“ Mộ Khiếu Thành, anh có từng nghi ngờ Bối Bối liệu có phải là con gái ruột của anh hay không? “
Mộ Khiếu Thành ngẩn ra anh không biết lí do vì sao cô lại hỏi anh câu này nếu anh nghi ngờ thì ngay từ đầu đã mang Bối Bối đi làm kiểm tra rồi, anh từ lúc chứng kiến sự biến đổi của Bối Bối anh đã không một chút do dự mà tin rằng con bé là con gài mình quan trọng hơn hết chính là niềm tin tuyệt đối anh dành cho Cố Lưu Ly, anh có thể mang tính mạng mình ra để đảm bảo Cố Lưu Ly không phải là loại phụ nữ đó mặc dù năm xưa cô hận anh nhưng anh cũng cảm nhận được Cố Lưu Ly đã phần nào rung cảm trước anh chỉ là chuyện xảy ra đột ngột quá mới khiến cô trở nên giận quá hóa hận, Cố Lưu Ly xa anh ba năm không biết ba năm qua ở bên ngoài cô gặp gỡ bao nhiêu người, tiếp xúc với bao nhiêu người nhưng không vì đó mà anh sẽ nghi ngờ nhân cách của cô.
“ Không nghi ngờ, anh yêu em vì vậy dù có chuyện gì cũng sẽ tin tưởng em “
Mộ Khiếu Thành đi đến ngồi ngay bên cạnh cô, anh bế lấy Bối Bối về phía mình dịu dàng vuốt ve từng ngóc ngách trên gương mặt con bé, đây là chính là con gái anh, cục bông nhỏ này là con gái của anh. Mộ Khiếu Thành là người có chứng kiến cũng không phải người dễ lừa nếu Bối Bối không phải con ruột của anh, Cố Lưu Ly làm gì có khả năng lừa anh đến tận bây giờ.
“ Con gái của bố nói xem bố có phải bố của con không? “
“ Bố là bố của Bối Bối ạ, Bối Bối là con gái của bố, bố ơi con gái yêu bố lắm “
“ Bố cũng rất yêu Bối Bối, con gái của bố là tâm can bảo bối của bố, bố yêu con nhất “
Cố Lưu Ly đã không còn sự tiêu cực nào trong đầu nữa, cô lúc này đã tin bản thân cuối cùng cũng chọn đúng người rồi, Mộ Khiếu Thành anh đã chứng minh được lời hứa của mình, cô cuối cùng cũng đã có được một người đàn ông thật sự yêu mình còn được tặng kèm được một cô con gái đáng yêu, ngoan ngoãn, hình ảnh gia đình nhỏ hạnh phúc bao nhiêu người mơ ước Cố Lưu Ly cuối cùng cũng hiểu được cảm giác hạnh phúc thật sự là gì, cô bây giờ đã tin vào chuyện không phải đàn ông trên đời đều như nhau chỉ có những người phụ nữ từng bị đàn ông làm tổn thương mới tin vào câu đó đến khi họ gặp được người thật sự yêu họ thì sẽ không còn nghĩ đên câu nói đó nữa giống như cô vậy không phải tất cả đàn ông đều xấu chỉ là chưa gặp được đúng người mà thôi.
...
Cố Lưu Ly đứng ở bên cửa lang can của phòng ngủ ngẩng cao đầu ngắm nhìn ánh trăng mờ ảo trên bầu trời đen kia bình thường vào giờ này cô là đang dỗ cho Bối Bối ngủ sau đó cũng sẽ ôm con gái ngủ cùng nhưng bây giờ có Mộ Khiếu Thành rồi mỗi tối anh đều muốn tự mình dỗ con gái ngủ, bây giờ cô cũng nên tập cho con gái tính ngủ riêng rồi vì Mộ Khiếu Thành nói rằng không thể để con gái cứ ỷ lại vào bố mẹ như thế vì con gái anh đã quá yếu đuối chỉ cần một va chạm nhỏ cũng khiến con bé sợ hãi cứ như vậy sau này sẽ rất khó tiếp xúc với xã hội ngoài kia cũng sẽ rất dễ bị người khác ức hiếp, Bối Bối từ lúc có bố cũng không cần cô nữa rồi. Có anh rồi Cố Lưu Ly cũng có nhiều thời gian ung dung hơn vì cả ngày Bối Bối chỉ bám lấy mình anh rất hiếm khi tìm đến cô.
Mộ Khiếu Thành lặng lẽ đóng cửa phòng cố gắng nhẹ nhàng hết cỡ để không gây ra tiếng động rồi âm thầm đi đến vòng hai cánh tay săn chắc ôm lấy eo nhỏ của người phụ nữ, anh vùi mặt vào sau gáy Cố Lưu Ly như thể nhớ nhung rất lâu rồi sau bao nhiêu ngày tháng xa nhau cuối cùng anh cũng có thể được ôm lấy người phụ nữ mình yêu, Mộ Khiếu Thành vẫn luôn muốn có được cảm giác này từ sau khi Cố Lưu Ly rời đi mỗi đêm khi ngủ anh còn ôm lấy cái gối cô từng nằm dựa vào mùi hương còn vươn lại trên đó để tự an thần cho bản thân nhưng ngày qua ngày mùi hương đó cũng phai đi dần càng về sau Mộ Khiếu Thành càng mắc bệnh mất ngủ trầm trọng cứ nghĩ cả đời về sau sẽ phải đơn độc sống như vậy nhưng ông trời thương anh mang cô trở về với anh rồi, sau này Mộ Khiếu Thành sẽ không mất ngủ nữa rồi.
“ Anh làm gì? “
“ Để anh ôm một lát được không?, A Ly anh luôn muốn ôm em như vậy “
Cố Lưu Ly chợt thấy vô cùng đau lòng, lẽ nào cô thật sự yêu Mộ Khiếu Thành rồi đối mặt với những điều tốt anh đã làm với mình cô đã thật sự rung động rồi, Cố Lưu Ly cảm thấy bây giờ cô có chút khó thở mọi thứ xung quanh trong mắt cũng trở nên mờ ảo cứ như một người vừa bị trúng thuốc mê vậy. Cố Lưu Ly rất muốn đẩy anh ra nhưng tay chân cô bủn rủn cả rồi không còn nghe lời cô nữa, làm sao đây bây giờ cô không cử động được cũng không thể cứ bất động đứng như vậy.
“ Mộ Khiếu Thành, thả em ra, em khó chịu “
“ Sao vậy, đụng vào vết thương của em rồi?, có đau không?, anh xin lỗi “
Người đàn ông này còn cô còn chưa nói gì anh đã khẩn trương như vậy rồi, anh anh chóng xoay người cô lại còn tùy tiện vạch áo cô ra chăm chú nhìn miếng băng trắng đột nhiên nhớ ra hôm nay Cố Lưu Ly vẫn còn chưa thay sát trùng vết thương không nói không rằng Mộ Khiếu Thành kéo lấy tay của Cố Lưu Ly vào trong phòng còn không quên đóng chặt cửa tránh gió đêm bên ngoài luồng vào, nhấn Cố Lưu Ly ngồi trên giường mặt cho cô đang ngơ ngẩn không kịp thích ứng gì.
“ Mộ Khiếu Thành, anh còn muốn làm gì? “
“ Hôm nay em vẫn chưa thay băng vết thương mới không thể để như vậy mà ngủ sẽ bị nhiễm trùng đó “
Cố Lưu Ly còn chưa kịp nói gì thêm áo cô đã bị Mộ Khiếu Thành cởi ra lớp áp ngực cũng bị anh dứt khoát cởi bỏ, Mộ Khiếu Thành đưa tay lên lớp băng anh nhẹ nhàng cởi từng lớp ra một vệt cắt dài đỏ đỏ hiện ra khiến người đàn ông đau lòng, anh nhíu mày nhìn vết thương rồi lại nhìn cô.
“ A Ly lần sau đừng như vậy nữa, anh không nỡ để em bị thương, anh đau lòng “
“ Nhưng em cũng không nỡ nhìn anh đau đớn như vậy, em cũng đau lòng “
“ Ngốc ạ, anh chỉ đau một lát rồi sẽ khỏi thôi, không chết được, ngược lại là em có biết làm vậy nguy hiểm lắm không? nếu lúc đó em cắt sâu hơn thì chuyện gì sẽ xảy ra, A Ly khó khăn lắm mới gặp lại được em, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì càng không để em phải xa anh nữa “
Cố Lưu Ly thật sự cảm động rồi, cô cười nhẹ một cái chăm chú nhìn anh thật lâu rồi nhoài người đến hôn lên môi anh, nụ hôn vội vã lại khiến Mộ Khiếu Thành bất ngờ đến hóa tượng, trước đây cô đã từng chủ động với anh nhưng đó là lúc cô đã uống say đây là lần đầu tiên Cố Lưu Ly trong tình trạng tỉnh táo chủ động hôn anh, Mộ Khiếu Thành người đàn ông này vậy mà còn có dáng vẻ ngu ngốc này, Cố Lưu Ly nhìn anh bật cười, khẽ tặng cho anh một cú búng lên ngay giữa trán.
“ Anh mới ngốc “
“ A Ly em có biết mình đã chọc phải lửa rồi không?, em không sợ nó sẽ thiêu chết em sao? “
“ Anh nỡ sao? “
“ Không nỡ nhưng cũng không thể bỏ qua cho em được, A Ly đêm nay em chết chắc rồi“
“ Mộ Khiếu Thành, em sai rồi “
***
Vote! Vote! Vote