- Nàng biết cả mấy chuyện này sao?
Tiểu Muội gật đầu:
- Thời gian trước nhiều người tới Hợp Châu thi, họ nói với nhau nhiều chuyện lắm, nên Tiểu Muội biết.
Tả Thiếu Dương bực bội, vung tay nói với giọng bất chấp:
- Ta không cần, dù sao ta cũng không muốn làm quan, ta chỉ muốn nàng thôi.
- Không được.
Tiểu Muội hết cả hồn vìa:
- Thiếu gia, làm quan là chuyện vinh tông diệu tổ, thiếu gia, không được đâu... Thiếu gia mà làm thế, Tiểu Muội sẽ thành tội nhân thiên cổ của Tả gia mất.
Tả Thiếu Dương cứ tưởng nói thế Tiểu Muội sẽ cảm động vui sướng nhào vào lòng y làm nũng rồi thỏ thẻ nói không cần vì mình bỏ sĩ đồ, ai ngờ dọa nàng sợ hãi thế này, vội vàng dỗ dành:
- Được, được, nàng yên tâm, ta không bỏ thi đâu.
Tiểu Muội nhìn thẳng vào mắt y, giọng kiên quyết:
- Thiếu gia, ngày sau còn dài, quyết không thể vì tư tình nhi nữ mà làm hỏng tiền đồ, có câu nói kia của thiếu gia, Tiểu Muội dù khổ tới mấy cũng chịu được.
Trong một tích tắc Tả Thiếu Dương còn tưởng trước mắt mình là Bạch Chỉ Hàn, không muốn nói tiếp chuyện chán chết này nữa, đổi chủ đề:
- Phải rồi, nhà ta thuê thêm người sao, ta thấy ở dưới, lại còn mang bầu.
Tiểu Muội nở nụ cười khó phân biệt được vui hay buồn:
- Đó là Cúc Hương, cái thai đó là của đại ca thiếp, đó là con góa phụ nghèo ở thành nam, trước kia hay được đại ca muội chu cấp, sau chiến loạn, cả nhà chết hết, chỉ còn một mình, thế rồi không biết sao nữa, cụ thể thế nào thì tẩu tử và đại ca đều không nói ra, chỉ biết nàng ta mang thai, đích thân tẩu tử đi đón về, còn tổ chức hôn lễ cho nữa.
Tang Oa Tử bị liệt rồi nửa trên rồi, không nhất định sẽ mất công năng giới tính, nhưng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, trước kia Hoàng Cầm đã khó sinh, sau lại càng thêm khó, hi vọng cái thai này là nam, Tang gia được an ủi phần nào.
Bất giác Tả Thiếu Dương thấy mình dần suy nghĩ như người Đường đích thực rồi.
Cũng chẳng biết nên vui hay buồn.
Nhưng chuyện này chắc chắn là chuyện buồn, không ngoài dự đoán của y, chập tối Tả Thiếu Dương từ quán trà Thanh Hương trở về, cha không nói không rằng, y ngoan ngoãn nhận tội, không cãi nửa lời, nếu không vạ lây sẽ là Tiểu Muội và Miêu Bội Lan.
Lại tiếp tục cái lịch trình đầy đọa, không được bước chân ra khỏi nhà nửa bước, vèo một cái tháng 12 trôi qua từ lúc nào, Tả Thiếu Dương thấy mình ngồi nhiều tới sắp bị bệnh trĩ luôn, mỗi lần thấy y mặt mày nhăn nhó, cha y lại nói, người ta mười năm đèn sách, hai tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ, con có mấy ngày không chịu nổi như thế, làm sao đỗ đạt được.
Không đỗ thì thôi, chẳng thèm, nhưng lời đại nghịch bất đạo đó chỉ nghĩ trong lòng, tuyệt đối không thể nói ra.
Dần dà cũng quen với nhịp sinh hoạt buồn tẻ đó, dù sao trước kia y cũng là con mọt sách.
