Cố Lưu Ly quyết định đưa Bối Bối cùng Mộ Khiếu Thành trở về Hàm Viên, nơi này đã thay đổi rất nhiều những căn phòng ngủ u ám năm xưa đều được đổi mới bằng những tông màu trầm nhẹ hơn trang trí cũng sang trọng, dễ nhìn hơn, đến cả bộ sofa ở phòng khách cũng đã đổi dường như đến cả người hầu cũng thay đổi không ít, Cố Lưu Ly không biết từ khi nào Mộ Khiếu Thành đã cho sắp xếp một căn phòng cho Bối Bối con gái mình, căn phòng rộng lớn vô cùng được sơn một màu hồng nhạt, rất nhiều món đồ chơi tất cả mọi thứ đều là những món tốt nhất, đắt tiền nhất, Cố Lưu Ly không ngờ Mộ Khiếu Thành còn có thể làm đến mức như vậy, một người đàn ông sống lạnh tâm đầu óc không khác gì mọt đống củi khô như anh vậy mà đối với cô và con gái còn có thể làm được như chuyện này vậy mà trước khi trở về cô còn nghĩ sẽ tự mình chỉ dạy anh những chuyện này.
“ Mộ Khiếu Thành sao anh lại...anh chuẩn bị những thứ này từ bao giờ? “
Căn phòng năm xưa của anh cũng là nơi chứa không ít kỷ niệm cùng cô bây giờ đã đổi mới hoàn toàn không phải mang phong cách táo bạo, nó cuối cùng cũng đã giống như một căn phòng ngủ bình thường đến cả ga giường cũng đổi hoàn toàn thành màu kem, tủ quần áo cũng là loại to hơn, đắt tiền hơn, Cố Lưu Ly không khỏi bất ngờ về sự thay đổi này cô còn chưa tin nổi vào những gì mình vừa nhìn thấy. Mộ Khiếu Thành đứng ngay sau lưng cô khẽ cười, những thứ này đều được anh thay đổi sau khi Cố Lưu Ly rời đi chỉ có căn phòng của Bối Bối là anh vừa mới cho người chuẩn bị một tuần trước vì anh chắc chắn một ngày nào đó cô và anh sẽ lại trùng phùng đến lúc đó anh sẽ không để người phụ nữ này rời khỏi mình nữa, sau khi Cố Lưu Ly rời đi Mộ Khiếu Thành dựa vào những sở thích mà mình biết được về cô từ đó đã cho thay đổi toàn diện Hàm Viên.
“ Vì anh biết rồi sẽ có một ngày em trở về Hàm Viên nên sau khi em đi anh đã lập tức tu sửa lại mọi thứ “
“ Anh là tên ngốc sao, bị bỏ rơi như vậy mà vẫn còn đối tốt với em “
Mộ Khiếu Thành ôm lấy cô, đây là cái ôm thứ hai sau khi hai người gặp lại nhau cuối cùng Cố Lưu ly cũng chịu vứt bỏ khoảng cách với anh, ba tuần qua cô đã tận mắt chứng kiến được phần nào sự chứng minh mà Mộ Khiếu Thành dành cho mình, anh đã rất quan tâm đến cô còn chăm sóc con gái rất chu đáo, Cố Lưu Ly đã cảm nhận được sự chân thành của anh dành cho mình, khoảng khắc cô nhận ra cô đã hận bản thân mình đến mức nào, năm xưa cô đã khiến người đàn ông này chịu không ít tổn thương rồi bây giờ cô quyết định sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho anh chỉ mong anh đừng lợi dụng chuyện này mà làm tổn thương cô.
Cố Lưu Ly tin chính mình lần này cô chắc chắn đã chọn đúng.
“ Mộ Khiếu Thành, hứa với em đừng phản bội em, dù có chuyện gì cũng đừng bỏ rơi em và con gái được không? “
Người đàn ông siết chặt cô vào khung ngực rộng lớn, vạm vỡ, giọng anh khàn đặc thủ thỉ bên tai cô.
“ Anh hứa, A Ly dù có chuyện gì cũng đừng rời bỏ anh nữa, được không? “
“ Được...”
...
Mộ Khiếu Thành nhốt mình trong phòng cô đơn đối mặt với cơn đau, anh lại bắt đầu phát bệnh người đàn ông ôm ngực mình thở mạnh mồ hôi đã thấm ướt cả cơ thể chảy dài như suối, Mộ Khiếu Thành ngồi trên đất dựa lưng vào giường một tay cào xe cơ thể mình một tay bấu lấy tấm ga giường, mỗi khi phát bệnh cơ thể anh như bị hàng ngàn con trùng bọ ngọ nguậy bên trong, cả người còn nóng bừng lên như lửa thiêu, anh vì không muốn Bối Bối và Cố Lưu Ly lo lắng nên đã lấy lí do bàn công việc cùng Từ Chương để tạm thời chống trọi với cơn phát bệnh của mình, dù đã uống thuốc nhưng vẫn không thể nhanh chóng xua tan được nỗi đau thấu tim can này, thời gian qua Mộ Khiếu Thành nhận ra thứ thuốc đó dần không còn tác dụng với anh nữa hơn nữa từ lúc không còn Lang Tử số lượng thuốc cũng đã giảm đi rất nhiều, cả Thái Sơn Vương cũng chỉ có một mình Lang Tử là am hiểu nhất về bệnh tình của anh, thứ duy nhất bây giờ có thể cứu được Mộ Khiếu Thành chỉ có máu tim của Cố Lưu Ly nhưng anh lại không muốn khến cô bị thương càng không muốn vì chuyện này để quá khứ lặp lại lần nữa, lúc xưa cũng vì chuyện này Cố Lưu Ly mới có ác cảm với anh.
Từ Chương đứng ngay bên cạnh, cậu ta từ lúc đi theo anh mỗi tháng đều sẽ chứng kiến chuyện này một lần mỗi lần như vậy cậu ta lại hận bản thân chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không thể làm gì được. Từ Chương trước khi chính thứ thay thế vị trí của Lang Tử, cậu ta là người quản lí tại căn cứ của Thái Sơn Vương là tay bắn tỉa đứng đầu của Thái Sơn Vương, võ nghệ một chín một mười với Lang Tử còn am hiểu về công nghệ chỉ có về lĩnh vực y học là không biết gì.
“ Bố ơi, Bối Bối nhớ bố rồi, bố có trong đó không ạ? “
Một chất giọng thanh thót vang lên, Bối Bối đang liên tục gõ cửa ở bên ngoài vì con bé không với tới được khóa cửa nên không thể tự mình mở cửa, cứ thu tay gõ cửa rồi gọi lớn người bên trong, giọng nói của con bé khiến Mộ Khiếu Thành bất giác sợ hãi, anh không muốn con gái nhìn thấy cảnh này không muốn dọa con gái sợ, muốn mở miệng đáp lại nhưng đến cả hơi thở cũng dần yếu ớt thì lấy đâu ra sức mà nói nữa, Mộ Khiếu Thành ra hiệu cho Từ Chương, cậu ta nhanh chóng mở hé cửa vừa đủ cơ thể mình đi ra nhìn Bối Bối ngượng cười.
“ Cô chủ nhỏ, vương chủ đang bận, một lát nữa cháu hãy đến được không? “
“ Bố vẫn còn làm việc sao nhưng Bối Bối nhớ bố rồi “
Con bé lém lỉnh bất ngờ đẩy mạnh cửa chạy thẳng đến chỗ Mộ Khiếu Thành vừa nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của bố mình con bé tắt hẳn nụ cười, nhìn Mộ Khiếu Thành cứ ho khan còn thở gấp con bé biết chắc chắn bố mình đã bị bệnh dù có chút sợ sệt nhưng vẫn đưa tay nhỏ sờ lên mặt anh.
