Tả Thiếu Dương rất thích sáng sớm trên đỉnh núi, sương quấn quanh người, xua thế nào không tan, cảm giác mình là Tôn Ngộ Không cưỡi cân đẩu vân vậy.
Nếu không phải đây là nơi hoàn toàn ngăn cách với thế giới, có lẻ Tả Thiếu Dương muốn ở lại đây thật lâu.
Xách thùng đi tới bên giếng nước sau đại điện, nói chính xác là nơi từng là đại điện, đó là một cái thùng gỗ nhỏ, buộc vào sợi dây thừng dài, ném xuống giếng, thùng bập bềnh trong nước, đừng tưởng chuyện này đơn giản nhé, cái giếng vừa hẹp vừa sâu, phải điều khiển cái thừng dài, mệt vã mồ hồi mà không lấy được nước vào thùng.
Tả Thiếu Dương lắc dây qua trái qua phải một hồi mà nước không chịu vào, thở hồn hể, bực mình ném thừng bên giếng, ngồi xuống tảng đá, trong lòng đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nếu Tiểu Muội ở đây thì tốt quá, cô ấy luôn lấy nước rất khéo.
Tiểu Muội.
Hình ảnh cô nương thích làm điệu có cái lúm đồng tiền xinh xinh hiện lên trước mặt, nếu như tương lai nàng thành tiểu thiếp của mình.
Nghĩ tới đó lòng dâng lên nhu tình êm dịu.
Chớp mắt một cái hơn nửa tháng trôi qua.
Cái đỉnh núi quanh năm bao phủ mây mù này cuối cùng bị ánh nắng mùa xuân xua tan đi một ít, thi thoảng nếu may mắn còn nhìn thấy được bầu trời xanh.
Tả Thiếu Dương mang nước về đổ vào cái chum lớn, Miêu Bội Lan thì đi kiểm tra những cái bẫy chim về, buồn bã lắc đầu, trừ ngày đầu tiên bọn họ bắt được một con gà rừng lớn chẳng biết vì sao đi lạc lên đỉnh núi này thì không bắt được con thú nào nữa, sáng sớm nghe thấy tiếng chim lích rích, nhưng đặt bẫy nhiều ngày chưa bắt được con nào, có lẽ chúng chê mồi quả hẻo.
Biết làm sao lương thực có hạn mà, thứ khác còn có hạn hơn, như phương tiện giải trí, chẳng còn việc gì làm, hai bọn họ đi lên đỉnh núi, mây tuy tan đi nhiều nhưng vẫn không thấy được rặng núi phía dưới, chẳng thể cảm thụ cái khoái cảm đứng trên đầu người khác.
Vượng Tài là chàng trai bền bỉ, ngày ngày hắn chỉ làm việc là bện vỏ cây và nhìn bờ vực đối diện xem có người đi qua không sẽ gọi lớn hoặc đốt đống củi to chất sẵn, vậy mà chẳng hề than phiền kêu ca, mỗi lần Tả Thiếu Dương đi qua, hắn lại chào vui vẻ.
Đỉnh núi có một tảng đá rất lớn, bằng phẳng, trơn nhẵn, tuyết trên núi đã tan gần hết, bao gồm cả trên tảng đá này.
Hai người bọn họ ngồi trên tảng đá, dựa vào nhau nhìn về cùng một hướng xa xa, không ai muốn nói gì, đều cảm thụ sự yên tĩnh cùng nhịp tim đối phương, bốn phía chỉ có tiếng hót như ghẹo gan bọn họ, chẳng biết của loài chim gì.
Miêu Bội Lan nói nhỏ:
- Ca, muội nhớ nhà.
- Ta cũng thế.
Tả Thiếu Dương ôm lấy eo nàng:
- Không biết cha mẹ, tỷ tỷ thế nào rồi, hẳn lo lắm.
- Mẹ và đám Đại Tử, không có muội bên cạnh, không biết sẽ ra sao?
- Đừng lo.
Tả Thiếu Dương nhẹ nhàng an ủi:
- Mọi người sẽ chiếu cố cho nhau mà, có Chỉ Nhi lo liệu, sẽ ổn thỏa thôi.
- Bạch tỷ tỷ thật giỏi ...
- Ừm.
Tả Thiếu Dương không muốn nói nhiều, nếu không lòng y sẽ thắt lại vì nhớ nhung, nha đầu răng thỏ bị bệnh thần kinh đó, người khiến y không biết bao lần nổi điên cũng là người y nhớ nhiều nhất, chẳng biết nàng có nhớ mình không?
- Chúng ta tranh thủ sớm ngày xuống núi.
Miêu Bội Lan nhân cơ hội nói:
- Để muội trèo xuống xem, chỉ cần buộc thừng vào người muội là được, muội quanh năm lên núi lấy củi, leo núi rất thuần thục, còn không cần tới dây thừng cơ.
Tả Thiếu Dương biết nàng nói thật, lần đầu hai bọn họ gặp nhau chính là lúc y ngã từ trên núi xuống, tỷ tỷ không biết leo núi chỉ đứng khóc, may nhờ Miêu Bội Lan đi qua cứu xuống, vách núi đó tất nhiên chẳng thể so với nơi này, có điều Miêu Bội Lan có thể đưa một người trưởng thành xuống được, chứng tỏ nàng leo núi rất thành thạo, nhưng Tả Thiếu Dương vẫn không muốn mạo hiểm:
- Cứ đợi xem sao, biết đâu chúng ta tìm được cơ quan.
- Í ... Huynh nhìn bên kia.