Đã là hai mươi bảy Tết rồi, 27 đi chợ mua sắm, 28 dọn nhà cửa, 29 tắm rửa sạch sẽ, 30 cúng tổ tông.
Năm nay có tiền có của, có gà có vịt rồi, lại thêm nhiều thứ cha mua từ kinh thành về, tất nhiên chuẩn bị Tết rất sôi nổi, nhưng Tả Thiếu Dương như sống ở thế giới khác, dọn nhà không cần tới y, mua sắm cũng có người khác lo, y đã dọn ra tây viện gần chỗ cha mẹ, cách xa khỏi hậu hoa viên ồn ào, bây giờ thành địa bàn của trâu bò lợn gà.
Lý Đại Nương chăn nuôi rất mát tay, gà vịt tăng gấp đôi rồi, đàn vịt mẹ dẫn đám vịt con lạch bạch theo sau vô cùng bắt mắt, lợn cũng đẻ tới mười mấy con, còn trâu một con đang mang thai, năm sau sẽ đẻ. Chuồng cũng không phải là chuồng tạm bợ nữa, được Lý Đại Tráng đóng thành chuồng kiên cố, phải thế thôi, nếu không mùa đông dài ở Hợp Châu sẽ giết hết chúng.
Hậu hoa viên giờ chẳng còn chút hoa nào nữa, chỉ toàn mùi phân, mùi hôi, kinh lên được. Bạch Chỉ Hàn hôm về nhà gần như chết đứng, nhưng thành định cục không thay đổi được gì nữa.
Quay trở lại chuyện Tết nhất, tránh xa hậu hoa viên không còn nghe tiếng gia súc gia cầm đã đành, âm thanh cuộc sống cũng rời xa Tả Thiếu Dương.
Vì sao?
Một tên gánh hàng rong ở nơi khác đi qua, tức thì Trương thúc, Lý thẩm ở đâu nhảy xồ ra, bảo hắn muốn buôn bán cũng được, nhưng cấm được rao, sẽ ảnh hưởng tới Tả Mẫu Mực ôn thi.
Đúng thế đấy, chuyện thi cử của Tả Thiếu Dương giờ thành vinh quang cả khu phố rồi, nếu sau này y đỗ đạt, bọn họ có thể ngẩng mặt tự hào nói, làng giềng của mình là quan lão gia nhé, dù láng giềng đó cách cả chục khu nhà.
Cả khu phố trở nên yên tĩnh hơn, ai làm việc gì cũng nhỏ nhẹ hết sức, nếu như có ai đó lớn tiếng nói vài câu thôi sẽ gặp phải những ánh mắt căm ghét của mọi người, người nơi khác đi qua, bất mãn phản kháng, ăn đòn không phải không có.
Chuyện này Tả Thiếu Dương nghe Bạch Chỉ Hàn kể lại, chỉ là câu chuyện rất nhỏ, nhưng Tả Thiếu Dương hoàn toàn nhận ra ý nghĩa trọng đại của công việc mình đang làm.
Đêm giao thừa, may quá tiếng pháo nổ vẫn cứ rộn rã, mùng một Tết thân bằng hảo hữu chúc Tết đông vô kể, Tả Thiếu Dương cũng được thoải mái một hai ngày.
Khiến Tả gia vô cùng bất ngờ là Tiền huyện lệnh cũng tới Tả gia chúc tết, đây là điều không thể nào, Tả Thiếu Dương tuy được Đại tướng quân ban thưởng, danh tiếng ở Hợp Châu không thấp, nói cho cùng vẫn là bách tính bình dân mà thôi, làm gì có chuyện quan tới nhà dân chúc tết. Nếu nói vì Tả Thiếu Dương tham gia thi hội vì vô lý, Hợp Châu có mười mấy cử nhân tham gia thi hội, có thấy Tiền huyện lệnh tới đâu.
Bọn họ cũng chẳng phải thân thích mà nói Tiền huyền lệnh bối phận thấp hơn nên tới chúc Tết, điều này khiến phu thê Tả Quý vô cùng sợ hãi.
