Mục lục
Đại Đường Tiểu Lang Trung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Dao nghĩ Tả Thiếu Dương vừa nhìn trộm mình, vừa xấu hổ lại vừa tự hào, nhún eo thi lễ:


- Thì ra công tử chính là người làm hai bài thơ tuyệt vời kia. Công tử không chỉ y thuật cao minh, thi từ càng tuyệt diệu, tiểu nữ từng có may mắn đọc đại tác của công tử, bội phục vô cùng, đặc biệt bài Điệp luyến hoa, Tuân Phụng Thiến vì cứu thê tử mà tắm mình trong gió rét làm người ta rơi lệ, xưa nay làm trò cười cho nam nhân, tới giờ mới được công tử giải oan, đặc biệt đám nữ nhi chúng tôi càng cảm thán tình nghĩa đó. Hôm nay được gặp công tử, đủ an ủi kiếp này.


- Cô nương quá khen, lần trước được cô nương chỉ điểm chỗ thiếu xót trong bài thơ, tại hạ gặp được cô nương mới là may mắn.


Tả Thiếu Dương không nói là thơ bằng hữu mình làm nữa, dù gì nha đầu Răng Thỏ kia chẳng tin, nói nhiều chẳng phải khiêm tốn mà lại thành giả tạo, dù sao thì y chiếm được tình cảm của nàng là nhờ sự chân thành, chứ chẳng phải lấy thơ người khác ra lừa gạt.


Kiều Xảo Nhi ôm vai làm động tác rùng minh:


- Được rồi, hai người đứng khen nhau nữa, nghe mà sởn gai ốc. Ca ca, Bạch tỷ tỷ còn ở phía sau đó.


Bạch Chỉ Hàn lúc này đi ra thi lễ, mời bọn họ vào phòng nói chuyện, vì ở nhà cho nên nàng mặc nữ trang.


Chân Dao lúc nãy còn kiêu ngạo vì Tả Thiếu Dương nhìn trộm mình, vừa nhìn thấy dung mạo Bạch Chỉ Hàn liền mất hết tự tin.


Kiều Xảo Nhi thân thiết khoác tay Bạch Chỉ Hàn:


- Chân tỷ, đây là Bạch tỷ tỷ, tẩu tử chưa quá môn của mội.


- Ồ.


Chân Dao tính cách phóng khoáng, khôi phục tinh thần rất nhanh, nhoẻn miệng cười:


- Tả công tử đã có tức phụ là giai nhân tuyệt sắc thế này, sao còn tìm người tương thân.


Kiều Xảo Nhi làm bộ bà cụ non thở dài:


- Đây là duyên phận, éo le lắm, nhất thời không thể kể hết được. Dù sao ca ca muội vì bất đắc dĩ cho nên mới phải lên kinh tương thân, ai ngờ bọn họ nuốt lời, tội nghiệp ca ca muội, Chân tỷ, nếu giúp được tỷ nhất... Ái.... Ca ca, sao đánh muội.


Tả Thiếu Dương gõ đầu Kiều Xảo Nhi một cái:


- Chân cô nương đừng nghe Xảo Nhi nói linh tinh, họ đã không đồng ý thì cứ tùy duyên vậy.


- Tả công tử đã có tâm thái này vì sao không nhận tiền bồi thường của đối phương, rồi tìm tức phụ tốt hơn.


Tả Thiếu Dương mỉm cười nhẹ:


- Cha ta không nuốt trôi cục tức này, nói thực là ta cũng khó chịu lắm, ta cũng không đòi hỏi gì, bồi thường cũng không cần, chỉ muốn biết rốt cuộc nguyên nhân vì đâu.


Chân Dao qua Kiều Xảo Nhi biết chuyện Tả gia ba lần bị hối hôn rồi, không chỉ nàng, các tiểu thư Trường An cũng thì thầm bàn tán nhau, bất kể chân tướng thế nào, thực sự lúc này không ai dám gả khuê nữ cho Tả gia nữa, điều này làm Tả Quý càng thêm thù hận, giấc mơ có nhi tức phụ kinh thành của ông đã tan vỡ.


- Vậy là Tả công tử chỉ muốn biết nguyên nhân, chứ không phải một lục cưới Vu thiên kim làm tức phụ phải không?


Chân Dao là cô nương thẳng thắn, vì thế mới hợp tình Kiều Xảo Nhi:


- Đúng thế nếu nguyên nhân có thể thông cảm được thì tại hạ có thể thuyết phục cha mình.
Chân Dao mỉm cười:


- Chuyện này hẳn dễ hơn, để ta tìm tằng thúc tổ hỏi xem thế nào.


- Vậy đa tạ cô nương.


Kiều Xảo Nhi không ngồi yên một chỗ được, cái chân được Tả Thiếu Dương châm cứu đỡ đau một chút là chống nạng đi suốt, làm Tả Thiếu Dương đau đầu, lúc này đi tới bàn ngó qua thư pháp Tả Thiếu Dương tập, bĩu môi, nhìn thấy cuốn sách có kẹp đánh dấu trang, cầm lên xem thử, là cuốn tạp thư:


- Tỷ tỷ, tằng tổ phụ và tằng thúc tổ của tỷ có rất nhiều bảo điển y thư, có thể mượn một chút cho ca ca muội xem không? Huynh ấy rất thích xem sách, nhưng lại không có sách để xem, phải đọc tạp thư rẻ tiền thôi, đáng thương lắm.


Sách thời Đường rất quý, vì công nghệ in ấn lúc đó chưa phát triển, in mỗi trang sách là cần một bản khắc gỗ, đủ hình dung một cuốn sách cần dùng cả căn nhà chứa bản in rồi, nên đa phần là bản chép tay. Hơn nữa nguồn sách cũng rất hiếm, nhà nào có sách hay chẳng coi như chí bảo, chỉ truyền cho con cháu trong nhà, không chia sẻ với người ngoài.


Nhưng nói ra thì Tả Thiếu Dương chẳng hứng thú với điển tịch y học chính quy thời sơ Đường, nếu không phải y đã thuộc làu thì cũng quá nhiều kiến thức sai, thiếu, nếu không phải sách thất truyền thì y không hứng thú, so ra những cuốn sách của người vô danh đi bốn phương ghi lại kinh ngiệm cá nhân lại thu hút Tả Thiếu Dương hơn, y đi khắp Trường An mới may mắn được 4 quyền, tốn mất hơn một quan tiền mua được, thời gian qua đọc say sưa, Kiều Xảo Nhi không biết, hiểu lầm rằng y không có sách để đọc.


Chân Dao cầm cuốn sách Kiều Xảo Nhi đưa cho, thấy sách không tên tác giả, nội dung không trau truốt, rõ ràng không phải lúc tĩnh tâm viết ra, mà đôi khi nổi hứng trên đường ghi chép lại, có tranh vẽ ghi chú, chữ viết chẳng ra hàng lối gì, biết Tả Thiếu Dương chữa chân cho Kiều Xảo Nhi mà tằng thúc tổ mình không chữa được, tài hoa không phải bàn cãi, nếu được danh sư chỉ điểm có khi thành tựu cao hơn, nữ nhân đa cảm:


- Nhà ta rất nhiều sách, nhưng nghiên cấm người ngoài mượn đọc, tối đa ta chỉ trộm được vài cuốn cho công tử xem thôi, nếu bị phát hiện thì ta thảm mất.


- Chân cô nương, thực sự không cần, đừng nghe Xảo Nhi nói, ta đọc mấy cuốn này tốt rồi.


Tả Thiếu Dương nhận lại cuốn sách, vuốt phẳng góc đặt lên bàn, y rất giữ gìn sách vở... trừ những cuốn đã bị y xé đi chùi đít.


Chân Dao nghe thế càng thấy tội nghiệp y, đến cuốn tạp học vô danh cũng cẩn thận giữ gìn nhưu thế, quyết tâm nói:


- Vậy để ta lấy sách trân tàng của tằng tổ phụ cho công tử xem, có điều công tử phải xem nhanh, để lâu dễ bị phát hiện.


Chả trách người ta nói nữ nhi hướng ngoại, đến cả sách quý trong nhà cũng mang ra rồi, Tả Thiếu Dương còn nói gì được nữa đây, không thể phụ lòng giai nhân, vả lại, y cũng muốn biết sách của thần tượng mình viết ra:


- Đa tạ cô nương, ta xem một tối là đủ.


- Công tử, không cần gấp thế, trong vòng ba ngày hẳn không có vấn đề gì đâu.


- Không sao, khiến Chân cô nương phải trộm sách cho tại hạ xem, đã xấu hổ lắm rồi.


- Không hề gì, y thư vốn nên phổ biến cho người người cùng xem mà, y thuật của y giả nâng cao, người bệnh mới có lợi.


Tả Thiếu Dương thực sự phải nhìn Chân Dao bằng con mắt khác rồi, nếu không phải những thứ y được học từ trường rất nhiều người cũng học, mà là sách mà riêng mình mới có, y không biết mình có rộng lòng chia sẻ như vậy không, chân thành nói:


- Chân cô nương lòng dạ nhân hậu, tại hạ bội phục.


- Không thể so với công tử, nghe nói công tử ở Hợp Châu vì cứu cô bé ăn mày lên núi hái thuốc, mới là nhân y chân chính, trên đời mấy người làm nổi.


Kiều Xảo Nhi lại ở bên làm động tác rùng mình, chân tay co quắp hết lại, kết quả bị đánh cái nữa.


Chập tối ngày hôm sau Chân Dao lại tới. Nhìn vẻ mặt của nàng, Tả Thiếu Dương biết chuyện không có kết quả, Chân Dao mắt đầy tơ máu, nói nàng nài nỉ tằng thúc tổ suốt một buổi chiều, chẳng những không ích gì, còn bị mắng đừng quản chuyện không liên quan, thế là lấy luôn sách tập hợp kinh nghiêm sáu mươi năm hành y của ông, thức trắng đêm sao chép lại một bản.


Tả Thiếu Dương cảm động không thôi, nhận lấy cuốn sách viết bởi nét chữ nắn nót của Chân Dao, thứ này quá quý giá, y không muốn tiếp nhận, nhưng không cưỡng nổi tò mò, cuốn sách này chẳng khác nào bí tịch Cửu Dương Thần Công, người luyện võ nào nhìn thấy không máu sôi sùng sục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK