Mộc Thảo lấy tay mình day day trán như cố nhớ lại một điều gì đó, cuối cùng cũng phải thành thật mà trả lời:
- Quả thật em chưa từng gặp ông ta một lần nào hết. Anh cũng biết mấy năm nay em đâu có sống ở nhà chính nên làm gì biết đến ai quen biết với ông nội đâu. Có điều người này em thực sự nhìn cũng rất quen.
Cường thấy vậy thì cũng nêu lên quan điểm của mình:
- Đúng rồi! Anh thấy ổng quen mặt lắm mà nghĩ hoài không ra là mình từng thấy ở đâu nữa. Chà chà! Ông ấy là con trai nhưng lại có nét đẹp như của con gái vậy. Mà rốt cục ổng bị thương thế nào?
- Anh làm gì mà quan tâm thế? – Mộc Thảo nhăn mặt, dường như nàng đang bắt đầu nghi ngờ hành động của cậu rồi.
- Đâu có! – Cường chối bay chối biến – Chỉ là anh tò mò vậy thôi mà. Em không muốn nói thì thôi vậy!
Cô người yêu này của Cường thấy cậu tỏ ra giận dỗi như vậy thì có vẻ như đã thỏa mãn. Nàng cười chọc quê cậu một hồi rồi mới chịu trả lời:
- Hi hi! Có gì đâu mà không dám nói. Ông chỉ bảo em giữ bí mật chuyện hôm nay với người khác chứ có phải là với anh đâu. Qua kiểm tra bằng Gift thì em biết được trên cơ thể người đó có đến gần 500 vết thương lớn nhỏ đủ loại: kiếm chém, súng bắn, lửa đốt, độc vật cắn hay vết thương của mãnh thú và quỷ. Tất cả các vết thương này đều có khoảng từ một tháng trước mà thôi, và người này còn sống đến bây giờ cũng đã là một kì tích đấy. Hiện tại mọi thương tổn đều đã được em chữa lành cả rồi nên ông ta sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại.
Cường thầm suy nghĩ, loại chuyện này hoàn toàn không đơn giản một chút nào cả. Tại sao một kẻ bị thương nặng như vậy vẫn có thể sống sót? Rốt cục thì hắn ta với Phan Sơn có mối quan hệ gì chứ? Còn nữa, tại sao lão ta lại giấu diếm chuyện chữa trị này với người khác. Khoan đã! Ngay từ đầu nếu có thể thì ông ta phải đưa người kia đến bệnh viện chữa trị mới đúng, sao lại để ở nhà và chỉ cho uống thuốc cầm chừng? Mọi nghi vấn này đều chỉ dẫn đến một câu trả lời duy nhất mà thôi: “Người đàn ông trong căn phòng đó đích thị là một tên tội phạm đang bị truy nã gắt gao, việc các bác sĩ ở bệnh viện cũng bó tay với vết thương chắc chắn cũng chỉ là một lời ngụy biện mà lão Sơn nghĩ ra thôi”. Nghĩ đến đây Cường không khỏi rùng mình, cậu quyết định phải báo ngay việc này với cấp trên.
***
Năm giờ chiều ngày 1/1/2014…
Một cuộc họp khẩn cấp của Tiểu Đội X đã được thành lập, tất nhiên cũng chỉ có những thành viên cao cấp là ông Biên, đội trưởng Ngọc Lan và báo cáo viên là cậu mà thôi. Ông Biên là người bắt đầu trước:
- Phan Sơn quả nhiên là một con cáo già quỷ quyệt mà. Hoạt động ngăn chặn hàng lậu lần trước của chúng ta đã hoàn toàn bị thất bại. Thì ra thông tin tình báo mà chúng ta có được cũng chỉ là hỏa mù mà lão đã tung ra để dẫn dụ mà thôi. Lần này cục Tình Báo mất cả chì lẫn chài, đã không ngăn chặn được chuyến hàng còn mất luôn mọi chứng cứ để buộc tội Phan Sơn nữa! Được rồi! Tới lượt Cường báo cáo đi.
Cường đứng dậy gật đầu chào mọi người một cái rồi mới phát biểu:
- Cháu đã đến bữa tiệc đại thọ của ông ta và thu được vô số thông tin có giá trị. Thứ nhất, nội bộ Phan thị đang đấu đá nhau rất nảy lửa để giành quyền kiểm soát tài sản của ông Sơn. Thứ hai, có một mối liên kết rất chặt chẽ giữa Phan thị và gia tộc lớn thứ ba Việt Quốc là Võ Gia. Nhưng ngược lại, đại tướng Sơn lại rất sợ tầm ảnh hưởng của Hoàng Gia, nghe nói bọn họ đang lợi dụng Nhã Uyên để nuốt chửng Phan thị từ bên trong. Và cuối cùng là về nhiệm vụ mà cấp trên đã giao phó, hôm nay cháu đã nhận lời gia nhập vào đội quân của đại tướng Sơn rồi ạ.