Điều này càng củng cố thêm suy đoán của Tả Thiếu Dương, mấy tháng trước Tiền huyện lệnh cầm Vũ Đức luật tới ngăn cản hôn sự giữa y và Bạch Chỉ Hàn, hoàn toàn không phải tình cờ, trải qua ba lần hối hôn y đã nghi ngờ rồi, hai sự kiện này khả năng rất cao là giống nhau, có kẽ đằng sau phá hoại hôn sự của y.
Người này không đơn giản, Tiền huyện lệnh tuy chỉ là quan thất phẩm, còn kém xa Vu thái y, nhưng ông ta là trưởng quan, là "vua" ở huyện Thạch Kính này, có thể tác động lên ông ta như thế không đơn giản.
Rốt cuộc kẻ này là ai? Mình có thù oán gì với hắn... Không, không phải là thù oán, nếu thế Tiền huyện lệnh tránh xa nhà mình mới đúng, làm gì có hành động gần như là nịnh bợ thế này?
Bạch Chỉ Hàn nửa đùa nửa thật suy đoán:
- Thiếu gia, hay Triệu vương gia nhắm thiếu gia làm nữ tế rồi?
Tới nay thì khả năng này về lý thì phù hợp nhất, song cũng không hợp lý chút nào, Tả Thiếu Dương hoàn toàn không thấy mình được Triệu vương coi trọng tới mức đó, mà với cung cách làm việc bá đạo của ông ta, chẳng làm trò lén lút này. Thậm chí nếu khuê nữ ông ta chưa còn nhỏ, nói một câu đủ khiến y phải đợi thê tử tương lai đủ tuổi cưới về, không thể là Triệu vương gia được.
Cho nên Tả Thiếu Dương mới chuốc rượu Tiền huyện lệnh thăm dò, không ngờ Tiền huyện lệnh rất cảnh giác, dù uống say lảo đảo, không để lộ ra một chữ.
Hết mùng một, các điền hộ Tả gia mới tới chúc Tết, thật ra mùng một có người tới rồi đấy, nhưng thấy huyện lão gia đến, không dám quấy rầy, đều bảo nhau trở về. Quà Tết không nhiều, chỉ ít bánh nhuộm đỏ lấy may, không phải nhuộm bằng phẩm màu công nghiệp, ăn thoải mái, vài món đồ thủ công nhỏ, mấy thứ bùa cầu may xin ở chùa miếu chúc thiếu gia đỗ đạt, nhà nào mang tới ít thịt thà là to lắm rồi, đủ ưỡn ngực với tất cả mọi người.
Không chỉ vì báo ân xưa, Tả gia thật sự quá tốt rồi, có nhà địa chủ nào lại cho nông hộ mượn trâu miễn phí như thế không? Nghe nói có nhà địa chủ khác thấy Tả gia không dùng tới trâu, đến mua, nhưng Tả gia không bán, để lại cho nông hộ mượn. Tiền không cần, chỉ cần cắt cỏ cho trâu ăn là đủ, nông gia đơn thuần, nhận ân một, báo đáp mười, trâu con nào con nấy chăm sóc quá người.
Đó là điều Tả Thiếu Dương dặn mẹ làm, ban đầu Lương thị tiếc lắm, nhưng nhi tử nói chưa bao giờ sai, quả nhiên thế, giờ Tả gia bắt đầu hưởng trái ngọt rồi.
Lương thị cười híp mắt, thay đổi cung cách đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành trước kia, điền hộ nhiều quá, không đủ quà cho mang về, chỉ có bánh bao bột trắng nhân nửa quả trứng gà thôi, thế mà ai nấy đều tạ ơn rối rít.
Địa chủ tốt như thế, cả Hợp Châu chỉ có một nhà.
Tả Thiếu Dương thực ra có phần buôn bán ân tình trong đó, y không ở nhà, không dựa vào hàng xóm láng giềng với nông hộ chất phác này thì dựa vào ai.
