Bây giờ Mộ Khiếu Thành hoàn toàn bị hương vị ngọt ngào đêm qua chiếm lấy, anh lại càng lúc càng muốn hôn cô nhiều hơn, ngón tay anh đang mân mê trên mi mắt của người phụ nữ đã vô tình làm cô thức giấc, Cố Lưu Ly cựa mình rên khẽ một tiếng còn mang theo dáng vẻ biếng nhát từ từ mở mắt, cô còn đang dụi mắt cố gắng nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì Mộ Khiếu Thành đã ngồi thẳng người vờ như cũng vừa tỉnh dậy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Mộ Khiếu Thành nhìn tỉnh táo hơn cô, anh khẽ cười khi thấy Cố Lưu Ly bĩu môi rồi cất giọng.
“ Có phải anh vừa mới làm gì tôi không? “
“ Tôi thì có thể làm gì được em? “
Anh đây cũng đang rất muốn biết rốt cuộc bản thân mình còn có thể kiên nhẫn với cô được bao lâu nữa đây, anh cũng muốn biết một khi anh buông bỏ lớp phòng bị lúc đó anh sẽ làm những gì với cô.
Cố Lưu Ly không biết vì sao nhưng cô có cảm giác người đàn ông này vừa lúc nãy thôi đã có ý đồ gì đó với mình, cô cảm nhận được sự đụng chạm nên mới tỉnh giấc vì vậy có thể chắc chắn rằng Mộ Khiếu Thành thật sự là người chạm vào cô.
Cố Lưu Ly ngồi dậy nhìn anh ngờ vực them vài giây không nói lời nào đi phốc vào nhà vệ sinh, Mộ Khiếu Thành nhìn theo bóng lưng có khẩn trương còn mang hơi uể oải, làm nhát mà cười khẩy.
...
Bên dưới nhà Lang Tử đã đứng sừng sững ngay phòng khách như biết trước Mộ Khiếu Thành đang đi xuống cậu ta lập tức quay người cúi rạp đầu còn đang tính mở miệng nói ngoài cửa lớn đã có tiếng người vọng lại.
“ Anh hai, em đến thăm anh “
Mộ Lãng Nghệ không to không nhỏ chào hỏi Mộ Khiếu Thành, từ lúc được Cố Lưu Ly chữa khỏi cho đôi chân Mộ Lãng Nghệ dường như không còn xuất hiện trước mặt Mộ Khiếu Thành nữa nhưng hôm nay không biết vì lí do gì mà có lòng đến hỏi thăm Mộ Khiếu Thành. Tuy vẫn còn sống trong nhà giành cho hầu nhân nhưng thái độ của Mộ Lãng Nghệ so với trước kia đã thay đổi đáng kể, anh ta dường như không còn khó chịu hay ấm ức nữa, đều này khiến Mộ Khiếu Thành liền có cảm giác lạ, anh hiểu hơn ai hết bản tính công tử của Mộ Lãng Nghệ.
“ Tôi không cần cậu thăm “
Mộ Khiếu Thành ngồi trên ghế gỗ lớn chân này vắt lên chân kia, cao cao tại thượng không thèm ngẩng đầu nhìn Mộ Lãng Nghệ chỉ lạnh lùng đáp lại một cách hời hợt vừa quơ tay ra hiệu cho Lang Tử, từ trên lầu Cố Lưu Ly cũng bước xuống cô lâu rồi mới nhìn thấy lại Mộ Lãng Nghệ, nhìn xuống đôi chân của Mộ Lãng Nghệ cô có ý cười chạy nhanh đến đứng đối diện với cậu ta.