Miêu Bội Lan chỉ đằng xa, chỉ thấy mây mù đang nhanh chóng rút đi như thủy triều vậy, dần để lộ khung cảnh dưới chân núi, bên trên là bầu trời xanh ngăn ngắt, mặt trời chói chang, bọn họ như đôi tiên lữ đứng trên mây.
- Mau.
Tả Thiếu Dương mừng rỡ đứng dậy:
- Chúng ta mau ra vách núi, nhân lúc mây mù rút đi, xem xem rốt cuộc ngọn núi này cao cỡ nào, có thể tìm thấy cầu treo dấu ở vách núi không?
Miêu Bội Lan cũng vô cùng hưng phấn đứng dậy, đi vài bước thất vọng đứng lại, vì cả Quỷ Cốc tự còn chẳng nhìn thấy, e rằng cũng không thấy được vách núi đối diện.
Đúng là mây mù đã bắn đầu rút xuống, nhưng chỉ thêm được mười mấy trượng, chưa đủ.
Đúng lúc này một trận cuồng phong lớn bỗng dưng ở đâu quét qua, làm hai bọn họ lảo đảo, nhưng cũng làm mây mù cuộn tròn, không ngờ đẩy ra, để lộ vách núi lớn đối diện.
- Ở đây nhìn cũng có thể biết được.
Gió rất mạnh, làm y phục hai người bay phần phật, đứng không vững có thể ngã ngay.
Tả Thiếu Dương cởi đai lưng ra, buộc chặt vào người, một đầu để Miêu Bội Lan giữ, cẩn thận quỳ sát vách núi, nhìn xuống, chỉ thấy vách núi như bị người khổng lồ dùng búa bổ xuống, dựng đứng, xuyên qua mây, cũng chỉ thấy được cảnh sắc hơn trăm trượng, chẳng có gì khác ngoài vách đá, căn bản không thể nhìn được tới đáy.
Gió lặng, mây cũng ùn ùn kéo tới, chiếm lĩnh cả đỉnh núi, cả tảng đá bọn họ vừa ngồi cũng biến mất trong mây.
Mất hơn nửa tháng trời, vẫn chẳng biết được ngọn núi này rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng có một điểu chắc chắn là, số thừng Vượng Tài bện được còn xa mới đủ.
Lại thêm nửa tháng nữa, bọn họ tìm từng tảng đá, từng ngọn cỏ trên núi, cũng không thấy chỗ khả nghi có thể là cơ quan kéo cầu.
Miêu Bội Lan nhất định muốn leo xuống thăm dò, biết tính nàng cố chấp, lại sợ nàng nhân lúc mình không để ý leo xuống còn nguy hiểm hơn, Tả Thiếu Dương đành chấp nhận. Bọn họ dùng hai sợi dây thừng chắc buộc vào người Miêu Bội Lan, buộc vào hai cái cây lớn bên vực, Tả Thiếu Dương và Vượng Tài giữ dây đề phòng nguy hiểm.
Mấy ngày sau trong phạm vi dài nhất của dây thừng bện được, bọn họ đã kiểm tra vòng quanh vách núi, vẫn không tìm thấy cái cầu.
Ba người vô cùng chán nản, cây cầu rất có thể được thả sang phía đối diện, không ở bên này.
Mỗi ngày tranh thủ khi trời không có mưa, bọn họ đều ở bên vách núi đốt một đống lửa lớn, thỉnh thoảng lại hướng về phía bờ vực đối diện hô lớn cầu cứu, thà mạo hiểm bị phản quân phát hiện vẫn còn tốt hơn ở nơi này, nhưng vẫn không thấy bóng dáng ai cả.
Trời ấm hơn thấy rõ, mưa từ mưa phùn li ti thành hạt mưa to đổ ào ào, lương thực của bọn họ thì mỗi ngày một ít đi, bọn họ đã phải giảm tiêu chuẩn khẩu phần mỗi ngày xuống thật thấp, đồng thời thêm vào đủ các loại rau dại, Miêu Bội Lan có kinh nghiệm hơn trong việc đặt bẫy bắt chim chóc, nàng đào đất bắt giun, nhưng họa hoằn lắm mới có một con chim ngu ngốc sa bẫy.
Lại thêm một tháng nữa qua đi, bọn họ đã đem toàn bộ dây leo, vỏ cây có thể lột vỏ trên núi bên thành thừng, sau đó buộc đá thả xuống vực, thả mãi, thả mãi không thấy chạm đáy, dây đã dài hơn trăm trượng, nếu leo xuống cũng mất quả nửa ngày, sức người khó duy trì nổi.
Bọn họ đã ở trên núi hơn hai tháng rồi, bất kể lương thực tiết kiệm thế nào, tối đa cũng chỉ duy trì được hơn một tháng nữa thôi, bọn họ đã nghĩ mọi cách, nhưng nơi này trồng cây không được, định nuôi chim cũng không khả thi, vì không sao bắt được chủ đủ cặp trống mái, bắt được loài này trống thì con mái lại là loài khác, đành biến thành thịt khô hết.
Đến cây cũng bắt đầu ít đi, bọn họ không dám đốt nữa, sợ không còn củi, may mà Miêu Bội Lan có cách khác, nàng đào một cái hố, lấy ít cành cây nửa khô đã cất trong phòng, vùi ít lá, châm lửa, cột khói cuồn cuộn bốc lên tới tận trời.
Mây quá dầy, chẳng biết có ai nhìn thấy được cột khói không, kiên nhẫn cứ cạn dần.