Sáng mùng ba, Ngũ Thư dẫn cả thê nhi tới Hợp Châu chúc tết, mang theo rất nhiều quà cáp, tên này không hiểu sao thái độ thay đổi hẳn, không còn bộ dạng đại thiếu gia nữa, tỏ ra cực kỳ chân thành. Ngũ Thư biết được Tả Thiếu Dương cũng tham gia khoa cử thì mừng lắm, thương lượng cùng nhau lên kinh, cho nên chúc tết xong giữ lại một tên thư đồng, còn để thê nhi trở về Long châu.
Thi hội tổ chức vào ngày 25 tháng 1, từ Hợp Châu tới kinh thành đi xe ngựa mất tầm mười ngày, phải tới trước vài ngày để chuẩn bị, lại còn đề phòng chuyện bất ngờ trên đường đi, cho nên Tả Quý xem lịch cgọn ngày đẹp là mùng 7 tết sẽ lên đường.
Tả Thiếu Dương do dự một việc rất lâu, y cũng biết chuyện này không có khả năng được cha đồng ý, vì thế đợi qua tết để cả nhà được ăn tết vui vẻ mới nói chuyện muốn đưa Tiểu Muội và Miêu Bội Lan đi cùng mình.
Tối mùng ba Tết, đem chuyện này nói với cha, còn chưa nói hết thì Tả Quý đã dứt khoát phủ quyết:
- Tuyệt đối không được, con chưa cưới thê tử, đã ở cùng thiếp thất thì còn ra thể thống gì nữa, đây là hành vi đức hạnh khiếm khuyết, nếu để giám sát ngự sử biết được thì không phải chuyện đùa đâu.
- Nếu chuyện này xuất hiện ở trong dân gian thì không hề gì, cùng lắm có cái tiếng phong lưu đàng điếm. Nhưng với mệnh quan triều đình, đức hạnh là hàng đầu, tài hoa là thứ yếu. Mỗi năm khảo hạch chính tích, hạng mục đầu tiên là đạo đức, không chỉ là giáo hóa dân chúng, còn phải lấy thân làm gương, nếu đức hạnh thiếu sót, các chính tích khác không cần khảo hạch nữa, trực tiếp đánh giá trượt. Không chỉ thế mà còn bị hỏi tội nữa. Cha mẹ cũng đã tới Miêu gia, Tang gia nói chuyện rồi còn gì, hai cô nương đó đã chắc chắn là thiếp thất của con, cần gì phải vội. Nam nhân muốn thành đại sự, không thể mê luyến nữ nhân.
Tả Thiếu Dương biết trong mắt cha, mình làm quan vinh diệu tổ tông là ưu tiên hàng đầu, không thể để có sai sót gì, đưa ra giải pháp:
- Thì chúng ta nói đó là muội muội nuôi của con.
- Muội muội nuôi?
Tả Quý bật cười:
- Con thật là, cái gì cũng tốt, nhắc tới nữ nhân sao đầu óc trở nên đần độn như thế? Tương lai nạp làm thiếp rồi sẽ ăn nói ra sao? Qua được mùng một không qua được hôm rằm, một khi bị phát hiện ra, không chỉ là vấn đề nạp thiếp trước thú thê, mà còn là hành vi lừa gạt, là vấn đề liên quan tới nhân phẩm đó.
Tả Thiếu Dương đành lấy ra chiêu cuối cùng:
- Vậy thì để hai nàng ấy không ở cùng với chúng ta là được.
- Cũng không được.
- Vì sao ạ?
- Vì cứ vài ba ngày con lại chạy qua bên đó, tư tưởng phân tán, làm việc gì cũng không nên hồn.
Tả Quý hừ một tiếng:
- Chưa hết, đừng chỉ biết nghĩ cho bản thân, con không sợ làm hỏng cả danh tiết của Bội Lan và Tiểu Muội sao?
Câu này làm Tả Thiếu Dương phải từ bỏ ý định, lần này lại phải xa các nàng rồi.