“ Dạ vâng “
Phòng khám tư của Cố Lưu Ly mỗi ngày đều rất đông bệnh nhân vì trong mắt bọn họ cô là một bác sĩ giỏi vậy nên dù có tốn bao nhiêu tiền cũng sẽ không ngần ngại mà tìm đến chỗ này của cô, Bối Bối không có ngày nào là không đến phòng khám mỗi lần cô đều mang Bối Bối đến cùng nhưng không thể để con bé ở trực tiếp trong phòng khám vì sợ trong đây nhiều người nhiều bệnh sẽ ảnh hưởng đến con gái. Cố Lưu Ly đã cho xây một khu vườn công viên nhỏ phía sau phòng khám nơi đây có cây cỏ có hoa lá có xích đu hay ngựa gỗ có đầy đủ những món đò chơi mà Bối Bối thích, mỗi khi đến đây cùng mẹ cô bé cũng luôn ngoan ngoãn tự mình chơi vừa đợi mẹ của mình, lâu lâu Cố Lưu Ly sẽ tìm ra nói chuyện rồi cho con bé ăn ít đồ ăn sau đó lại quay lại công việc.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Bối Bối háo hức chơi những món đồ chơi mới do Lệ Đông mua cho mình, cô bé đã quá quen với việc chơi một mình nhưng nhiều lúc cũng cảm thấy buồn vì không có ai bên cạnh. Bối Bối vui vẻ chơi đùa với quả bóng nhựa trên tay, cô bé nâng lên rồi chụp lấy rồi lại nâng lên bất ngờ vì nâng quá mạnh tay mà quả bóng bay cao bay ra khỏi khu vườn, Bối Bói đưa mắt nhìn theo quả bóng của mình bay ra bên ngoài đường lớn qua hàng rào chắn, Bối Bối cất tiếng gọi mẹ nhưng gọi thế nào thì Cố Lưu Ly ở bên trong cũng không tài nào nghe thấy được, Bối Bối nhớ đến lời mẹ dặn chỉ được chơi ở đây không được tùy tiện đi ra bên ngoài nhưng cô bé rất thích quả bóng đó, Bối Bối đứng suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng âm thầm rón rén mở cửa lớn ra ngoài.
Bên ngoài đường lớn không có một bóng người cô bé đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy quả bóng của mình đâu, cô bé vô thức đi một lúc một xa phòng khám hơn đi đến một con hẻm nhỏ liền chứng kiến cảnh tượng đáng sợ. một người đàn ông đang chĩa súng vào mặt một người đàn ông khác xung quanh cũng có rất nhiều người đàn ông khác đứng hai bên, cô bé nhìn thấy quả bóng của mình đang ở ngày sau chân của người đang ông đang cầm súng nhưng làm sao có gan đi đến nhặt đây. Bối Bối sợ hãi đến nỗi muốn bỏ chạy nhưng hai chân cứ như bị dính chặt, con bé chăm chú nhìn đến trong mắt ánh lên óng ánh như muốn khóc.
“ Mộ Khiếu Thành mày dám đến Đế Đô giành địa bản với tao, Đế Đô là của tao không muốn chết thì ngoan ngoãn cúi đầu rồi cút đi“
Mộ Khiếu Thành nhìn họng súng đang chĩa thẳng vào mình mà chỉ cười khẩy một tiếng, mặt lạnh tanh đến run người nhìn tên đàn ông đối diện mình, anh vừa đặt chân đến Đế Đô chưa được năm ngày đã bị tên này gây phiền không ít vốn chỉ muốn đến đây giải quyết chút chuyện riêng nhưng lại bị tên đàn ông này lôi vào chuyện tranh chấp địa bàn, Mộ Khiếu Thành anh là vương chủ của Thái Sơn Vương là trùm của Mộ Thành, dù là Đế Đô hay là nơi khác đều không thuộc quyền của anh, anh cũng không thèm để tâm đến nhưng lần này xem ra không thể mặc kệ được nữa, đây cũng là do tên đàn ông đó gây chuyện với anh trước Đế Đô dù có muốn hay không cũng chắc chắn sẽ thuộc về anh.
“ Mày bắn đi “
Mộ Khiếu Thành chỉ lạnh lùng cất lên ba chữ, làm sao tên đàn ông ngu dốt này biết được Mộ Khiếu Thành hoàn toàn không thể bị súng đạn làm cho lo sợ, anh đường đường là vương chủ của Thái Sơn Vương là người duy nhất trên đời này có nội công, súng đạn với anh chẳng khác gì một hạt bụi chỉ cần phẩy tay là biến mất ngay.
Tên đàn ông hống hách bị Mộ Khiếu Thành khiêu khích cho phát điên, hắn không chù một giây bắn một cái đoàng viên đạn bay ra với vận tốc nhanh đến nỗi nhìn không rõ nhưng lại bị Mộ Khiếu Thành phản đòn, anh đưa ngón tay lên phẩy một cái viên đạn lập tức rơi xuống đât trở thành tro bụi tên đàn ông còn đang sửng sốt không tin vào mắt mình thì sau lưng tiếng khóc vì sợ của Bối Bối vang lên.
“ Huhu...mẹ ơi, mẹ ơi...Bối Bối sợ, mẹ ơi...huhu “
Tên đàn ông quay ngoắc đầu nhìn đến cô bé nước mắt dàn dụa trên tay còn siêt chặt khẩu súng nhưng bên trong đã không còn viên đạn nào, hắn liếc mắt nhìn Mộ Khiếu Thành vài giây rồi phi nhanh về phía Bối Bối giữ chặt lấy con bé mũi súng nhấn mạnh vào thái dương Bối Bối, cất giọng đe dọa.
“ Mộ Khiếu Thành không giết được mày nhưng tao có thể giết được con bé này nó đã thấy chuyện của tao, tao không thể để nó sống “
“ Mẹ ơi...huhu, cứu Bối Bối...chú à cứu cháu với...huhu “
Mộ Khiếu Thành trừng trắng mắt nhìn gương mặt bị dọa đến trắng bệch của Bối Bối không hiểu vì sao anh lại thấy lòng mình như bị người ta đâm dao vào, đột nhiên lại có cảm giác lo sợ còn có đau lòng, cô bé này cũng chỉ là vô tình đi đến không quen nhưng lại có cảm giác thân thiết vô cùng, Mộ Khiếu Thành thật muốn lập tức bóp chết tên đàn ông kia, anh gằng giọng.
“ Đến cả một đứa bé mày cũng không tha, trùm Đế Đô lại hèn mọn như vậy hay sao? thả con bé ra nếu không thì đừng trách tại sao mày lại chết sớm “
“ Chú ơi cứu Bối Bối,...mẹ ơi huhu...mẹ “
Tên đàn ông bóp chặt lấy vai Bối Bối da thịt con bé còn mềm yếu nên chỉ cần dùng hai phần lực đã có thể đau đến gãy hết xương quai vậy mà tên đàn ông này một lúc một tăng lực đạo mạnh hơn, hắn mặc Bối Bối khóc lóc gào thét thế nào hắn chỉ muốn dùng cô bé để uy hiếp Mộ Khiếu Thành chỉ có hắn mới biết khẩu súng của mình đã không còn đạn nếu không thể dùng nó để uy hiếp được Mộ Khiếu Thành hắn sẽ bắt Bối Bối đi tính đường lui khác cho mình những tên đàn em của hắn còn đông hơn cả bên Mộ Khiếu Thành nhưng về võ nghệ lại không bằng một góc, Mộ Khiếu Thành chỉ cần ho một tiếng bọn họ đã sớm chầu trời rồi.
“ Thả con bé ra “
Mộ Khiếu Thành gằng giọng lên, chầm chậm thốt ra từng chữ bước chân cũng theo đó từ từ tiến lại, anh tiến thì tên đàn ông đoa mang theo Bối Bối lùi ra sau vừa nhìn Mộ Khiếu Thành đã nhận ra sự khác thường của khẩu súng trên tay hắn, anh cười tà một cái rồi lao đến tung một cước đạp hắn ra khỏi người Bối Bói rồi vươn tay ôm trọn lấy con bé vào lòng mình, khi Bối Bối nằm trong lòng anh Mộ Khiếu Thành lóe lên tia ấm áp một cảm giác xao xuyến lạ thường dâng trào trong lòng anh.
Mộ Khiếu Thành nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Bối Bối anh càng nhìn con bé lại càng cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không biết là không đúng ở chỗ nào.
“ Ngoan đừng khóc, nói đi bố mẹ cháu ở đâu chú đưa cháu về nhà “
***
Vote! Vote! Vote