Tôn Thủ Hành không hỏi nhiều, đứng dậy chắp tay hỏi:
- Sư thúc chúng ta về thôi chứ?
- Ừ về thôi.
Ra ngoài chuẩn bị lên xe thì có một cỗ xe nữa đánh tới gọi:
- Tả lão gia.
Tả Thiếu Dương quay đầu, thấy xe đó có cắm cờ ghi "Tôn thị y quán" lớn, là xe của Tôn Tư Mạc, không ngờ ông già này còn chạy cả tới đây, biết trước đã không lấy Vĩnh Gia công chúa ra dọa, không biết có gặp thêm rắc rối nào không.
Tôn Tư Mạc vén rèm lên, mỉm cười nói:
- Lên xe đi.
Mã phu nhảy xuống đặt kê chân cho Tả Thiếu Dương, Tả Thiếu Dương hơi ngần ngừ một lúc, bảo Tôn Thủ Hành lập tức tới nhà mình, báo một địa chỉ với đánh xe, chui vào xe rồi, hỏi:
- Sư huynh sao cũng tới, đám Thủ Hành tới đón đệ rồi.
- Ta từ hoàng cung về, nghe nói Đỗ Yểm đón đệ đi, sợ đám Thủ Hành chưa trấn áp được cục diện, cho nên đi tới đón.
Tả Thiếu Dương cảm động lắm, đúng là hoạn nạn thấy chân tình:
- Đa tạ sư huynh.
- Thế nào, trông sắc mặt đệ không tốt?
- Vâng, trở mặt với ông ta rồi.
Tả Thiếu Dương đem chuyện kể ra một lượt, tất nhiên phần đem Vĩnh Gia trưởng công chúa ra làm lá chắn không tiện nói.
Tôn Tư Mạc gật đầu không bình phẩm, chỉ nói một điều:
- Đệ từ quan là đúng, ta sớm nói rồi, làm quan không có gì hay ho cả, đây là chuyện tốt, sau này đệ có thể chuyên tâm tu luyện đạo thuật cùng y thuật rồi. Còn Đỗ Yểm, có sư huynh đây, lão ta không dám làm gì đâu, để cẩn thận, ngay tối nay chuyển tới nhà ta đi, Đỗ Yểm có gan bằng trời cũng không dám tới nhà ta lộng hành.
- Vâng.
Sợ thì sợ, nhưng không còn quan chức, Tả Thiếu Dương thấy người nhẹ bẫng.
Xe ngựa không về mà đến nhà Ngưu bả thức.
Lúc này trời đã tối, sắp giới nghiêm đến nơi rồi, nhưng lo tang sự không bị hạn chế, trước cửa Ngưu gia treo mấy cái đèn gió, mười mấy người ngồi thủ linh đường canh giữ, Ngưu bả thức và nhi tử nhi tức mặc tang phục đốt giấy, khóc khàn cả giọng.
Nghe tiếng chuông xe ngựa, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra Tả Thiếu Dương từ trên xe nhảy xuống, Ngưu lão thái có chút sợ hãi, Tả Thiếu Dương không trách, là y liên lụy tới nhà họ.
Nhi tử Ngưu bả thức đi lên nghênh tiếp, Tả Thiếu Dương đi tới đốt ít tiền giấy, lấy trong lòng ra tủi tiền, trong đó có chừng năm lượng bạc vụn, đưa hết:
- Ngưu huynh, ta vừa được tin, đi quá vội vàng, không mang theo gì, cái này coi như chút tâm ý.
Ngưu lão thái bi thương khóc càng lớn, cùng nhi tử vái lạy cảm tạ.
Tả Thiếu Dương hỏi tại sao Ngưu bả thức chết, Ngưu lão thái chỉ nói là do mình đun phụ tử không đúng yêu cầu, cho nên xảy ra chuyện, Tả Thiếu Dương không truy hỏi, bọn họ ở giữa, không dám hại y, cũng không dám nói xấu Đỗ gia, an ủi vài câu rồi lên xe.
Có chút không cam lòng, Tả Thiếu Dương hỏi:
- Sư huynh, có cách nào chủ trì công đạo cho Ngưu gia không? Ví như báo với hoàng thượng.
Tôn Tư Mạc thở dài:
- Ta biết đệ giận nhưng không làm thế được, hoàng thượng biết phái Đại lý tự tới điều tra, cứ cho là Ngưu gia dám nói thật đi, Đỗ gia cùng lắm hi sinh một tên hộ vệ, hoặc người thân nào đó, Đỗ Yểm bị trách phạt vài câu, Ngưu gia chỉ là bách tính bình thường, đệ nghĩ sau đó họ sẽ thể nào?
Tả Thiếu Dương im lặng, đừng nói thời xưa, dù hiện đại, quan kiện dân, dù thắng cũng không có kết quả tốt, ví dụ người tố cáo bị báo thù đả kích đâu ít, quan viên không phải là cá thể độc lập, mà là mạng lưới quan hệ chằng chịt.
Xe ngựa về Tả gia, ba người Kiều Xảo Nhi đều đợi ở cửa, Tôn Thủ Hành tới mà Tả Thiếu Dương không về, các nàng không hiểu chuyện gì, vô cùng lo lắng.
