Mục lục
Đại Đường Tiểu Lang Trung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ còn có chuyện này nữa, hẳn là Tang Tiểu Muội và tẩu tử nàng biết chuyện này rồi, cho nên mới trêu mình như thế, nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười của Muội Tử, thực sự khiến người ta động lòng lắm, chỉ có điều Tả Thiếu Dương hơi uể oải, vì tình cảm của Muội Tử không phải giành cho y, mà dành cho tên "Tả Trung" kia cơ. Dù sao nhà mình nghèo thế này, nghĩ gì tới chuyện đó, lắc mạnh đầu: - Hết rồi, tỷ đi đi.


Hồi Hương nhìn đệ đệ chằm chằm, thương hai nói: - Đệ, tỷ nghĩ chuyện này hết hi vọng rồi, sau chuyện tỷ có nghe ngóng, cha mẹ của Tiểu Muội quái lắm, đặc biệt là mẹ muội ấy, là người trong mắt chỉ có tiền thôi. Quá nửa là chê người ta nghèo, nhưng ngại cha hay tới đó uống trà, không muốn mất khách cho nên mới nhùng nhằng không tỏ thái độ, vì vậy chuyện này đừng nói với cha. Tỷ và tỷ phu đệ đang giúp đệ tìm kiếm, thế nào cũng kiếm cho đệ được tức phụ hiền hậu, chịu khó mà, đừng để chuyện đó trong lòng nữa.


Nói xong vỗ vai Tả Thiếu Dương một cái, nói lớn: - Cha mẹ, trong nhà con còn có việc chưa xử lý long, con về đây.


Tả Quý đáp: - Về đi, về đi, đại cô nương gả đi rồi còn suốt ngày chạy về nhà ra thể thống gì nữa.


Hồi Hương quen rồi, chẳng cãi cha, cứ thế đi làm theo kế hoạch đệ đệ. Tả Thiếu Dương chuẩn bị xong rương thuốc, thu lại tâm tình từ chuyện của Tiểu Muội, đi ra nói với Tả Quý: - Cha, con chợt nghĩ hôm nay đã là 29 rồi, chúng ta lại đi tuần y rung chuông, liệu có khiến người ta thấy không lành không? Hôm qua họ nhìn cha con mình kỳ kỳ, không có tới gần cửa nhà, để chúng ta ngồi ở cửa, như sợ chúng ta mang bệnh tật, xui xẻo vào nhà vậy.


- Ừm, phải.. Tả Quý nghĩ thấy có lý, cuối năm nhà nào cũng có thói quen đuổi ôn thần, xua tà ma xui xẻo mà:


- Nếu vậy để qua năm sau chúng ta đi, hôm nay ở nhà.


- Hay là chúng ta ra Ngõa thị bày quán được không? Người nam qua bắc lại đông, nói không chừng có người đau đầu ốm bệnh muốn chữa trị, như vậy vừa vặn.


Tả Quý là người tính thụ động, nếu không đã chẳng ngồi lỳ ở hiệu thuốc vắng tanh bao năm như thế mà không nghĩ biện pháp khác, nghe con đưa ra ý kiến liền gật đầu: - Được, vậy hôm nay ra Ngõa thị. Vấn đề thể diện thì đi một chuyến hôm qua, Tả Quý không coi là vấn đề nữa, tuy còn có chút ngần ngại.


Ở mỗi thành trấn tương đối lớn đều có nơi cố định để họp chọ, ở Trường An thì gọi là Đông thị và Tây thị, ở châu huyện địa phương gọi là Ngõa thị.


Vì bày hàng ở Ngõa thị nên Tả Thiếu Dương sang hiệu tạp hóa đối diện mượn một cái xe đẩy, để một cái bàn và ba cái ghế, cùng rương thuốc trên đó, đẩy xe, hai cha con đi tới Ngõa thị.


Còn sớm hơn nữa lại là cuối năm rồi cho nên Ngõa thị chưa có mấy người, hai cha con kiếm lấy một vị trí thuận lợi, đặt bàn, cắm phướn lên, ngồi sau bàn đợi người tới xem bệnh.


Người tới Ngõa thị dần đông lên, các loại quán xá cũng nối nhau bày biện, hương thôn ngoài thành sắm sửa đồ cho năm mới, nên rất đông.


Vừa rồi khi chọn chỗ, Tả Thiếu Dương cố ý chọn chỗ gần nơi người ta bày bán củi, xem có may mắn gặp được cô nương ấy không, nghĩ tới nàng, lấy con sóc trong lòng ra vuốt ve, còn chuẩn bị sẵn nhân quả thông, tuy nó không gặp được, nhưng nhìn nó dùng hai chân trước ôm nhân quả liếm láp thích lắm.


Người bán củi đều là từ núi tới, buổi sáng xuất phát thì tới trưa mới đến, giờ là sáng sớm, chỉ có lác đác một hai người bán củi bày củi ở đó, muốn tranh thủ bán sớm, tương ứng thì tiền cũng đắt hơn một chút, chẳng ai mua. Tả Thiếu Dương thi thoảng lại nhìn sang chỗ bán củi, cô nương da ngăm đen đó chưa tới, vậy là nhà nàng tương đối xa.


Ngồi không nửa buổi sáng không có ai tới khám bệnh, Tả Thiếu Dương đương nhiên chưa luyện "Thiền Định Công" tới lô hỏa thuần thanh như cha y, nên nóng mông, thấy cách đó không xa có mấy quầy bán dược liệu, nói: - Cha, con tới chỗ bán dược liệu nhìn một chút, có gì cha gọi con nhé.


- Ừ. Tả Quý ngồi như tăng nhập định đáp:


Hợp Châu có sáu huyện phía dưới, nơi đặt phủ nha là huyện Thạch Kính, trong thành có chợ bán buôn dược liệu lớn nhất Hợp Châu, cũng ở Ngõa thị. Quy mô của chợ này tương đối lớn, không chỉ trong thành mà các y quán hiệu thuốc ở châu huyện khác cũng tới mua, cho nên kinh doanh tương đối tốt.


Mấy thương hành ( hãng buôn) bán thuốc lớn còn đặt ngay cửa Ngõa thị, thuốc chất thành đống.


Tả Thiếu Dương không phải đi mua thuốc, cho nên không vào thương hành, chỉ đi qua những cái quán nhỏ ngó nghiêng, các loại thuốc rất đầy đủ. Mấy ngày qua Tả Thiếu Dương đã ghi nhớ được hết toàn bộ dược liệu nhà mình có trong đầu, đặc biệt lưu tâm thứ nhà mình không có, đều là dược liệu đắt cả.


Ngoài ra Tả Thiếu Dương còn phát hiện, rất nhiều dược liệu sau này thường dùng đều không có, đi mấy hiệu thuốc đều thế, ví như "xích thược", "một dược", " thanh bì", nghĩ kỹ thì mấy dược liệu này hẳn sau triều Tống mới dùng, nên giờ chưa có.


Âm thầm ghi nhớ hết những dược liệu thường dùng mà chưa có này, chưa nói xa xôi, khi kê đơn thuốc lại dùng thứ chưa xuất hiện thành trò cười là chuyện nhỏ, bệnh tưởng chữa được lại hóa ra không chữa được mới là chuyện lớn, chưa nói có thể biến nó thành một lợi thế của Quý Chi Đường, lợi ích không kể hết.


Ghi nhớ không khó khăn với với Tả Thiếu Dương, y có rất nhiều phương pháp.


Mất chừng nửa canh giờ dạo hết hiệu dược liệu, thu hoạch khá phong phú, quay trở về chỗ cha y thì đã gần trưa mới có được một vị khách.


Khách là con của một nông phụ đi bán rau, trượng phu nàng chết trận rồi, nhà không có người lớn gửi, cho nên đứa bé theo mẫu thân vào thành bán rau. Buổi sáng Tả Thiếu Dương cũng thấy thằng bé này, nhìn y chơi đùa với con sóc thích lắm nhưng vẫn ngồi ngoan ngoãn một chỗ không nhúc nhích, hẳn là theo mẫu thân đi bán hàng quen rồi, được dặn là không được chạy lung tung. Khi Tả Thiếu Dương về thì nghe phụ nhân kể đứa bé đau bụng, đi nhà xí hai lần rồi, bụng vẫn đau còn đổ mồ hôi lạnh, cho nên nhờ người bên cạnh trông hộ hàng, đưa con tới cho Tả Quý xem bệnh.


