• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cú đấm của Giang Long không quá mạnh, ngoài chỗ đau trên mũi thì Cố An Thành không thấy bất kỳ khó chịu nào khác. Tuy nhiên Giang Long đã từng có tiền án, bị kết án ba năm tù vì cướp giật và mới ra tù không lâu.

Theo lý mà nói việc cố ý gây thương tích cho người khác ngay cả khi không nghiêm trọng cũng có thể khiến hắn ta bị kết án thêm một năm tù.

Tuy nhiên Cố An Thành không có ý định trị hắn ta như vậy, mặc dù theo lý thì việc nhốt hắn ta trong một khoảng thời gian có thể được coi là một hình phạt và sự đe dọa nhưng về bản chất thì hình phạt này vẫn chưa đủ mạnh mẽ.

Hơn nữa Giang Long còn khiến anh cảm thấy rất có vấn đề. Nếu Giang Long yên phận không gây rắc rối cho anh thì anh sẽ cho qua. Nhưng nếu hắn ta có ý định xấu thì anh nghĩ rằng nên đập hắn ta đến chết để tránh hậu họa.

Sáng sớm ngày hôm sau, Cố An Thành để Trần Viễn ở nhà cho dì Lệ chăm sóc, còn bản thân chạy đến đồn cảnh sát Hoài Nam để gặp Ngô Cương rồi cảm ơn hắn, đồng thời cho các anh em đã giúp đỡ mình ngày hôm qua vài điếu thuốc cảm ơn.

Từ trước tới nay Ngô Cương cũng biết chàng trai này là người biết điều nên cũng không từ chối, hắn còn tự mình lái xe đưa Cố An Thành đến nhà tù để thả người. Sau khi hoàn tất thủ tục, các thành viên của Trần Lương Bang xuất hiện và lần lượt rời khỏi nhà tù. Mặc dù chỉ trong tù một đêm nhưng ai cũng có thể thấy rằng bọn họ đã không còn hống hách như trước. Đặc biệt là Giang Long, hắn ta biết bản thân vừa mới ra tù, nếu bị người ta tố cáo thêm một lần nữa thì có thể sẽ phải vào tù tiếp.

Họ không ngờ được rằng tới ngày hôm sau Cố An Thành lại đến và tự tay thả mình ra.

Cố An Thành đứng ở cửa, trên mũi dán miếng băng gạc chỉ rộng một ngón tay nên không che được vết thâm tím trên mũi anh. Ngô Cương đứng bên cạnh anh, khi tất cả mọi người đều ra ngoài, hắn khạc nhổ một cái nói: "Thành Thành cũng chỉ có mỗi cậu, nếu dám khiêu khích ông đây thì ông đây nhất định sẽ đánh cho bọn họ hỏng người."

Cố An Thành cười và nói: "Dù gì cũng là người thân của bạn bè, vẫn phải che chở đó mà."

Lúc này Trần Lương Bang thực sự cảm thấy rất sợ hãi, anh ta cảm thấy đối phương không phải là một người bình thường. Theo lý mà nói, việc tấn công người khác với chủ ý sẽ bị bắt giữ ngay lập tức, đây còn là con trai của cục trưởng, ít nhất cũng phải bị giam giữ trong mười lăm ngày. Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ ở trong phòng tạm giam ba ngày khi bị bắt quả tang như vậy. Một vụ việc lớn đến thế nhưng vào sáng hôm sau người này lại có thể cười tươi mà đến thả người.

Trần Lương Bang thật sự đã có chút lo sợ, anh ta không dám nhìn vào mắt của Cố An Thành, ngược lại đối phương lại chủ động chào đón anh ta: "Cậu, hôm qua tôi đã được đưa đến bệnh viện ở qua đêm nên không kịp giải quyết chuyện này. Tới sáng nay tôi mới biết rằng cậu bị giam giữ, thực sự xin lỗi."

Trần Lương Bang nhanh chóng nói cười: "Không có gì."

"Anh Giang Long cũng chịu thiệt rồi. Đi thôi, tôi mời mọi người bữa cơm để xua đi những điều không may." Lời nói có vẻ như là đang hỏi nhưng Cố An Thành không cho người ta cơ hội nói, anh chỉ chỉ vào một chiếc xe hơi cảnh sát đang đỗ ở bên cạnh nói: "Lên xe đi."

Giang Long đen mặt nhìn nụ cười của anh nhưng phải nói rằng hắn ta không thể làm phật ý anh được. Ma Tiểu và Hồng Mao nhìn nhau rồi lên xe trước, Giang Long cũng theo sau lên xe. Trần Lương Bằng còn có chút do dự, thăm dò nói: "Hay là thôi đi, để cháu trả tiền cũng không hay."

"Lên xe đi." Nụ cười của Cố An Thành biến mất, anh nói: "Đây không phải là nơi để nói chuyện, không thì chú nghĩ tôi muốn nói chuyện với chú sao?"

Trần Lương Bang bị Cố An Thành đe dọa nên đã nhanh chóng lên xe. Chiếc xe chạy đến một nhà hàng không lớn, Cố An Thành đã đặt phòng trước ở tầng trên nhà hàng. Khi họ vừa vào trong, anh lập tức gọi món và đám người của Trần Lương Bang đều đang lo lắng không biết rằng đối phương đang định làm gì.

"Người thông minh không nói quanh co, Hải Thành này không to, có vài người có tiếng tăm mà các người biết thì toàn là bạn của cha tôi." Cố An Thành rót cho mình một ly trà: "Vì vậy tôi muốn nói rõ từ đầu, nếu không chọc đến tôi, tôi vui còn có thể chống lưng cho các người. Đúng không chú?"

Trần Lương Bang khô khốc kêu một tiếng, anh ta nhớ rằng Cố An Thành đã nói rõ ràng về chuyện này ngay từ đầu.

Cố An Thành gật đầu nói: "Sau đó có một số hiểu lầm."

"Không phải hiểu lầm, là tôi sai rồi." Lần này Trần Lương Bang thực sự không muốn gây rắc rối nữa. Thực tế thig hắn ta rõ ràng biết rằng ông già nhà mình không thể tích góp được nhiều tiền, những gì anh ta có thể lấy cắp đã bị lấy đi, khoản tiền ít ỏi còn lại cũng không đủ dùng cho việc gì cả. Anh ta chỉ là một kẻ bị đòi nợ cả ngày, vốn tính có chút tiền nào thì hay chút đấy.

Cố An Thành cười cười chỉ vào mũi của mình: "Không hiểu lầm à? Vậy tại sao sống mũi tôi lại bị đập vỡ?"

"Cậu bớt nói lời xỉa xói đi." Tuy không muốn chọc tới anh nhưng Giang Long không có nhiều sự kiên nhẫn như Trần Lương Bang. Nếu thật sự không ổn thì hắn ta có thể chạy về phía Nam ở là được, miễn là không ở ở Hải Thành nữa. Hắn ta nói: "Tôi đập nát mũi của cậu, làm sao để xin lỗi cậu đây!"

"Tôi biết danh tiếng của các người trong giới này. Hôm nay tôi muốn các người cam đoan từ giờ trở đi sẽ không tìm đến Trần Viễn nữa. Với điều kiện này, những việc đã xảy ra trước đó sẽ được giải quyết." Vừa nói những lời này Cố An Thành vừa đặt một túi đen lên bàn kính trước mặt: "Không chỉ sẽ giải quyết những việc đã xảy ra, các người còn có thể lấy tiền đi."

Chiếc bàn kính quay đến trước mặt Trần Lương Bang, túi bóng dù nhỏ nhưng biết đó là tiền thì chẳng ai chê nó nhỏ nữa. Trần Lương Bang vươn tay lấy, nhưng Cố An Thành lại đẩy bàn kính một cái nói: "Trước tiên nói rõ đã, số tiền này có kèm theo điều kiện."

"Không tìm đến Tiểu Viễn nữa." Trần Lương Bang nói: "Thực ra chú không có ý định làm gì nó cả, chỉ là tìm đến hỏi thăm..."

"Từ bây giờ trở đi không được gặp cậu ấy, bất kỳ ai trong số các người cũng không được gặp cậu ấy nữa, dù là bất kỳ lý do gì cũng không được." Cố An Thành nói, mặt lạnh xuống: "Lần này tôi tha thứ vì đây là lần đầu tiên, nhưng lần sau có thể tôi sẽ giận dữ."

Mặc dù trong lòng Giang Long rất tức giận, nhưng khi nhìn vào biểu cảm của Cố An Thành lúc này, hắn ta cũng không dám nói gì thêm. Hai người còn lại càng im lặng hơn, đây là lần đầu tiên họ bị một cậu nhóc đe dọa, nhưng họ không dám coi thường, dù gì bản thân họ cũng đã bị bắt ở tù trong một đêm.

Cố An Thành đứng dậy, buông bàn kính ra: "Vậy tôi sẽ coi như các người đã đồng ý. Trong cuộc đời của con người, luôn có những lúc khó khăn về tài chính, nhưng trước khi hành động cũng phải suy nghĩ kỹ càng xem cái gì nên động cái gì không nên động, vậy mới có mạng mà tiêu tiền. Có đúng không!"

Cố An Thành quay đầu đẩy cửa ra ngoài, trong phòng không ai lên tiếng trong một khoảng thời gian dài. Cuối cùng, Trần Lương Bang mở túi bóng ra và thấy hai mươi nghìn tệ trong đó. Ông già của anh ta cũng không thể có nhiều tiền như vậy trong sổ tiết kiệm của mình. Tại thời điểm đó, Trần Lương Bang hối hận vô cùng. Nhìn quan hệ của đối phương với Tiểu Viễn, nếu thủ đoạn của anh ta ôn hòa hơn một chút, sau này Cố An Thành rảnh rỗi có khi lại cho anh ta chút tiền tiêu.

Có cảm giác như Cố An Thành bỏ ra số tiền này chỉ như đang chơi trò chơi vậy.

"Mẹ nó, đen thật đấy." Giang Long lẩm bẩm một tiếng, lúc này nhân viên đưa thức ăn tới. Thức ăn đã đặt toàn những món ăn ngon, còn được đem lên thêm một bình rượu Mao Đài. Giang Long nghĩ một chút sau đó chấp nhận, nếu như đối phương đã tuân thủ quy tắc, thì họ cũng không thể tiếp tục kênh kiệu không nể mặt nữa.

"Hãy coi như chuyện này qua rồi đi, sau này nếu gặp lại Trần Nguyên thì tránh xa ra. Đừng đụng phải nó rồi gây phiền phức cho anh đây." Giang Long rót một ly rượu, mấy người khác cũng rót đầy theo.

"Vận đen mau biến đi. "Giang Long một ngụm uống hết nửa ly trước.

Mọi người đang im lặng uống rượu, ăn cơm, không hiểu sao Hồng Mao đột nhiên nói: "Cố thiếu gia và Tiểu Viễn là bạn tốt à?"

Trần Lương Bang không nói gì, tại sao trước đây anh ta không biết Tiểu Viễn có một người bạn tốt như vậy. Hơn nữa tính đi tính lại thì Cố An Thành đã góp cho anh ta gần bốn mươi nghìn tệ, dù giàu có đến mấy cũng không thể như vậy được.

Nhưng anh ta không nói, không phải là không muốn nói, mà là không dám nói. Anh ta luôn cảm giác Cố An Thành vẫn đang nhìn chằm chằm mấy người họ.

Ma Tiểu không dám nói ra, mới nghĩ tới họ Cố thôi đã khiến hắn cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Mặc dù Cố An Thành không làm gì bọn họ, nhưng so với việc Cố An Thành dùng dao chém bọn họ còn đáng sợ hơn.

Giang Long chế nhạo nói: "Tới vận hạn rồi đây."

Trần Lương Bang rót rượu cho hắn ta rồi nói: "Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện đó nữa, bỏ qua đi."

Giang Long cũng cảm thấy xui xẻo, vốn tưởng rằng anh là người nhà của một cảnh sát nhỏ nào đó, nhưng hóa ra người ta là con của cục trưởng mà Trần Lương Bang cũng không nói rõ từ sớm.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì, thằng nhóc Trần Viễn da dẻ mềm mại rất được mọi người yêu thích, ngược lại gọi nó là người tốt số, ôm được cái đùi lớn: "Tôi nghĩ nó còn có thể chơi vài năm."

Trần Lương Bang chợt nảy ra ý nghĩ, thầm nghĩ dù chơi bao nhiêu năm cũng không liên quan đến anh ta, anh ta không muốn tham gia. Sau khi uống hai ly rượu đầy, tai Giang Long nóng lên, chửi rủa: "Chết tiệt, Trần Viễn cho đến tận hôm nay cho dù bị yêu cầu sờ dương v*t cũng sẽ bật khóc, nếu sớm học được cách phục vụ người khác, có lẽ còn có thể bán được thêm mấy năm nữa."

"Được rồi Giang Long, mày uống nhiều quá rồi, sao lúc nào cũng nhắc tới nó!" Ma Tiểu cảm giác có gì đó không đúng, hắn luôn cảm giác như có người đang âm thầm theo dõi từng cử động của bọn họ, mỗi một chữ Giang Long nói ra đều giống như một lời nhắc nhở.

Hồng Mao cũng sợ hãi, cho rằng Cố An Thành là kẻ xấu xa, không nên đào lại chuyện cũ để tính sổ với bọn họ.

"Các người để một thằng nhóc làm cho sợ mất mật à?" Giang Long cầm chén uống cạn: "Chỉ là con nhà quan đời thứ hai thôi, có gì đáng sợ? Hả? Ông đây đã chơi Trần Viễn rồi, mày chưa chơi à?"

Giang Long chỉ vào Hồng Mao, sau đó chỉ vào Ma Tiểu và nói: "Mày chưa từng chơi à?"

Cuối cùng, hắn ta chỉ vào chú của Trần Viễn nói: "Hay là nói mày cũng chưa từng chơi luôn đi! Mẹ nó chúng mày đều đã chơi rồi mà! Sợ gì!"

"Mày uống quá nhiều rồi, tao đi trước." Ma Tiểu đứng lên và chuẩn bị đi, Hồng Mao cũng theo sau rồi nói: "Tao cũng có việc, cùng nhau đi đi."

Giang Long không còn vui nữa, lớn tiếng hét lên: "Nhìn dáng vẻ cụp đuôi của chúng mày xem! Nếu ông đây sớm xử lý Trần Viễn thì cũng không đến lượt Cố thiếu gia!"

Cố An Thành ngồi trước máy tính nhìn màn hình giám sát. Trên màn hình, Giang Long vẫn đang nói chuyện ngạo mạn, trong phòng ngoại trừ Trần Lương Bang miễn cưỡng ở lại cùng hắn ta thì cũng không còn ai khác.

Trên mu bàn tay Cố An Thành nổi lên gân xanh, hốc mắt đỏ bừng.

Rất tốt, cho mày con đường sống thì mày không đi mà vẫn còn nghĩ như vậy, vậy thì đừng trách tao ra tay tàn nhẫn đuổi cùng giết tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK