Câu trả lời chắc chắn là mưa rồi, rất đều đặn ngày mưa hai bận, sáng sớm mặt trời lên cao được một lúc là mưa đổ xuống, mưa ào ào như trút tới trưa, sau đó tạnh, tới sẩm tối gió thổi mạnh, mây đen lại ùn ùn kéo tới, sấm chớp ngợp trời, rồi lại trận mưa.
Hôm nay cũng thế, trời đất bị mưa nhấn chìm, trong màn mưa mù mịt ấy, có một con trâu lững thững bước đi, kéo sau nó là cái xe có mui, từng bước đi quan quan đạo tiến về phía thành Hợp Châu.
Những hạt mưa dày nặng hạt ném bồm bộp lên nóc xe, tạo thành đóa hoa nước, người trong xe chẳng hề bận tâm, thi thoảng lại vang lên tiếng cười đùa khúc khích.
Đó tất nhiên là Tả Thiếu Dương và Bạch Chỉ Hàn, sau khi từ chối Ngũ gia là bọn họ thu dọn hành lý lên đường luôn, thư nhà tới từ mấy hôm trước, Tả Thiếu Dương chỉ nán lại đợi xem kết quả thi, kể cả không bức thư đó thì y cũng nóng lòng trở về báo tin mừng cho cha mẹ, cha mẹ y đợi tin này từ lâu rồi.
Đường về còn vui vẻ hơn cả lúc đi, cũng tốn thời gian hơn, cả hai chìm trong mật ngọt ái tình, lúc đi lúc dừng, thấy cảnh đẹp là dừng lại ngắm cảnh làm thơ, nhu tình vô hạn.
- Thiếu gia.
Bạch Chỉ Hàn thẹn thùng đánh Tả Thiếu Dương một cái:
- Giữa đường người qua kẻ lại đó.
- Làm gì có ai, đang mưa mà, hôn một cái.
Tả Thiếu Dương vừa nói xong thì một trận gió mạnh thổi qua, cuốn rèm xe lên thật cao, nước mưa bắn vào, ướt hết cả người.
Trên xe một nửa chở đầy đặc sản, nên bọn họ phải ngồi gần càng xe, Tả Thiếu Dương cuống quít nhoài người ra kéo rèm xuống, tích tắc đó xuyên qua màn mưa nhìn thấy ruộng bên đường, từng nhóm nông phu mặc áo tơi, đội mũ che mưa, đang lom khom làm việc.
Buông rèm xe xuống che chắn mưa gió, Tả Thiếu Dương cảm thán:
- Đúng là một cảnh điền viên... Hả?
Nhớ tới điều gì, Tả Thiếu Dương lại vén rèm lên, thò đầu ra, kệ cho mưa táp vào mặt, nhìn nông phu trong ruộng, thốt lên kinh ngạc:
- Bọn họ đang làm gì thế?
Bạch Chỉ Hàn nghe giọng y hoảng hốt, từ sau lưng y thò đầu ra:
- Sao vậy?
Tả Thiếu Dương chỉ bờ ruộng gần đó:
- Nàng xem, bọn họ sao lại làm thế?
Chỉ thấy những nông phú đó tay cầm liềm cắt lúa mới chỉ mọc được một nửa, Bạch Chỉ Hàn lắc đầu không hiểu:
- Có gì đâu.
- Sao lại có gì đâu?
Tả Thiếu Dương lòng như lửa đốt:
- Lúa còn chưa kết bông, bọn họ đã gặt làm cái gì?
Bạch Chỉ Hàn cười ngã ra đằng sau:
- Thiếu gia hay khoe khoang theo Bội Lan muội đi làm ruộng, sao không biết, họ trừ cỏ đấy.
- Cái gì?
Tả Thiếu Dương thấy rất hoang đường:
- Trừ cỏ? Trừ cỏ mà cắt luôn cả lúa à, trừ cỏ kiểu gì thế, thà giết nhầm hơn bỏ sót sao?
Bạch Chỉ Hàn cười chảy nước mắt:
- Đúng là thế đấy, trong ruộng lúa nước có mọc một loại cỏ tên là bại, trông rất giống lúa, căn bản không phân biệt được đâu là lúa đâu là cỏ, cho nên phải đợi tới khi lúa mọc cao một nửa, cắt cả cỏ và lúa đi, sau đó đưa nước vào ruộng, ngập qua cây, lúa không chết, còn cỏ sẽ mau chóng bị thối nát, thế là trừ được cỏ rồi....
Nói tới đó thêm vào một câu:
- Chỉ Nhi tuy không biết làm ruộng, nhưng những thứ cơ bản này vẫn biết.
***Một thứ cỏ giống lúa hơi đắng, có thể nấu cháo ăn được.
Tả Thiếu Dương bấy giờ mới hiểu:
- Trừ cỏ thế này thì hại quá, lúa đã mọc được một nửa bị cắt đi, sau đó mọc lại, như vậy sẽ ảnh hưởng tới thu hoạch.
- Thế vẫn hơn là kệ cỏ mọc hút hết màu của đất.
Thế này khác quái gì đốt rừng làm rẫy đâu, Tả Thiếu Dương thầm nghĩ, chỉ là y không biết đầu thời Đường, ở những nơi trồng lúa nước như Hợp Châu, do không cày sâu bừa kỹ, cho nên toàn dùng biện pháp này trừ cỏ, tuy ảnh hưởng lớn tới thu hoạch, song đơn giản dễ dàng.
- Ta có một cách trừ cỏ khác, không cần phải làm cái việc giết nhầm hơn bỏ sót thế này.
Tả Thiếu Dương tiếc nuối nói, y rất muốn nhảy xuống xe ngăn cản cách trừ cỏ thô bạo của bách tính, nhưng kinh nghiệm trước đó cho thấy dù có lấy cái danh Tả Mẫu Mực ra khuyên, bọn họ chỉ gật đầu lúc đó, y quay đi rồi, đâu lại vào đó thôi, hơn nữa bao nhiêu người như vậy, toàn dùng phương thức canh tác lạc hậu này thì y khuyên nổi mấy người? Nếu mà minh làm quan... nghĩ tới đó lắc đầu, y giỏi lắm chỉ có thể làm y quan, y quan không giúp được gì.
Bạch Chỉ Hàn không cười nữa, từ lưỡi cày, guồng nước, nàng đã thấy Tả Thiếu Dương làm rất nhiều thứ rồi, nên chưa biết y làm gì nhưng rất tin y làm được:
- Thiếu gia, hay là về rồi thiếu gia gọi nông hộ nhà ta tới xem thiếu gia trừ cỏ, Chỉ Nhi tin, nếu mọi người thấy biện pháp của thiếu gia hữu hiệu, sẽ làm theo.
- Cũng chỉ có thể làm thế, hi vọng bọn họ chưa trừ hết cỏ.
Tả Thiếu Dương gật đầu:
- Có điều, muốn thay đổi tập quan canh tác hàng nghìn năm không phải là chuyện một sớm một chiều, có thể phải mất vài năm, hoặc chục năm, cứ thong thả đi, trước tiên cứ phổ biến guồng nước và lưỡi cày đã, làm dần từng bước một.
Gần tới trưa, mưa nhỏ dần, người đi đường và xe cộ dần nhiều lên, thành Hợp Châu đã thấp thoáng từ xa, nhưng Tả Thiếu Dương không về nhà vội, mà đánh xe rời quan đạo, men theo con đường nhỏ ven sông, tới khu ruộng sau đồi Vô Cực.
Chỗ này đường nhỏ, lại vừa mưa một trận, khá lầy lội, xe không đi tiếp được nửa, Tả Thiếu Dương chẳng nề hà đất bẩn, nhảy xuống xe chạy nhanh về phía trước, vì nơi này có người con gái y yêu thương.
Khung cảnh quen thuộc hiện ra, cánh đồng lúa rộng mênh mông, mưa đã tạnh, để lại trên lá lúa những giọt long lanh dưới ánh mặt trời như viên ngọc, gió sông lồng lộng thổi mang theo mùi thơm đồng lúa bao phủ toàn thân vô cùng khoan khoái, xa xa là hai hai cái guồng nước còn lớn hơn cả cái lần trước, quay tròn đều đặn đưa nước vào mương dài chạy xa tít tắp tới chân trời.
Tả Thiếu Dương còn đang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thì đằng sau có tiếng người gọi:
- Ca.
Chẳng cần quay người lại, y vẫn nhận gia giọng nói thân thuộc ấy, cách xưng hô độc nhất ấy.
Quả nhiên ở trong bờ ruộng cách đó không xa, một cô gái xinh đẹp lướt nhanh tới, Tả Thiếu Dương giang tay, nhảy xuống ruộng, ôm chầm lấy nàng vào lòng, mùi thơm của cỏ đất thoang thoảng luồn vào cánh mũi.
- Ca, buông ra, người muội bẩn lắm.
Miêu Bội Lan khẽ giãy dụa:
Đó là khác biệt, nếu Bạch Chỉ Hàn thì sẽ sợ người khác nhìn thấy, Miêu Bội Lan chỉ lo y bị bẩn, vì với nàng, Tả Thiếu Dương là tất cả, lòng Tả Thiếu Dương trào dâng hạnh phúc vô bờ, đưa tay lau đi chút bùn còn dính trên gò má ngăm đen, chẳng cần biết xung quanh, cúi đầu hôn lên môi nàng.
Bạch Chỉ Hàn lúc này cũng xuống xe, nhìn cảnh đó lòng vừa cảm động, vừa hơi ghen tỵ, nàng nhận ra tình cảm Tả Thiếu Dương giành cho Miêu Bội Lan, không hề dưới mình, cẩn thận nhìn bốn xung quanh, không ai khác, đứng lại, không làm phiền bọn họ.
Có câu “tiểu biệt thắng tân hôn”, kể từ lúc tình cảm hai người này nở, đây mới là lần đầu chia cách lâu như thế, Miêu Bội Lan nhất thời quên hết, chỉ muốn bù đắp cho thỏa nỗi tương tư.
Sau một nụ hôn dài, đến khi hô hấp khó nhọc, Miêu Bội Lan mới đẩy Tả Thiếu Dương ra, đó cũng là lúc nàng nhìn thấy cách đó không xa, có một người đứng tủm tỉm cười nhìn mình, thoáng hoảng sợ mới nhận ra là Bạch Chỉ Hàn, chạy tới kéo tay Bạch Chỉ Hàn, đỏ mặt nói:
- Tỷ tỷ đã về.
Tả Thiếu Dương tự trách bản thân, làm sao quên mất, vừa nãy thôi trên xe còn âu yếm tình cảm với Bạch Chỉ Hàn, chẳng bao lâu sau đã chạy đi thân thiết với cô gái khác, có điều đây là chuyện không thể tránh, hít sâu một hơi, nói:
- Lan Nhi, lần này về ta sẽ nói với cha mẹ, cưới Chỉ Nhi làm thê tử.