“ Em đi đâu vậy hả,...chẳng phải tôi đã nói không được đi lung tung sao? “
Cố Lưu Ly đang cười hả hê thì bị Mộ Khiếu Thành làm cho khẽ giật mình, cô không nói gì mà chỉ tay về phía tên đàn ông người không ra người khỉ không ra khỉ kia còn chưa được ba giây Cố Lưu Ly lại che miệng mình cười khúc khích, Mộ Khiếu Thành có chút khó hiểu lạnh giọng hỏi.
“ Có chuyện gì? “
Cố Lưu Ly cố nén lại cơn buồn cười của mình nhưng cũng phải vài giây sau mới đáp lại anh.
“ Tôi chỉ là cho anh ta một chút thuốc thôi “
Mộ Khiếu Thành nheo híp mắt nhìn tên đàn ông người không ra người, thú không ra thú kia anh càng nhìn hắn lại càng thấy khó chịu không được bao lâu thì dời mắt trở về phía Cố Lưu Ly, nhìn đống đổ nát trên người cô trong đầu anh hiện ra vô vàn hình ảnh vô tình kích thích đến cơn phẫn nộ trong lòng anh, Mộ Khiếu Thành siết lấy hai bên cánh tay cô, gằng giọng cao.
“ Nói tôi nghe, hắn làm gì em rồi? “
Cố Lưu Ly im bặt vì nồng nặc mùi sát khí từ Mộ Khiếu Thành, cô cúi đầu nhìn lại sự hoảng loạn trên người mình mới sực nhớ ra vội lấy tay che đi, Lưu Ly nhìn anh lắc lắc đầu cảm thấy cũng không có chuyện gì quá lớn lao, dù sao tên đàn ông đó cũng chưa có quá phận với cô nhưng Mố Khiếu Thành lại nghỉ khác, chỉ là cần cô bị tên đàn ông khác chạm vào dù chỉ là đầu ngón tay cũng khiến anh ngay lập tức muốn ăn tươi nuốt sống hắn, chính anh còn chưa đụng vào cô được thì làm sao có chuyện dễ dàng để tên khác đụng vào nhưng một khi cô đã thật sự thuộc về anh rồi thì sẽ không có bất kỳ tên đàn ông nào có thể tơ tưởng đến Cố Lưu Ly dù chỉ là trong suy nghĩ.
Tên đàn ông đứng đằng đó hai tay gãi toàn cơ thể hết trước lại ra sau, gãi trên rồi lại gãi dưới, lông cũng mọc đầy rẫy phủ khắp gương mặt nhìn hắn bây giờ cứ như quái vật, hắn nhìn Lưu Ly đang cười ha hả mà phát điên lên lao về phía cô, Lưu Ly bất ngờ bị dọa sợ vội trốn ra sau lưng Mộ Khiếu Thành, chỉ để hé ra đôi mắt lén nhìn lại nhưng tên đó còn chưa kịp với tay đến gần thì một tiếng súng đã vang lên hắn khụy ngay tại chỗ, khẩu súng trên tay Lang Tử còn vươn mùi thuốc súng, còn Mộ Khiếu Thành thì bình thản đút tay trong túi quần đứng sừng sững như không hề có chuyện gì xảy ra.
Tiếng súng đó cũng gây ra sự chú ý lớn, người bên dưới buổi đấu giá đều bị tiếng súng dọa cho kinh hãi, bọn họ tuy đều là nhưng tai to mặc lớn của Mộ Thành nhưng cũng không khỏi kiềm được sự hoảng loạn, đám người đứng ra tổ chức buổi họp báo cùng hàng chục tên vệ sĩ cũng tập hợp lại chạy đến, người một lúc một đông Cố Lưu Ly cũng một lúc một sợ hãi nếu chỉ vài ba người thì cô còn có thể ngẩng đầu nhìn lên được nhưng mấy người này ai cũng như hổ dữ dù cô có mạnh mẽ đến mức nào thì cũng chỉ là một cô gái bình thường không muốn cũng không thể không sợ.
Một tên đàn ông đứng đầu đám vệ sĩ lên tiếng.
“ Ở đây có chuyện gì?, mày là ai dám ra tay giết người trong địa bàn của Lý gia “
Mộ Khiếu Thành nhoẻn miệng cười lạnh, cô vươn mình đứng chắn cho Cố Lưu Ly đưa ánh mắt sắt đạn nhìn về phía đám người kia, hiện tại người của anh đúng là ít hơn nhưng không vì vậy mà anh sẽ thấy sợ hãi bọn họ, vì Mộ Khiếu Thành biết ở Mộ Thành này không có ai có thể vượt qua được bản lĩnh của vệ sĩ dưới quyền của mình, Lý gia trong mắt Mộ Khiếu Thành cũng chỉ là một con vịt đua đòi làm thiên nga.
Mộ Khiếu Thành lạnh giọng chậm rãi thốt ra từng chữ.
“ Hắn động vào người phụ nữ tôi, tôi giết hắn còn phải hỏi ý kiến của các người hay sao? “
Người phụ nữ của tôi
Cố Lưu Ly ngẩn ra nhìn nghiêng đầu nhìn anh, cô không nghe lầm đó chứ không phải là ‘ người của tôi ‘ như bình thường anh vẫn thường nói mà là ‘ người phụ nữ của tôi ‘, ai là người phụ nữ của anh, Cố Lưu Ly cau chặt mày xoay người Mộ Khiếu Thành về phía mình, hai tay chống lên hai bên eo ngẩng cao đầu trách mắng anh.
“ Ai là người phụ nữ của anh?, Mộ Khiếu Thành anh ăn nói cho cẩn thận vào “
Mộ Khiếu Thành bật cười ra rõ hơn, nhìn dáng vẻ như hờn như dỗi của người phụ nữ trong lòng anh gợn lên từng cơn sóng vội vã, cảm xúc cũng lúc lên lúc xuống, anh không kiềm chế được hành động của mình là vươn tai vuốt ve hai bím tóc của Cố Lưu Ly cái vuốt ve chứa tất cả sự nuông chiều cùng kiên nhẫn của anh, Lưu Ly cô không né đi chỉ càng nhíu chặt mày hơn mà nhìn anh mặc cho đám người kia không biết bọn họ đang chứng kiến thứ chuyện gì ở trước mắt, rõ ràng bọn họ đến đây để xử lí anh sao bây giờ lại đứng xem anh phát đường thế này.
“ Bọn mày thôi cái trò yêu đương này đi, đừng quên đây là địa bàn của Lý gia, hôm nay mày đã ra tay giết người của Lý gia thì đừng hòng bước chân ra khỏi đây được “
“ Để tao xem đám người bọn mày sẽ cản tao ra khỏi đây bằng cách nào “
Lang Tử thay Mộ Khiếu Thành lên tiếng, cậu ta bước lên vài bước chĩa thẳng họng súng vào mặt tên đứng đầu, bên đám người đối diện cũng khẩn tay từng người một siết chặt gậy đánh bóng chày trên tay mình, chỉ có tên đứng đầu là cầm súng chĩa ngược lại về phía Lang Tử.
Mộ Khiếu Thành nhìn mấy tên như những đứa con nít hỉ mũi chưa sạch này mà mệt mỏi tỏ rõ thái độ, chỉ với đám nhái này mà muốn giữ chân anh ở đây đúng là không biết tự lượng sức mình. Mộ Khiếu Thành còn chưa lên tiếng từ trong đám người Lý Cần vừa cười vừa bước ra, tướng mạo hắn xấu xí vô cùng miệng còn chóp chép thứ gì đó có màu đỏ thẫm như máu.
“ Dám gây rối ở địa bàn của tao, tên khốn nào to gan vậy hả? “
Lý Cần đảo mắt nhìn qua đám người Mộ Khiếu Thành rồi chợt dừng hẳn lại ở chỗ Cố Lưu Ly, ánh mắt láo lia nhìn từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên khiến Lưu Ly tức thiếu điều hộc cả máu, cô hấc mặt gào vào mặt hắn.
“ Tên bất lịch sự kia, ông còn nhìn nữa tôi móc mắt ông “
“ Tôi cũng muốn biết mỹ nhân như em móc mắt tôi bằng cách nào hay là em cho tôi xem thử khả năng của em được không? “
***
Vote! Vote! Vote