“ Vương chủ, anh không sao chứ?, bệnh của anh sao rồi tôi đã mang thuốc đến rồi đây “
Lang Tử đỡ lấy người đàn ông đứng dậy, cậu ta vừa đưa viên thuốc đến trước cửa miệng đã bị anh ta ngăn lại, cười như không cười rồi lắc đầu. Hành động khiến cả đám đàn ông trơ mắt nhìn theo nếu là bình thường khi phát tác bệnh người đàn ông này đến cả mắt cũng không mở mắt nổi vậy mà bây giờ lại cứ như người chưa từng có bệnh, thần sắc hoàn toàn thay đổi khiến bọn họ ai cũng hiện ra vô vàng thắc mắc trong đầu.
Lang Tử vẫn đang còn lo lắng không yên mà lên tiếng khẩn trương
“ Vương chủ, anh thật sự không sao rồi?, sao lại như chưa từng mắc bệnh được chứ, vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao? “
Ánh mắt cậu ta dời xuống cổ người đàn ông, cậu ta trở nên kinh ngạc tột độ, vội vội vã vã như vừa gặp ma
“ Vương chủ, ấn sư của anh?,...lẽ nào bọn họ cướp mất rồi, ấn sư nếu bị rơi vào tay của Ngư Nhị chắc chắn chúng ta sẽ gặp rắc rối, Thái Sơn Vương sẽ bị bọn họ cướp lấy, Vương chủ, bây giờ chúng ta...?“
“ Đúng là bị cướp nhưng không phải người của Ngư Nhị mà là một con hồ ly, môt con hồ ly tinh thông y thuật, cô ta đã cứu mạng tôi nên đã lấy ấn sư thay tiền “
Người đàn ông cười khẩy, khi nói đến anh còn hiện rõ sự thích thú cũng có chút khó chịu rồi lai nhíu mày suy tư chuyện gì đó, giọng nói trở nên khàn đi lê tiếng ra lệnh
“ Kiểm tra máy giám sát bên ngoài nhất định phải tra ra được tất cả những người phụ nữ đã đi vào con hẻm này, cô ta là một trong số đó, phải tìm ra cho tôi bằng mọi giá “
Cả đám đàn ông cúi đầu nhận lệnh trong sự ngỡ ngàng, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì chỉ biết là phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Biệt phủ Hàm Viên
Ở cái nơi rừng núi u ám lại hiện ra một căn biệt phủ hào nhoáng, xa hoa hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài bởi những hàng rào cao cao vạm trượng, là nơi ở của vương chủ Thái Sơn Vương_Mộ Khiếu Thành.
Mộ Khiếu Thành là người đứng đầu Thái Sơn Vương một bang phái lớn nhất trong bốn bang phái giang hồ thế giới, Thái Sơn Vương nắm toàn quyền hành về tất cả các lĩnh vực trong thế giới đen lẫn thế giới trắng. Mộ Khiếu Thành từ năm hai mươi tuổi đã thay cha mình nắm quyền điều hành Thái Sơn Vương sao với người cha vô tâm của mình thì Mộ Khiếu Thành còn là con người tàn nhẫn gấp nghìn lần dù là chuyện nhỏ nhất cũng có thể giết người không chớp mắt, trong suy nghĩ của người đàn ông này một là không phải kẻ chiến thắng thì chỉ còn đường chết càng không có chuyện có cơ hội thứ hai.
Mộ Khiếu Thành cũng là một tên vương chủ bí ẩn, anh chưa bao giờ trực tiếp xuất hiện ra bên ngoài, hôm nay là ngày đầu tiên vừa ra mặt đã vì tái phát bệnh mà bị kẻ thù suýt thì giết chết cũng may anh gặp được Cố Lưu Ly nếu không Thái Sơn Vương ngay sáng mai sẽ phải đổi chủ.
Mộ Khiếu Thành ngồi chân này vắt chân kia trong màn đêm ngoài dáng vẻ kiêu hãnh, ngạo mạng ra thì hoàn toàn không thấy được mặt mũi người đàn ông, bên trái Lang Tử nghiêm nghị hai tay thả suông hai bên dáng vẻ mạnh mẽ, uy quyền.
Trước mặt đôi nam nữ đang bị trói chặt hai tay quỳ rạp trên nền đất, khóc lóc buông lời liên tục cầu xin, xung quanh hàng chục tên đàn em của Mộ Khiếu Thành bao quanh trông ai cũng như những con thú dữ tợn, với ánh mắt lóe lửa nhìn chăm chăm vào hai người dưới chân như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
“ Vương chủ, cầu anh tha cho tôi, tôi nhất định sẽ trả đủ tiền cho anh, anh cho tôi về nhà lấy tiền được không?, tôi xin anh đừng đánh đập chúng tôi nữa “
“ Vương chủ, xin anh tha cho chúng tôi, tôi đau lắm vương chủ “
Hết người đàn ông rồi đến người phụ nữ khóc đến sưng cả mắt, cứ cúi đầu van lạy Mộ Khiếu Thành tha cho bọn họ nhưng dường như hoàn toàn không khiến Mộ Khiếu Thành nhũ lòng.
Người đàn ông ngồi trong bóng đêm cuối cùng cũng cất giọng lạnh
“ Có thể cho anh về nhưng phải để cô ta lại nếu anh không quay lại vậy thì dùng cô ta gán nợ “
Từng câu từng chữ như xẻo vào da thịt bọn họ, câu chữ của anh như ngàn đao sắc lẹm khiến đôi nam nữ không khỏi kinh sợ. Tên đàn ông quỳ ở kia sửng người ra nhìn vào bóng đêm trước mặt rồi nhìn sang người phụ nữ bên cạnh mình run lẩy bẩy, còn chưa mở miệng cô ta đã sợ hãi lên tiếng
“ Không Kiến Quân, đừng để em lại, làm ơn em sợ lắm,...anh đừng bỏ em lại đây, Kiến Quân “
Hoắc Kiến Quân đau lòng nhìn cô ta, anh ta cũng không muốn để người phụ nữ của mình ở lại nơi nguy hiểm này nhưng bọn họ vì bị lừa mà mắc nợ Mộ Khiếu Thành một khoản tiền lớn nếu không thể dùng tiền hay thân để trả thì chỉ có đường chết nhưng liệu có thật sự được chết dễ dàng như vậy không,...Mộ Khiếu Thành không bao giờ có chuyện dễ dàng giải thoát cho bất kỳ ai trước khi để bọn họ rời đi anh phải hành hạ khiến bọn chúng sống không bằng chết, đến lúc kẻ thù muốn chết cũng là điều trởn nên xa xỉ.
“ Anh sẽ đến cứu em, anh hứa, Tinh Nhã dù anh không có đủ tiền cũng sẽ cứu được em ra, Tinh Nhã đợi anh “
Hoắc Kiến Quân quay ngoắc đầu về phía đối diện mình, lớn giọng khẳng định.
“ Vương chủ, tôi chắc chắn sẽ quay lại, cho tôi một cơ hội thôi, tôi chắc chắn sẽ trả nợ cho anh,...anh làm ơn đừng động vào bạn gái tôi, tôi sẽ trả đủ nợ cho anh nhưng các anh không được động vào bạn gái tôi “
Mộ Khiếu Thành lớn tiếng cười nham nhở, thay vì trực tiếp nới đồng ý thì anh sẽ dùng nụ cười này thay lời nói đó nhưng nếu đối phương không thực hiện được lời hứa với anh thì ngay cả anh cũng không tưởng tượng được mình sẽ làm gì với bọn họ.
Một tên đàn ông đi lại cời dây trói cho Hoắc Kiến Quân, trước khi đi anh ta còn lưu luyến hôn lên trán Tinh Nhã, ra sức dỗ dành người phụ nữ đang khóc lóc, trong mắt anh ta là sự xót xa nhưng đối với đám người Mộ Khiếu Thành chính là ồn ào.
“ Kiến Quân, anh nhất định đừng bỏ rơi em và con, Kiến Quân anh đừng quên em đang mang thai con anh,...anh nhất định phải quay lại “
Tinh Nhã tha thiết nhưng cũng mang ý dọa nạt, cô ta sợ tên đàn ông này bỏ rơi mình mà mang đứa con anh ta xem trọng hơn mạng sống ra để đe dọa anh ta.
“ Anh nhất định sẽ quay lại cứu em và con, Tinh Nhã anh sẽ quay lại sớm thôi, đợi anh “
***
Vote! Vote! Vote