“ Bố ơi bố bệnh rồi sao?, bố đau ở đâu thế ạ?, bố có sao không? “
“ Bối...Bối ngoan...bố không đau...con về phòng với mẹ một...lát...bố sẽ qua...qua sau được không? “
Bối Bối đã khóc, con bé ôm lấy Mộ Khiếu Thành, hai bàn tay nhỏ ngây thơ cố vuốt ve hai bên cánh tay anh móng sẽ có thể xoa dịu được cơn đau của bố mình nhưng có xoa thế nào Mộ Khiếu Thành cũng không có chút khỏe lại, Bối Bối khóc thút thít không ngừng trấn an anh cuối cùng con bé không thấy anh mở mắt nữa liền kinh sợ hét lên.
“ Mẹ ơi,...mẹ ơi bố bệnh rồi...mẹ mau đến đây đi ạ, bố ơi, bố mở mắt nhìn Bối Bối đi mà...bố ơi đừng dọa Bối Bối nhé ạ...bố ơi...huhu “
Cố Lưu Ly không cần biết là ở bao xa chỉ cần cô nghe thấy tiếng con gái sẽ không màng bất cứ thứ gì mà chạy đến ngay, chạy vào phòng còn chưa lên tiếng đã sửng người trố mắt nhìn, cô biết Mộ Khiếu Thành lại phát bệnh cô cũng hiểu hơn ai hết bệnh tình của anh, Cố Lưu Ly vội vã đi đến ôm lấy Bối Bối an ủi con bé trước.
“ Con gái ngoan bố không sao đâu, chỉ hơi mệt một chút thôi bây giờ mẹ sẽ cho bố uống thuốc bố sẽ khỏe lại, nghe lời mẹ về phòng đợi mẹ được không, khi nào bố khỏe lại mẹ sẽ gọi con đến nhé “
Cố Lưu Ly ẵm con bé lên đưa vào tay Từ Chương
“ Cậu đưa con bé về phòng trước cũng đừng để ai tìm đến đây “
“ Vâng, phu nhân “
Từ Chương đưa Bối Bối rời đi Cố Lưu Ly lập tức đóng chặt cửa, rồi chạy lại nồi đối diện với Mộ Khiếu Thành lay lay cơ thể người đàn ông lớn tiếng đánh tỉnh anh.
“ Mộ Khiếu Thành, anh tỉnh lại đi...Mộ Khiếu Thành nghe thấy em không?, mau tỉnh lại “
Hai phút sau Mộ Khiếu Thành trừng lớn con ngươi đỏ của mình nhìn trần nhà vài giây rồi mới nhìn cô, lấy lại được ý thứ Mộ Khiếu Thành lại bắt đầu thở mạnh hai mắt lờ đờ nhìn Cố Lưu Ly anh lắc đầu như muốn nói gì đó nhưng cô không còn tâm trạng để quan tấm đến nữa, Cố Lưu Ly thấy anh mở mắt nhìn mình cũng phần nào nhẹ nhõm đảo mắt khắp căn phòng tìm kiếm nhưng lại không tấy được thứ gì có thể dùng đến, Cố Lưu Ly lục tung từng hộc tủ nhỏ bên giường đến khi nhìn thấy một cái dao cạo râu của anh mới chịu dừng lại, Cố Lưu Ly khẩn trương gỡ bao bì của nó rồi vạch áo mình ra hai mắt nhắm chặt cắt một đường trên ngực trái dòng máu đỏ nhanh chóng chảy xuống, Cố Lưu Ly cũng rên khẽ lên một tiếng vì đau, cô vội tiến lại gần Mộ Khiếu Thành tay giữ lấy đầu anh áp chặt vào ngực mình, ban đầu Mộ Khiếu Thành khướt từ không chịu phối hợp cô lại không nỡ nhìn anh đau đớn mãi như vậy.
“ Mộ Khiếu Thành, mau, nếu không anh không chịu nổi đâu “
Cố Lưu Ly ép càng chặt mặt người đàn ông vào mặt mình nói không ít lời cuối cùng anh cũng chịu hút lấy máu của cô, Cố Lưu Ly vì bị mất máu cũng lập tức cảm thấy chóng mặt năm phút sau Mộ Khiếu Thành dần trở về trạng thái bình thường anh còn chưa kịp lấy lại hơi thở Cố Lưu Ly đã ngất ra đất.
***
Vote! Vote! Vote