Tả Thiếu Dương gọi Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn vào phòng, bảo Hà Tử chuẩn bị chuyển nhà, nói:
- Các nàng đều biết, chức quan này của ta là do một vị đại nhân tiến cử mà có, ta và ông ấy có xung đột, ta đã quyết định từ quan, không làm nữa, dù sao cái chức quan này ta làm cũng chẳng vui vẻ gì, vốn định làm vài năm từ quan về quê phụng dưỡng báo hiếu cha mẹ, giờ tốt rồi, vừa vặn. Chỗ này không tiện ở nữa, sư huynh mời ta sang nhà huynh ấy ở, thuận tiện cho ta theo huynh ấy học tập.
Tin tức này làm hai nàng thất kinh, tuy Tả Thiếu Dương nói rất nhẹ nhàng, nhưng phải chuyển nhà ngay trong đêm thì không phải là chuyện đơn giản rồi.
Kiều Xảo Nhi cuống lên:
- Phu quân, hay để thiếp nói với nhị ca, huynh ấy làm ở Đại lý tự, quen biết rất nhiều.
- Không, chuyện này không nên làm lớn lên, cứ nghe ta nói mà làm, không được nói với ca ca nàng.
Tả Thiếu Dương kéo Kiều Xảo Nhi vào lòng trấn an, nhìn Bạch Chỉ Hàn cúi đầu không nói, cũng cũng đưa tay kéo nốt nàng tới, đặt ngồi lên đùi:
- Không phải lỗi của nàng, ta tuy không thích làm quan, nhưng làm một lần cũng không tệ, cuộc sống mà, có nhiều trải nghiệm mới phong phú, thời gian làm quan tuy ngắn ngủi, cũng có nhiều chuyện không vui, nhưng ta không hối tiếc.
Kiều Xảo Nhi gật đầu:
- Phu quân nói đúng, làm quan không vui, dù quan lớn tới mấy cũng không ý nghĩa.
- Đúng vậy, chúng ta ở tạm nhà sư huynh một thời gian, đợi ta học xong đạo thuật rồi, chúng ta sẽ về Hợp Châu, sống thật vui vẻ.
Trái ôm phải ấp thế này là điều Tả Thiếu Dương mong muốn bao lâu, hôm nay được toại nguyện, nhưng chẳng có chút hưởng thụ nào, nghĩ tới lời đe dọa của tên lãnh đội chính đó, lòng chưa hết sợ, tay siết chặt hai thân hình mảnh mai, nếu các nàng có làm sao, dù giết hết Đỗ gia cũng còn ý nghĩa gì nữa.
Cả Kiều Xảo Nhi và Bạch Chỉ Hàn đều cảm thụ được tay Tả Thiếu Dương đang run, không hỏi thêm, ai nấy tự về phòng thu dọn, đồ gia dụng vốn của chủ cũ, bọn họ vào ở không mua thêm gì cả, chỉ mang theo quần áo ít đồ dùng là được, chẳng mấy chốc mà xong.
Lúc này đã là giới nghiêm rồi, xe của Tôn Tư Mạc dùng chữa bệnh, giống như xe cấp cứu thời hiện đại, không bị hạn chế, tuần thành thấy bốn chữ "Tôn thị y quán" thậm chí phái người đi theo hộ vệ, dọc đường không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Thê tử Tôn Tư Mạc là lão nhân trên tám mươi rồi, chỉ là già Tôn Tư Mạc nhiều lắm, vẫn bận rộn chỉ huy đám đồ tử đồ tôn an bài bốn người Tả gia ở hậu viện, gần bên phu thê bọn họ, bà vui lắm, nhà đông người, nhưng toàn người kỳ quái, suốt ngày làm mấy chuyện lạ đời không hiểu gì, giờ thoáng cái có thêm ba khuê nữ xinh đẹp, nhất là Kiều Xảo Nhi khéo mồm, mới tới đã làm bà vui vẻ rồi.
Ngoại trừ bọn họ chỉ có thêm một lão bà tử nữa ở hậu viện rộng lớn.
- Hậu hoa viên của ta bố trí kỳ môn độn giáp, người không hiểu trận tiến vào, sẽ lạc lối trong đó, bình thường ta không khởi động cơ quan trong này, nhưng đề phòng lão già Đỗ Yểm đó làm liều, ta khởi động toàn bộ rồi, đệ cứ yên tâm. Không phải sư huynh coi thường anh hùng thiên hạ, nhưng một khi khởi động cơ quan rồi, ngoài người sư môn chúng ta, không ai có thể ra vào được, thong thả ta chỉ cho đệ.
Kỳ môn là một trong số những thuật đạo gia nghiên cứu, sở học của Tôn Tư Mạc rất tạp, kỳ môn độn giáp cũng là một trong sở trưởng của ông, làm thế cũng là có ý dụ dỗ Tả Thiếu Dương theo mình học đạo thuật.
Bận rộn tới nửa đêm mới bố trí đâu vào đó, Tả Thiếu Dương nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, quyết định không làm quan nữa, như cởi được gôm cùng trên người, nhẹ nhõm hẳn đi, nghĩ tới cái chết của Ngưu bả thực, luôn cảm thấy day dứt.