Tả Quý nghe xong hỏi: - Trước đó nó có ăn phải thứ gì không sạch sẽ không?


Nông phụ trả lợi hộ: - Không ăn gì, từ sáng sớm tới giờ đã ăn uống gì đâu, định bán hết rau mua chút đồ ngon ngon cho nó ăn mà.


Tả Quý nhìn đứa bé mặt mày xanh xao, bụng thì phềnh lên, hẳn là giun rồi, hỏi: - Thằng bé uống thuốc trừ giun chưa?


- Dạ có mà, chiều qua tìm lang trung trong thôn xem, cũng nói là có giun, cho dược hoàn uống diệt giun.


- À, là thuốc gì?


- Thiếp thân cũng có biết đâu, chỉ biết là dược hoàn lang trung đưa thì uống, vẫn còn, vẫn còn đây, ông ấy dặn nếu chưa ra thì uống tiếp. Nông phụ mò trong lòng một lúc lấy ra gói thuốc, bên trong là dược hoàn to bằng đầu đũa: - Là nó đấy.


Tả Quý cầm lấy xem, ngửi ngửi, sau đó liếm một cái, nhổ phì ra: - Đây là Lôi hoàn, là thuốc sát trùng, ngươi cho đứa bé ăn bao nhiêu.


- Lang trung nói mỗi ngày ba lần, mỗi lần ba viên.


- Cho nó ăn bao nhiêu rồi?


Nông phụ thấy Tả Quý mặt sa sầm thì sợ lắm: - Dạ, dạ, năm viên, sợ nó không ra giun, nên hôm qua cho nó ăn thêm hai viên.


- Lôi hoàn có độc, không thể dùng nhiều.


Nông phụ hoàng hồn: - Có độc? Lang trung ấy không nói thế, có độc thật à, lão lang băm giặc cướp chết đâm chết chém đó...


Lôi hoàn là loại thuốc giun tác dụng rộng, dù giun đũa, giun sán hay ký sinh trùng nó đều giết hết, trong ( Thần Nông bản thảo kinh) có ghi nó có độc. Y học hiện đại phát hiện, Lôi hoàn không có độc, hoặc nói cách khác là dùng đúng lượng thì không có độc, mà khoảng an toàn của nó cũng cao, uống nhiều một chút không hề gì cả, nếu như nhân sâm dùng nhiều một cái là gây tác động xấu, Lôi hoàn phải dùng cực nhiều, cho nên độ an toàn của Lôi hoàn vượt xa các loại trung dược khác, là thứ thuốc giun an toàn nhất.


Nhưng do ( Thần Nông bản thảo kinh) ghi nó có độc, cho nên trước khi y học hiện đại phân tích ra thì y giả đều dùng nó cực kỳ cẩn trọng, không dám nhiều. Rất nhiều loại thuốc giun không giết chết giun mà là làm nó say thuốc, sau đó đi ngoài thải ra, Lôi hoàn thì khác, nó là thuốc sát trùng chân chính, không chỉ giết giun mà còn phân giải luôn trong bụng.


Lôi hoàn cũng giống các loại thuốc giun khác, đó là nếu không dùng đúng liều lược, giun trong bụng trúng độc mà không chết sẽ quấy phá, thậm chí quấn vào nhau gây đau bụng, hoặc nó chui bừa lên ống mất, hoặc chui ra ruột non thì cực kỳ nguy hiểm.


Do đó uống thuốc giun phải uống đủ liều lượng, nếu không rất dễ gây chuyện ngoài ý muốn, thằng bé này hẳn là thuốc không đủ liều nên giun quấy trong bụng, giờ phải vỗ về giun trước rồi diệt nó sau.


AE sau này uống thuốc giun cứ thoải mái x2 liều lượng cho chắc nhé.


Ngõa Thị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK