện thoại của Lý Trạch Khôn: “Chuyện gì mà vội thế.” Cậu chỉ muốn đặt điện thoại Lý Trạch Khôn sang một bên, không ngờ hắn lại phản ứng rất lớn, vội vàng giơ điện thoại lên, rõ ràng không muốn cho Trình Hạ xem.
“Tiểu Hạ, ngoan nào, chờ anh gửi xong tin nhắn đã nhé.”
Lý Trạch Khôn đã nói như vậy thì Trình Hạ cũng không thể không hiểu chuyện nữa, thế nhưng cậu vẫn hơi hơi khổ sở. Trước đây trong lòng Lý Trạch Khôn không có chuyện gì quan trọng bằng mình, chỉ cần hơi trêu chọc một chút mắt hắn sẽ đỏ lên, lực tự kiềm chế sẽ giảm thấp đến mức không bình thường.
Trình Hạ nằm nghiêng trên đùi Lý Trạch Khôn, tóc cậu không sấy, nước từ đuôi tóc rỏ xuống khiến áo tắm Lý Trạch Khôn bị ướt một mảng nhỏ.
“Em tự đi sấy khô tóc đi.” Lý Trạch Khôn giơ tay sờ sờ tóc Trình Hạ: “Anh xong nhanh thôi.”
Trình Hạ không nhúc nhích, cậu tự mình cởi cúc áo ngủ, từng viên từng viên, lồng ngực nhanh chóng lõa lồ.
Lý Trạch Khôn đặt điện thoại qua một bên, thuận tay nhấn tắt đèn giường: “Lại đây, đi ngủ sớm một chút.”
Rèm cửa sổ che ánh sáng rất tốt, đèn giường vừa tắt trong phòng liền tối đen đến mức ngay cả ngón tay cũng không nhìn thấy. Trình Hạ hơi giật mình ngồi dậy, cậu cảm thấy mình mềm mại đều bày cho người mù xem.
Tuy Lý Trạch Khôn không xằng bậy, nhưng dục vọng nên có cũng không ít. Lúc này Trình Hạ xác định được trong lòng Lý Trạch Khôn có chuyện liên quan đến chính mình.
Lý Trạch Khôn đang chú ý, đang suy tư, chuyện nhỏ ấy đã khiến Lý Trạch Khôn không để tâm đến việc thân mật với Trình Hạ.
“Sao thế?” Người bên cạnh mãi không chịu nằm xuống, Lý Trạch Khôn lại bật đèn bàn lên. Hắn ôm lấy Trình Hạ: “Nào lại đây, anh ôm em ngủ.”
Trình Hạ đã nhanh chóng cởi sạch quần áo, lúc này cậu mới tránh ánh mắt Lý Trạch Khôn rồi chui vào ngực hắn. Trình Hạ không dám nghĩ nhiều, cậu rất sợ.
“…Căn nhà này lâu lắm không ở, không có bôi trơn và bao cao su, em sẽ không thoải mái.” Lý Trạch Khôn ôm cậu, hôn lên đôi môi mềm: “Ngày mai em có khóc khản cổ anh cũng không buông tha cho em đâu.”
Trình Hạ lắc đầu: “Em không cần.” Ánh mắt của cậu rất kiên định, đó là loại cố chấp do phải chịu áp lực rất lớn. Trình Hạ chỉ muốn thân mật với Lý Trạch Khôn, muốn dùng phương thức đơn giản nguyên thủy nhất để chứng minh hai người thật sự thân mật không kẽ hở.
Trình Hạ dùng tay trái che mắt Lý Trạch Khôn, sau đó ngậm ướt ngón trỏ và ngón áp út. Cậu xấu hổ đến độ toàn thân đỏ ửng, cả người cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Lý Trạch Khôn không nhúc nhích, hắn đột nhiên không dám thở mạnh. Lòng bàn tay Trình Hạ man mát mềm mại, hắn nghe thấy tiếng hít thở lộn xộn trước mắt, huyết dịch trên người bắt đầu tăng tốc. Hắn nắm lấy tay trái Trình Hạ kéo xuống.
Trình Hạ khóc nức nở cầu xin: “Chờ chút, chờ chút…”
Nhưng sức của cậu quá yếu, căn bản không ngăn được. Lý Trạch Khôn nhìn thấy Trình Hạ đang được ánh đèn vàng ấm bao phủ, đôi mắt ướt sũng nước, một cái tay đang bị mình nắm chặt, ngón tay của bàn tay kia đang ở trong miệng huyệt mềm phía sau.
Hầu kết Lý Trạch Khôn nhúc nhích, hắn dùng tay siết lấy cằm Trình Hạ: “Bả vai anh có vết thương, em phải ngoan, không được phản kháng.”
Trình Hạ gật đầu thật mạnh. Trong lòng cậu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu như một bé thỏ ngốc, lúc này vẫn đang ngầm vui vẻ, ấy nhưng không biết con sói đầu kia đang vẫy vẫy đuôi muốn làm chuyện xấu, chỉ một lòng một dạ muốn bắt nạt.
Lý Trạch Khôn đặt Trình Hạ dưới thân, nhấc hai chân cậu lên: “Tự ôm lấy.”
Má đùi Trình Hạ co giật run rẩy, cả người biến thành một con tôm đỏ bừng thẹn thùng.
“Đừng… Đừng như vậy…”
“Vậy thì thế nào, vừa nãy ai trần truồng chui vào ngực anh hả?” Lý Trạch Khôn cười: “Bây giờ nói gì cũng muộn rồi.”
Trình Hạ vô cùng đáng thương ôm lấy chân mình, sau đó dâng chốn mềm mại bí ấn nhất của mình lên trước mặt Lý Trạch Khôn.
Lý Trạch Khôn chậm rãi đặt nụ hôn lên cổ cậu, sau đó lướt dọc xuống, dịu dàng dính dấp. Ánh mắt Trình Hạ rời rạc, cả người phiêu lãng. Lúc bị Lý Trạch Khôn ngậm một bên đầu nhũ mềm mại hồng nhạt hết cắn lại hút, cậu đột nhiên run lên một cái, tiếng rên rỉ ngọt ngấy thoát ra khỏi cổ họng.
Tháng ngày dùng thân thể Đào Nhiên ở bên cạnh Lý Trạch Khôn, hai người họ không phải chưa từng có lúc da thịt thân mật, có điều trên giường Lý Trạch Khôn chưa từng cẩn thận dây dưa đối xử với cậu như thế bao giờ. Mới ban đầu cậu bị Lý Trạch Khôn nhấn dưới thân, sau đó rốt cuộc hắn cũng chịu tiến vào thân thể cậu, nhưng là phát tiết và trừng phạt không chút lưu tình dưới sự ảnh hưởng của thuốc.
Mà động tác của bây giờ tuy cũng mang chút suồng sã hứng thú làm chuyện xấu của đàn ông, thế nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy được bảo vệ. Này đã không chỉ là thân thể quấn quýt nữa, mà cũng là tâm hồn hòa hợp.
Lúc này Trình Hạ mới cảm thấy mình thật sự trở về, dường như vẫn là bốn năm trước trong căn phòng ngủ này, tay cậu siết lấy ga giường mềm mại dưới thân, Lý Trạch Khôn cười lưu manh nhìn cậu, thế nhưng trong đôi mắt tất cả đều là yêu thương.
Giây phút thân thể bị tiến vào Trình Hạ kêu nức nở, cậu tự mở rộng chưa ổn lắm, kích thước của Lý Trạch Khôn lại khiến Trình Hạ vô cùng sợ hãi, mặt sau căng đau như bị nứt ra.
“Không có chuyện gì… Anh sẽ chậm một chút…” Lý Trạch Khôn hôn vầng trán ướt đẫm của Trình Hạ, thế nhưng lời thốt ra lại bắt nạt người ta: “Tự mình ôm chặt chân thêm chút nào.”
Lý Trạch Khôn không hề nói dối, động tác của hắn rất chậm, thế nhưng mỗi lần đều đâm rất sâu. Trình Hạ bị cọ xát đến mức nghẹn ngào nức nở, đầu chạm vào đầu giường.
“…Em khó chịu… Khôn Tử… Em khó chịu…” Hành lang bị đâm cực kỳ ướt mềm, nó đang co giật lấy lòng, lúc này lại ngứa ngáy nóng bỏng, cũng chẳng nề thẹn thùng mà cầu xin người ta nhanh lên.
So với Trình Hạ trước đây thân thể này càng không chịu được trêu chọc, mẫn cảm khôn cùng, ép Trình Hạ đến mức không ôm nổi chân nữa. Cậu vòng tay qua cổ Lý Trạch Khôn: “Không muốn… Đừng bắt nạt em mà… Hưm…”
Lý Trạch Khôn thuận theo cái ôm của cậu, dùng tay dạng rộng chân Trình Hạ ra, phần eo nhanh chóng đưa đẩy. Tần suất đâm chọc đột ngột tăng nhanh khiến Trình Hạ không thốt ra thành tiếng, trong cổ họng chỉ còn tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Trình Hạ đúng là tìm đường chết, một người đàn ông đói bụng lâu như vậy mà cũng dám trêu chọc, không bị ăn sạch mới là lạ.
Trong lòng Lý Trạch Khôn đúng là có nghĩ chút chuyện khó xử lý, nhưng đúng là hắn cũng có một mặt sợ không khống chế được chính mình sẽ làm Trình Hạ sợ. Vốn hắn đã nhịn đến mức mắt phát xanh, ai ngờ Trình Hạ lại chủ động đến thế, một miếng thịt non tơ treo bên miệng, sao có thể không cắn mạnh một cái.
Lý Trạch Khôn làm Trình Hạ ba lần, lần nào cũng bắn sâu vào bên trong, cuối cùng còn ép Trình Hạ phải dùng ngón trỏ và ngón giữa tay phải bịt mặt sau chặn lại.
“Không cho chảy ra, ngậm lấy mang bầu cho anh một đứa.” Lý Trạch Khôn xấu xa lưu manh bắt nạt Trình Hạ khóc thút tha thút thít đáp lời.
Sau đó Trình Hạ bị Lý Trạch Khôn dằn vặt vô cùng mệt mỏi, không biết mình thiếp đi lúc nào, cả đêm đầu óc trống rỗng.
Lần này khiến cậu hối hận một quãng thời gian, không dám ve vãn cầu hoan nữa.
Lý Trạch Khôn hôn lấy hôn để Trình Hạ một trận rồi mới ôm cậu vào lòng đi ngủ, chỉ là tạm thời buông lỏng một chút, sau đó còn có chuyện quan trọng cần xử lý.