- Hay lắm! Tuy rằng Phan Sơn đã có được lô hàng nguy hiểm đó nhưng để chuẩn bị hoàn hảo cho cuộc Tổng nổi dậy thì hắn cần dẹp yên hậu phương của mình trước đã. Điều này sẽ cho chúng ta thêm một chút thời gian nữa. Đến lượt con rồi đấy Ngọc Lan! – Ông Biên hướng ánh mắt của mình về cô gái đeo kính cận xinh đẹp kế bên.
Ngọc Lan lấy ra một xấp tài liệu gì đấy đặt lên bàn rồi cô bắt đầu phân tích:
- Trong các người con của Phan Sơn không có lấy một ai có ý chí mưu phản giống như ông ta cả, tất cả bọn họ đều đơn thuần nhắm vào tài sản để lại mà thôi. Có lẽ vì lí do đó nên ông ta đã lập lời thề sẽ chỉ truyền tài sản và danh vọng của mình cho người cháu rể xứng đáng nhất. Nói đến đây thì ta phải chúc mừng Cường, cậu ta vừa đào mỏ thành công được một trong hai người cháu xinh đẹp và được lão Sơn yêu quý nhất Phan thị đấy…
- Chị chọc em hoài! – Cường xấu hổ đỏ ran hết cả mặt mũi.
- Thì tôi chỉ cảnh báo cậu trước mà thôi! Đừng có quên mục đích của chúng ta là gì. Cậu không được quá sa đà vào tình yêu đôi lứa mà bỏ bê nhiệm vụ hay phản bội tổ chức. Cậu hiểu chứ?
- Chị không cần phải lo đâu! Em sẽ làm mọi điều tốt nhất cho đất nước này - Cường quả quyết.
- Biết vậy thì tốt! – Ngọc Lan nói tiếp – Còn về nhân vật Ingah đối thủ của đại tướng Sơn thì… anh ta hoàn toàn không phải là một kẻ tầm thường đâu ạ. Ưu điểm: giàu có nhất thế giới này, trong tay có một đội cận vệ riêng cực kì đông đảo không khác gì quân đội của một quốc gia này. Đặc biệt, hắn lại có thể sở hữu và sử dụng thành thục một trong 3 Gift Tối Thượng là [Hủy Diệt] nữa. Tóm lại gã là loại người chúng ta không nên đắc tội và càng không thể hợp tác nữa.
- Kinh khủng vậy sao? Ta đã từng nghe danh cậu ta ở Mỹ Quốc rồi mà giờ mới có báo cáo trực tiếp thế này, xem ra chỉ có thể dựa vào sức mình là chính để bắt lão Sơn vậy. Cường à! Con tiếp tục luồn sâu vào tổ chức của Phan Sơn để thu thập các thông tin quan trọng nhé!
Cường gật đầu đồng ý:
- Con hiểu rồi thưa bác. Có điều con cũng có thứ khác muốn hỏi đây ạ! Mọi người có biết người đàn ông này là ai hay không?
Nói rồi cậu lấy ra tấm hình mà mình đã chụp lén ở biệt thự nhà ông Phan Sơn đặt lên bàn. Vừa mới xem qua mà Ngọc Lan đã thực sự bị kích động:
- Cái gì đây? Cậu lấy tấm hình này ở đâu ra thế hả? Cậu thấy người này ở đâu?
Cường khó hiểu trả lời:
- Bình tĩnh nào đội trưởng. Hôm nay em cùng Mộc Thảo đến nhà đại tướng Phan Sơn để chữa trị những vết thương cho người đàn ông này đấy. Quả thực em thấy ổng rất quen mặt và có khả năng là tội phạm truy nã nên mới quyết định chụp ảnh về cho mọi người cùng xem.
- Cậu đoán đúng rồi đấy! Cậu em à, cậu thực sự làm rất tốt! – Ngọc Lan nở một nụ cười quỷ dị - Thưa chú! Xin hãy cho cháu một đội đến nhà Phan Sơn ngay. Chúng ta đã hoàn toàn có đủ chứng cứ phạm tội của lão rồi.
- Không được! – Ông Biên bất ngờ quát lên – Bình tĩnh lại ngay đi Ngọc Lan. Tại sao con lại nghĩ một cách nông cạn như vậy chứ? Bây giờ mà chúng ta kéo nhau đến đó thì chẳng khác nào bứt dây động rừng cả, lỡ hắn ta cứ một mực chối bỏ thì biết tính làm sao đây? Còn chưa kể đến nếu ông ta biết được tấm hình này tồn tại thì Cường và Mộc Thảo có còn an toàn nữa hay không?
Cường không hiểu người đàn ông trong ảnh rốt cục là ai mà có thể khiến cả hai người cấp trên của cậu ở đây tranh cãi với nhau gay gắt như vậy nữa. Còn với Ngọc Lan lúc này, dường như sự tỉnh táo thường ngày của cô đã biến mất, thay vào đó ánh mắt của cô nhuốm đầy một màu thù hận.