“ Chân anh có vẻ như đã hoàn toàn khỏe lại rồi nhỉ? “
“ Ừm,...đều nhờ cô, cảm ơn cô “
Hai người nhìn nhau cười tươi mặc cho Mộ Khiếu Thành đang nheo híp mắt khó chịu nhìn đến, nhìn thấy Cố Lưu Ly mấy phút trước còn dùng lạnh lùng với mình bây giờ lại vui vẻ với Mộ Lãng Nghệ, tên đàn ông đó dường như cũng có ý với người phụ nữ trong lòng anh, Mộ Lãng Nghệ đã không dấu được sự rung động đối với Cố Lưu Ly, ánh mắt cậu ta khi nhìn cô đã nói rõ tiếng lòng dành cho cô nhưng Cố Lưu Ly không nghĩ nhiều như vậy cô cũng không quan tâm đến nỗi niềm trong ánh mắt đó, cô đối với anh ta như bây giờ là vì muốn biết tình hình sức khỏe của cậu ta thế nào mà thôi, dù sao chính cô là người đã chữa cho Mộ Lãng Nghệ, xem như là bác sĩ đang quan tâm đến tình hình của bệnh nhân mình mà thôi.
Mộ Khiếu Thành mạnh mẽ đứng dậy, gầm lên một tiếng rồi cất giọng đanh lạnh.
“ Qua đây ăn sáng “
Cố Lưu Ly giật mình xoay người lúc này cô mới nhớ ra bụng mình vẫn luôn đánh trống, vừa bước theo anh được hai bước, cô lại quay đầu vừa cười vừa nói.
“ Anh cũng cùng ăn đi “
Mộ Khiếu Thành nhanh chóng chùn bước, anh cau chặt đôi mày mình nhìn về phía Mộ Lãng Nghệ, biết Cố Lưu Ly là đang nói về cậu ta, cô còn không biết quan hệ của bọn họ vốn không bằng cả người dưng vậy mà còn muốn anh cùng ngồi ăn với Mộ Lãng Nghệ.
“ Tôi bảo em ăn không bảo cậu ta ăn "
Mộ Lãng Nghệ cười ngượng cúi đầu, ra vẻ đáng thương nhưng sâu bên trong lòng cậu ta cũng không muốn ngồi chung bàn với Mộ Khiếu Thành nhưng vì có Cố Lưu Ly nên cũng chính là muốn có cơ hội được cùng ăn với cô.
Cố Lưu Ly không dám quên nơi đây là Hàm Viên và anh chính là chủ của Hàm Viên, cô không có quyền quyết định chuyện ai được phép ăn còn ai không đươc phép ăn ở đây, Cố Lưu Ly không nói thêm lời nào chỉ có thể nhìn về Mộ Lãng Nghệ bằng ánh mắt tiếc nuối, cô mãi vẫn không hiểu câu chuyện anh trai và em trai giữa bọn họ là như thế nào mà Mộ Khiếu Thành lại đối xử với Mộ Lãng Nghệ còn không bằng một người vốn không có máu mủ như cô.
“ Em có muốn ăn không đây? “
“ Đương nhiên là có, sao anh phải khó chịu như vậy chứ? “
Cố Lưu Ly nhăn nhó đi đến ngay trước mặt Mộ Khiếu Thành, đột nhiên lại bị anh càm ràm còn tỏ thái độ khiến cô chỉ muốn đánh chết người đàn ông lúc này lúc kia trước mặt mình, đối với cô lúc nóng lại lúc lạnh, lúc dịu dàng lúc thì cục súc như thể cô ăn hết tiền của anh vậy.
“ Nếu chân cậu khỏi rồi thì ra ngoài mà sống tự lo cho mình đi, Hàm Viên không chứa người lạ “
Mộ Lãng Nghệ đôi mắt cậu ta thâm sâu lạ thường nhìn Mộ Khiếu Thành, cậu ta biết rồi sẽ có lúc bị Mộ Khiếu Thành đuổi đi nhưng không ngờ được lại nhanh như vậy quan trọng hơn nữa bây giờ nơi đây còn có Cố Lưu Ly, Mộ Lãng Nghệ nhất thời không muốn xa cô, cậu ta còn muốn nhìn thấy cô mỗi ngày nếu đi khỏi Hàm Viên thì khó có cơ hội gặp được Cố Lưu Ly nữa nhưng cậu ta làm sao có thể cãi lệnh Mộ Khiếu Thành.
Mộ Lãng Nghệ đã dần có khao khát với Cố Lưu Ly.
Cố Lưu Ly chỉ biết thở dài nhìn hai anh em bọn họ.
***
Vote! Vote! Vote