– Nè! Mày bị sao vậy hả? – Nghĩa lặp lại, trong lời nói có vài phần lo lắng.
– Ủa? Tao nhớ hồi trước mày đâu có “trẩu” như vậy đâu trời. Nay ăn phải cái gì mà gan dữ vậy? Tụi mình mới đi học ngày đầu. Tao không muốn xảy ra chuyện đánh nhau đâu! – Cường giải thích nhưng khi nhìn thấy cái mặt ngu học của Nghĩa cậu mới chợt nhận ra Nghĩa “của thế giới này” hoàn toàn không giống chàng trai thư sinh nho nhã mà cậu từng biết nên xua tay:
– Thôi! Bỏ qua đi, nãy giờ bọn mình xớn xác nên đi nhầm lớp rồi. Giờ tới phòng hành chính xem thử đi.
Cậu kéo Nghĩa về phía căn phòng đó thì thấy bà Tâm vừa bước ra. Vừa thấy hai quý tử bà đã bực dọc:
– Nãy giờ hai đứa chạy đi đâu vậy hả? Bảo bọn mày nộp hồ sơ mà chẳng thấy tăm hơi ở đâu.
Nghĩa nó sợ xanh mặt. Thấy vậy, Cường tiến lên giải thích đại loại chuyện đi nhầm lớp nhưng dĩ nhiên cậu bỏ qua vụ ẩu đả. Bà Tâm cũng không quá chú ý đến chuyện đó, vội giục hai đứa lấy hồ sơ mà đăng kí.
– Cái này… là sao?
Cường thắc mắc nhìn vào mẫu đơn đăng kí. Nó cũng chỉ bắt điền những thông tin cá nhân mà thôi, duy chỉ có phần nguyện vọng có chút khác biệt. Ở thế giới cũ thì có 2 ban Khoa học tự nhiên (nâng cao Toán, Lý, Hóa, Sinh) và Khoa học xã hội (nâng cao Văn, Anh, Sử, Địa) để học viên chọn. Còn hiện tại chỉ có 2 ô cụt lủn Gift và Saint.
– Có khó gì? Gift là lớp nâng cao giúp học viên dùng Gift còn Saint thì chuyên kĩ năng xài Saint. Dĩ nhiên với một đứa có Gift bá đạo như tao thì phải chọn vào học lớp Gift rồi – Thằng Nghĩa giải thích.
Dĩ nhiên là Cường biết điều đó chứ cần quái gì lời giải thích huề vốn của Nghĩa, thế nhưng đó không phải là điều cậu quan tâm. Cậu thầm chửi thằng em trẻ trâu của mình biết cậu không có Gift mà còn định đi chọn lớp đó. Nhắc lại một chút, hai anh em cậu chẳng qua muốn nộp hồ sơ chung trường chung lớp là vì lời ông Xuyên nói vào lúc ăn cơm:
– Hai đứa bây, đã là anh em thì phải biết yêu thương nhau nghe chưa? Nghĩa à! Anh của con nó không được như người ta, lại mới trải qua thập tử nhất sinh nữa nên con học chung với nó để canh chừng nó giúp ba được không?
– Rồi! Được thôi! – Thằng Nghĩa nói mà cái đầu chả rời nổi bát cơm, tay phải nó giơ ngón cái lên ra vẻ tự tin lắm.
“Haizz” – Cường thở dài, đang không biết tính sao thì tiếng chuông “Reng… Reng” vang lên báo hiệu giờ giải lao. Không lâu sau đó thì từ xa có 4 cô gái tiến đến. Vừa nhìn thấy họ mặt thằng Nghĩa đã mừng húm lên:
– Hiếu, Oanh, Hồng, còn có Trúc nữa, mấy bạn cũng học ở đây à?
