Lý Nhu là cha ruột của Lý Cần, căn bệnh này của ông ta chính là vì năm xưa muốn cứu Lý Cần mà đổ bệnh, là một căn bệnh lạ không có thuốc chữa thứ duy nhất có thể ban cho ông ta một cuộc sống mới chính là máu của thần y trong truyền thuyết, năm xưa vì để có được máu của thần y nhà họ Cố ông ta không từ bất cứ thủ đoạn nào, giam cầm người của Cố gia chỉ để ngày ngày rút máu tự mình chữa bệnh cho bản thân nhưng dù có người của Cố gia thì không phải tất cả đều mang dòng máu có thể chữa bách bệnh được, ông ta vì đã dung máu của người khắc với mình mà bệnh càng trở nên nặng hơn, bao năm qua không ngừng tìm kiếm người nhà Cố gia, nghe tin ‘ dược sư Lưu Ly ‘ làm mưa làm gió bên ngoài, ông ta vẫn luôn tranh thủ từng giây không ngừng cho người tìm kiếm nếu có thể tìm được người này không chỉ có Lý Nhu mà đời sau của Lý gia không còn phải sợ sinh lão bệnh tử nữa.
Lý Nhu thoi thóp trên chiếc giường lớn, xung quanh là con cháu nhà họ Lý và vài tên vệ sĩ đứng ở góc phòng.
“ Ông nội, Vệ Nhi bị cái tên Mộ Khiếu Thành đó giam giữ rồi, không biết hắn sẽ làm gì thằng bé nữa “
“ Ba, Mộ Khiếu Thành chính là vương chủ của Thái Sơn Vương, hắn đương nhiên sẽ không có chuyện nhẹ nhàng với Vệ Nhi đâu nếu còn không mau cứu người thằng bé sẽ chết “
Ai ai cũng trở nên lo sợ, tay chân còn run lẩy bẩy, Lý gia có ngông cuồng thế nào cũng làm sao so một so hai với Mộ Khiếu Thành, Mộ Thành này của anh, anh chính là người nắm trong tinh đội binh tinh nhuệ hơn hai nghìn quân quyền lực còn hơn cả quân đội nước nhà, chỉ một tiếng huýt sáo Mộ Khiếu Thành có thể khiến Lý gia hoàn toàn biến mất dù có bao nhiêu đời về sau cũng sẽ không còn sự tồn tại nào nữa.
Thái Sơn Vương có quyền lực lớn mạnh thế nào ở Mộ Thành không ai mà không biết, nghe đồn vương chủ của Thái Sơn Vương từ trước đến nay chưa từng ra mặt xuất hiện bên ngoài nhưng lần này lại vì một người phụ nữ hết lần này đến lần khác chạm mặt với Lý gia, việc bất ngờ xuất đầu lộ diện này cũng như đang dự báo một cơn bão lớn sắp đổ xuống đất trời Mộ Thành này, Lý gia đã luôn có một mối hận ăn sâu váo máu với Mộ Khiếu Thành bây giờ xảy ra chuyện này hai bên lại càng không muốn đội trời chung.
“ Sao các ngươi sợ hắn rồi sao, không có ta các ngươi không thể làm được gì sao?, cũng chỉ là một tên giang hồ hỉ mũi chưa sạch mà thôi có cần thiết phải vậy không? “
Lý Nhu vừa nói vừa thở, nói xong thì ho lên sặc sụa dáng vẻ rất người không ra quỷ không ra quỷ.
“ Ba, con đâu có nói là Lý gia chúng ta sợ hắn, còn là muốn nói bây giờ phải làm gì để cứu Vệ Nhi trở về “
“ Cần gì phải suy nghĩ cứ đưa người đến căn cứ của Thái Sơn Vương cướp người là được “
“ Thái Sơn Vương không phải là nơi mà mày có thể bước vào là vào được đâu đừng nói đến chuyện cướp người khỏi đó “
Lý Nhu gào lên khiến bọn người trước mặt liền im bặt trong lòng âm thầm run rẩy cho dù ông ta đang sống dở chết dở nhưng lời nói và quyền uy trong cái nhà này lại rất có trọng lượng, chỉ cần Lý Nhu nói một thì không có ai trong Lý gia dám nói hai. Ông ta có ngạo mạn thế nào đi nữa nhưng cũng rất biết suy nghĩ không phải là người không có đầu óc, Lý Nhu là người mưu mô cũng như là người biết tính toán nhất trong Lý gia, Thái Sơn Vương không phải đơn giản như nhà tù mà nghĩ đến chuyện cướp người là được chỉ cần đám người này sơ sẩy một chút Lý gia do ông ta một tay gầy dựng phải đổ bao nhiêu máu cùng mồ hôi đều sẽ đổ biển, Lý gia phải mất bao nhiêu đời mới có được như ngày hôm nay Lý Nhu chắc chắn sẽ không làm gì mà không suy nghĩ.
“ Muốn làm gì cũng phải có não chứ, lũ các ngươi không được phép lấy để Lý gia xảy ra chuyện gì “
“ Ông nội, ông đừng lo chúng cháu sẽ bàn bạc kế hoạch chắc chắn sẽ cứu được Vệ Nhi“
…
Mộ Khiếu Thành bị Cố Lưu Ly mò mẩn đến tê người chính anh cũng không còn làm chủ được bản thân mình nữa, Cố Lưu Ly bây giờ đã hoàn toàn mất đi lý trí trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi chuyện đó trước mặt Mộ Khiếu Thành cô như một con hổ đói muốn vồ lấy anh.
“ Hức,…nóng quá, tôi…chết, sẽ chết…mất, Mộ Khiếu Thành, hức…hức “
“ Em sẽ không chết, tỉnh táo lại “
Anh nói lời này cứ như là đang tự an ủi chính mình hãy tỉnh táo lại vì với một người đã hoàn toàn bị thứ thuốc đó điều khiển làm sao còn có cơ hội nào tỉnh táo được nữa, Cố Lưu Ly bây giờ có bị ném xuống bồn nước lạnh ngâm mình cả đêm cũng không thể nào khiến cô vượt qua được sự tác động của thứ thuốc bên trong người mình.
“ Mộ Khiếu Thành, tôi…không chịu…không chịu được…nữa đâu, nước tôi muốn nước “
Cố Lưu Ly đẩy mạnh anh ra khom người khó khăn chạy vào nhà vệ sinh vươn tay vặn lấy vòi sen dòng nước lạnh xối xả chảy xuống, Cố Lưu Ly ngâm trọn mình dưới dòng nước cơ thể từ từ trượt xuống, hai mắt mơ màng khẽ run lên, Cố Lưu Ly bấu lấy cơ thể mình chớp mắt đã tự xé bỏ chiếc váy trên người xuống, cơ thể phát lạnh đến thấu tận da thịt, lúc Mộ Khiếu Thành chạy vào Cố Lưu Ly đã trần như nhộng nằm co ro trên sàn nhà tắm, lần đầu tiên trực tiếp thấy thân thể của người phụ nữ khiến Mộ Khiếu Thành nhất thời sửng người ra, chút ý thức cuối cùng cùng sự kiên trì của anh liền biến mất, anh nheo híp mắt nhìn cô vài giây rồi bước một bước dài đến đỡ lấy Cố Lưu Ly ôm lấy vào lòng mình.
“ Cố Lưu Ly, xin em đừng hận tôi “
***
Vote! Vote! Vote