Đúng vậy! Bốn cô gái đó là bạn học chung lớp 8 và 9 với hai anh em cậu và cũng học rất giỏi, bất quá cũng chỉ thua mỗi… hai đứa nhà họ Lưu này mà thôi. Hiếu và Oanh thấy Nghĩa thì đon đả chạy lại hỏi han ôn lại chuyện xưa. Còn Cường, cậu thấy mình dễ nói chuyện với những người trầm tính như Trúc và Hồng hơn nên tiến đến bắt chuyện thử:
– Ừm, lâu rồi không gặp ha. Hai cậu cho tôi hỏi sao cô hiệu trưởng thông báo ngày 15 nộp hồ sơ mà lại…
– Đúng rồi! Ban đầu là như vậy. Nhưng vì lí do gì đó mà vào ngày 5 thì đổi lịch, nộp hồ sơ vào ngày 9 và xếp lớp học hè luôn! – Hồng giải thích.
– À mà mọi người học lớp nào vậy? – Cường hỏi tiếp.
– Bốn người bọn tôi đều học 10C1 đó! – Trúc trả lời.
Theo lẽ thường tình, thì bất cứ ai khi hỏi câu đó là muốn biết như vậy là bạn học lớp Saint hay Gift chứ không phải muốn hỏi mã lớp làm gì cả. Thấy bạn mình trả lời như vậy, Hồng đang định chữa cháy thì Cường đã sốt sắng:
– Là lớp Saint hay Gift vậy? Nói tôi biết đi, 10C1 là Saint hay Gift?
Thấy điệu bộ khẩn trương của Cường, hai cô gái hơi ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ nhàng đáp lại:
– Là lớp Saint đó Cường!
Đúng vậy, Cường đã có thông tin mà mình cần. Saint hay Gift không quan trọng, quan trọng là lớp 10C1 vì chỉ lớp đó mới có cô ấy…
Cô ấy… người mà cậu yêu thật nhiều ở thế giới trước…
Và cũng là người cậu muốn gặp lại nhất ở thế giới này…
Nhưng… cô ấy là ai?
“A a a a a!” – Cường thống khổ ôm đầu rên lên. Một cơn đau đầu khủng khiếp kéo đến. Tuy đau đến mức muốn ngất xỉu nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự bất lực đang lan tỏa đến toàn thân, một cảm giác thật buồn nôn.
– Có sao không vậy Cường? – Hai cô gái lo lắng hỏi.
Nghĩa thấy Cường như vậy thì nào dám tám chuyện với gái nữa. Nó nhanh chóng tiến lại đỡ cậu ngồi dậy rồi giải thích:
– À! Tại vì thằng này nó bị Quỷ… ơ…
Đang nói giữa chừng thì Cường đã giơ cánh tay chặn trước miệng của Nghĩa. Thằng này đúng là không nhớ gì cả, chuyện cậu bị Quỷ tấn công thì cha cậu và cảnh sát đã thống nhất và dặn dò không được nói cho ai biết để tránh gây hoang mang rồi.
– Tôi vừa bị tai nạn giao thông thôi… – Cường đau khổ đáp lại.
Các cô gái định hỏi thêm gì đó nhưng tiếng chuông “Reng… Reng” khô khốc lại vang lên báo hiệu hết giờ giải lao. Bọn họ ái ngại nhìn Cường lần cuối trước khi quay lại lớp học. Trên sân trường lúc này trở về trạng thái im lặng như tờ. Nghĩa lo lắng hỏi:
– Đăng kí lẹ rồi về nghỉ ngơi thôi mày. Mà mày có sao không vậy?
– Tao chịu hết nổi rồi! Phiền mày ghi giúp tao với, là lớp Saint đó, làm ơn… – Cường nói những lời cuối trước khi ý thức của cậu lại chìm vào bóng tối.
Do đăng kí quá trễ nên Cường và Nghĩa không được trường xếp lớp để học hè mà phải ở nhà tự ôn tập. Cũng nhờ vậy họ có một mùa hè đúng nghĩa của nó… là ăn chơi. Hết đi du lịch đây đó rồi lại đi thăm họ hàng bên ngoại, hai anh em cậu mất ngót nghét gần cả tháng trời.
Tuy nhiên, cũng không phải không có gì để lo lắng…
“Haizz” – Cường ôm một bụng rầu rĩ. Trường Xà Cừ tuy là ngôi trường ít tiếng tăm nhất trong khu vực nhưng hai lớp nâng cao Saint và Gift của họ cũng không phải là nơi dễ vào, nhất là đối với học sinh không học hè như cậu nữa. Nghĩa thì cậu chắc 100% là nó sẽ được nhận thôi, còn mình thì hơi khó. Dĩ nhiên thành tích học tập của cậu cực kì cao, nhưng còn khả năng sử dụng Saint hay Gift thì lại chỉ ở mức trung bình khá.
Lo lắng chuyện có đậu vào lớp 10C1 không chỉ là chuyện nhỏ, thứ làm cậu ức chế hơn lúc này chính là… người con gái mà cậu yêu. Nói ra thì nghe rất buồn cười, nhưng cậu thậm chí không biết cô ấy là ai cả, cứ như kí ức về người ấy đã bị ai đó thô bạo xóa khỏi đầu của cậu vậy. Nhiều lúc Cường cũng muốn quên luôn mọi chuyện cho khỏe, nhưng kết quả là vẫn là không thể nào…
Tâm trí đã bất an như vậy, dĩ nhiên cậu không muốn sa vào game online, thứ đã khiến cuộc đời cậu dần lụi tàn ở thế giới trước dù thằng Nghĩa có mời mọc thế nào. Mấy tháng hè này, Cường mua sách vở về học trước. Cậu phát hiện ra so với trước thì học vấn ở thế giới này có chút khác biệt.
Thứ nhất, ba môn Toán, Lý và Tin Học đã hợp thành một môn duy nhất, Công Nghệ. Toán và Lý sẽ đảm nhận làm phần cứng, còn Tin thì phát triển phần mềm chọ hệ thống Saint. Suy cho cùng, Saint dù thần kì đến đâu thì về bản chất cũng chỉ là một công cụ hỗ trợ mà thôi.
Thứ hai, môn Sinh và Hóa trở thành môn Điều Chế. Các hợp chất hóa học của thế giới này không khác với cái cậu từng học ở thế giới trước. Tuy nhiên, bất ngờ là con người lại có thể dùng chúng để cường hóa cơ thể hay hạ độc người khác. Thậm chí, các hỗn hợp hóa học còn có khả năng biến đổi cơ thể con người thành dạng lai thú và cho họ siêu sức mạnh của chúng.
Thứ ba, các môn Tiếng Anh, Văn Học thì thành môn Ngôn Ngữ Học, cái này thì khỏi bàn đến, không có gì khác biệt.
Thứ tư, các môn Sử, Địa, Giáo Dục Công Dân cũng tổ hợp thành một môn, mà cái tên này lại làm Cường bao lần bụm miệng cười và phục người đặt tên vì củ chuối hết sức, Đạo Đức Kinh.
Cuối cùng là môn đặc trưng của thế giới này, Thiên Phú, cái tên môn học mĩ miều dành cho việc dạy học sinh về cách sử dụng và phát triển Gift mà họ có.
Tựu chung lại, độ khó của các môn học chỉ nằm ở mức độ trung bình so với thế giới trước mà thôi, nhất là với trình độ của một sinh viên năm ba chuyên ngành Công Nghệ Thông Tin như Cường thì còn như cá gặp nước. Nói đâu xa, cậu đã tự xin tiền mà mua dụng cụ về cải tiến bộ giáp Saint của mình lên phiên bản 2.
Lại phải nói về Saint, bộ giáp này cũng chia thành nhiều bậc khác nhau lần lượt là: Gỗ, Sắt, Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim và Kim Cương. Các bậc ở sau có chi phí tạo ra và sức mạnh gấp hàng chục lần so với bậc trước nó, và cái dùng trong học đường chỉ là một bộ giáp Gỗ khá là yếu. Nó gần như không có khả năng tổn hại đến tính mạng con người mà chỉ đủ để tự vệ cơ bản mà thôi.
Giáp Saint mỗi học sinh có là như nhau nhưng tùy vào sức mạnh thể chất lẫn trí tuệ của người sử dụng mà hiệu quả của nó có sự khác biệt. Còn với cái mà Cường đã cải tiến, nó hiện tại là một Saint quá lỗi so với mặt bằng chung: lá chắn và vũ khí của nó mạnh gấp nhiều lần so với bình thường vì được tối ưu hóa đến mức hoàn hảo. Thêm vào đó là cử động linh hoạt hơn nhiều, vì cậu đã tự lập trình một phần mềm riêng giúp tăng khả năng tiếp nhận sóng não người sử dụng cho bộ giáp thay vì dùng phần mềm phổ thông.
Do đó, suốt mấy tháng hè cậu chuyên tâm đấu tập với Nghĩa để nâng cao trình độ bản thân. Ban đầu thì thất bại thảm hại nhưng càng lúc Nghĩa càng bị cậu bỏ xa. Tuy nhiên, Nghĩa nào phải một thằng sẽ chấp nhận thất bại như vậy. Khi nào đang lâm vào thế bất lợi thì chắc chắn nó cũng sẽ ăn gian kích hoạt Gift của mình để giành lấy chiến thắng cuối cùng.
– Hây a! Hôm nay tao lại thắng, tỉ số là 30 – 0 nhé… – Nghĩa thở phì phò sau một trận đấu quyết liệt.
– Mày lại ăn gian xài Gift rồi! – Cường ức chế đáp lại.
– Chứ mày chắc là không ăn gian sao? Ai là người đã cải tiến bộ giáp của mình mạnh hơn gấp chục lần rồi bắt tao phải đấu bằng bộ giáp cùi bắp hả? Có giỏi thì cải tiến giúp tao với nè! – Nghĩa cự cãi.
– Có cái búa ấy! Đưa 1 triệu đây rồi tao làm cho. Đây là công nghệ tuyệt mật mà không đâu có được nhé!
Nghĩa méo mặt, đúng ra việc Cường đòi tiền nó để cải tiến Saint là không sai. Nếu nhờ thợ chuyên nghiệp thậm chí còn mất gấp 10 lần số đó mà sức mạnh chẳng tăng được bao nhiêu. Nhưng giờ nó đào đâu ra nhiều tiền như thế, toàn bộ tiền thưởng Nghĩa đều đã nướng hết vào game online cả rồi. Nó đành tổ lái sai chuyện khác:
– Thực ra tao đâu có định học lớp Saint đâu chứ! Tao muốn học Gift… mà tại ai đó…
– Nhưng bây giờ đã lỡ chọn rồi nha. Mày học lớp Saint mà kĩ năng thế này dễ bị ăn hành lắm nha. He he! Rồi mày sẽ sớm mất danh hiệu “Độc cô cầu bại” mà thôi! – Cường lạnh lùng đáp trả.
Thấy cái mặt sợ hãi nom đến tội của Nghĩa, Cường vừa buồn cười vừa thấy thương nên cũng dịu giọng:
– Thôi! Tao biết là mày vì tao nên lần này tao sẽ cải tiến miễn phí cho. Nhớ lo học đi ở đó mà game với ghiếc!
Nghĩa mừng rơn “Ừ ừ” rối rít. Nhưng cũng chỉ được có vài ngày là đâu lại vào đấy, nó vẫn đi chơi net bỏ mặc thằng anh ở nhà một mình học tập. Cường cũng chả buồn quan tâm đến việc đó nữa, dù gì Nghĩa cũng còn là “trẻ trâu cấp 3” chứ đâu được sự chín chắn như cậu.
Cứ thế, những ngày hè dần trôi qua, mãi đến ngày hai đứa bắt đầu nhập học cấp 3, ngày 15/8/2013.