Sau khi đi trên con đường với khung cảnh như cũ hơn hai mươi phút, Lương Tiến đành phải gọi lại cho Cận Nghiêu: "A Nghiêu..."
"Làm sao vậy?" Cận Nghiêu đã đến đường chính.
"Tôi, hình như tôi... Thật sự đi lạc..." Lương Tiến đã khóc vì sự ngu ngốc của bản thân mình, anh ta chỉ biết nhắm mắt lại chờ Cận Nghiêu mắng.
Mà Cận Nghiêu chỉ sửng sốt một chút, sau đó tỉnh táo lại nói: "Thời gian ngắn như vậy cậu chưa đi quá xa được, bây giờ đừng đi nữa cứ đứng ngay tại chỗ đó đi, tôi sẽ liên hệ với kiểm lâm rồi cùng đi vào rừng tìm cậu. Trước tiên cậu để điện thoại ở chế độ tiết kiệm pin rồi đặt ở nơi nào không dính nước mưa đi."
Lương Tiến trả lời từng câu một, cuối cùng đáp lại: "A Nghiêu, tôi thật sự rất yêu cậu, phải làm sao bây giờ?"
Cận Nghiêu có chút không nói nên lời, sao y lại cảm thấy đây là khổ nhục kế do Cố An Thành bày cho Lương Tiến vậy?
Thôi kệ, chờ tìm được người về rồi giải quyết sau vậy.
Vì không biết bao lâu thì Cận Nghiêu mới có thể tìm được Lương Tiến mà để thuận lợi cho việc liên hệ về sau nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc cúp máy để bảo đảm rằng điện thoại của Lương Tiến luôn còn pin.
Sau đó y nói cho Cố An Thành biết chuyện này.
Sau khi Cố An Thành biết chuyện liền đi liên lạc với kiểm lâm ở rừng, rất nhanh sau đó ba người kiểm lâm khoác áo mưa màu vàng và cầm một cái loa lớn đến chỗ họ.
Cố An Thành và Triệu Hải đi theo hai kiểm lâm đi tìm ở hai con đường còn lại, Cận Nghiêu trùm lên mình áo mưa do Cố An Thành mang ra rồi bước xuống con đường gồ ghê mà mình mới đi ra.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, thời tiết ở vùng núi chính là như vậy, lúc trước bầu trời vẫn còn trong xanh nhưng một giây sau thì mưa to vội trút xuống.
Trời mưa rất to lại còn rất nặng hạt, Cận Nghiêu đã dính mưa hơn nửa ngày nhưng dù lúc này đã mặc áo mưa vào vẫn cảm thấy lạnh cả người, nhưng khi nghĩ đến Lương Tiến thì y cũng chẳng thèm để ý đến những việc đó nữa mà thúc giục hai kiểm lâm đi đến cuối con đường, kiểm lâm mở loa ra nói to: "Lương Duệ! Bạn học Lương Duệ!"
"Cậu ấy tên Lương Tiến." Cận Nghiêu lịch sự nói với người kiểm lâm kia: "Nếu không thì để tôi gọi cho, anh quen với nơi này hơn nên nhìn thử con đường này có ai đi qua hay không đi."
Quả thật kiểm lâm rất thành thạo trong việc giám định vết tích nên đã đưa loa cho Cận Nghiêu, Cận Nghiêu hét vào trong loa:"Lương Tiến! Cậu nghe thấy thì gọi cho tôi ngay!"
Kiểm lâm cảm thấy cậu nhóc này thật sự rất bình tĩnh và thông minh nên cũng không bận tâm đến y nữa, cúi đầu quan sát những cọng cỏ xung quanh, còn cẩn thận nhìn những nơi có dấu vết đạp lên: "Cậu nhóc, đi bên này."
Cận Nghiêu thật sự đã thấy có hy vọng, nếu quả thật có người đi qua bên đó thì chắc chắn đó là Lương Tiến, ngoại trừ tên ngốc đó ra thì còn ai đi vào sâu trong rừng như vậy được nữa chứ.
Cận Nghiêu vừa đi theo kiểm lâm vừa tiếp tục dùng loa hét lên, chỉ chốc lát liền nhận được cuộc điện thoại của đối phương: "Hình như tôi nghe được giọng nói của cậu."
"Ở hướng nào?" Giọng nói của Cận Nghiêu run rẩy vì lạnh nhưng khi nói chuyện với Lương Tiến thì vẫn tràn đầy năng lượng.
"Tôi nghe được giọng nói của cậu ở phía sau bên phải tôi." Lương Tiến sợ điện thoại di động bị dính nước nên luôn dùng tay che lại, mà điện thoại di động vẫn không thể tránh được việc bị dính nước, trong điện thoại truyền đến âm thành rè rè do bị nước vào, Lương Tiến vội vàng bảo vệ điện thoại trong lồng ngực rồi mở loa ngoài ra: "Điện thoại di động của tôi hình như bị dính nước rồi."
"Đừng sợ, Lương Tiến, tôi nhất định sẽ tìm ra cậu." Cận Nghiêu cảm thấy hình như điện thoại của mình cũng bị dính nước rồi, hoặc là do đầu óc bị úng nước khiến y không nhịn được mà nói: "Tôi yêu cậu."
Đột nhiên Lương Tiến bị kích động đến mức nhảy dựng lên: "Cận Nghiêu! Tôi biết cậu không thể nào không cần tôi mà!"
Anh ta vừa nhảy dựng lên thì giọt nước trên cây lại rơi xuống rồi vô tình rơi trúng tay anh ta làm cho anh ta trượt tay khiến điện thoại văng ra ngoài, Lương Tiến hét lên một tiếng rất thảm thiết đã dọa cho Cận Nghiêu sợ đến hết hồn, cho dù y có gọi bao nhiêu lần thì bên kia cũng không có hồi âm mà trong điện thoại chỉ còn lại mấy tiếng bíp bíp báo máy bận.
"Lương Tiến? Lương Tiến!" Cận Nghiêu sợ đến mức hồn phách bay phách lạc: "Lương Tiến!"
Lương Tiến ở bên kia thì đang cầm chiếc điện thoại vô tình bị rơi xuống nước và đang phát ra vài tia lửa điện mà thầm nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi, Cận Nghiêu ghét nhất là mình gây rắc rối, anh ta tuyệt đối không thể thừa nhận là do mình trượt tay nên để điện thoại văng ra ngoài được.
Cận Nghiêu có gọi thế nào cũng không nhận được câu trả lời của Lương Tiến nên y chỉ có thể đem vị trí nói cho kiểm lâm biết. Lúc này trời đã mưa to hơn nửa tiếng rồi nên đường đi trong núi rất trơn trượt và lầy lội, kiểm lâm đi ủng mà còn bị trượt còn Cận Nghiêu lòng đang lo lắng như lửa đốt nên căn bản không để ý dưới chân mình nên bị ngã rất nhiều nhưng vẫn đứng dậy liên tục, toàn bộ quần áo của y dính rất nhiều bùn mà lúc này y chẳng quan tâm đến điều gì nữa.
Y cứ tiếp tục dùng loa gọi to tên Lương Tiến, sau khi gọi được một lúc mới ngừng lại để căng tai phân biệt giọng của Lương Tiến dưới tiếng mưa.
Hình như Lương Tiến đã nghe được giọng nói của y thế nhưng hét một lúc chẳng nhận được câu trả lời nào.
Anh ta nhớ rõ điều Cận Nghiêu đã nói với mình phải đứng tại chỗ chờ nên cũng không dám đi lung tung.
Cũng may lúc này chỉ số IQ của anh ta đang hoạt động cho nên bọn Cận Nghiêu đi hơn mười phút đã nghe thấy được giọng nói của anh ta: "A Nghiêu! A Nghiêu!"
"Cậu đừng di chuyển!" Cận Nghiêu nghe rõ giọng nói của cậu ấy nhưng vẫn không nhìn thấy người đâu cả. Y sợ rằng Lương Tiến không cẩn thận đã rơi xuống nơi nào đó, lúc này y đã biết được vị trí cụ thể rồi nên đương nhiên rất sợ anh ta di chuyển lung tung mà bị thương.
Nào có ngờ khi hai người vừa thấy nhau Lương Tiến đã nhảy cẫng lên.
Cận Nghiêu lo lắng nhìn từ trên xuống dưới một lần: "Không có bị thương chứ?"
"Không có." Lương Tiến thích nhìn Cận Nghiêu lo lắng cho mình, đương nhiên anh ta cũng không muốn Cận Nghiêu quá lo lắng nên vội vàng nói: "Vừa nãy điện thoại của tôi mới bị nước vào nên mới hét lên như thế."
Cận Nghiêu thở phào nhẹ nhõm: "Dọa tôi sợ chết rồi, cậu thật là..."
Cận Nghiêu không nói ra được câu tiếp theo bởi tất cả đều là do y đã tự doạ chính mình nên sao có thể trách tên ngốc này được cơ chứ: "Để tôi gọi nói với bọn họ một tiếng."
Cận Nghiêu kể lại tình hình và thuật lại tuyến đường cho mọi người, bọn họ cũng chuẩn bị đi ra bên ngoài nhưng vì trong núi đang mưa rất lớn, đường rất khó đi nên việc xuống núi càng trở nên khó khăn hơn.
Cận Nghiêu và Lương Tiến đi cùng kiểm lâm có kinh nghiệm nên tránh được những tuyến đường nguy hiểm nhất.
Lúc này trời mưa rất to, Lương Tiến mặc chiếc áo mưa mà Cận Nghiêu đưa cho mình, nước mưa dọc theo vành mũ chảy xuống mắt anh ta nên anh ta cũng không để ý bùn dính trên người Cận Nghiêu.
Đợi đến khi bọn họ giải quyết xong mọi việc rồi về biệt thự thì Lương Tiến mới phát hiện Cận Nghiêu rất chật vật, thậm chí còn tệ hơn mình - người vừa lạc trong rừng rất nhiều nữa.
Cận Nghiêu nói mọi người đi tắm nước nóng để tránh bị cảm lạnh còn Trần Viễn và Hách Văn Tĩnh phụ trách việc nấu nước gừng cho bọn họ.
Sau khi dặn dò mọi người cẩn thận xong thì Cận Nghiêu cảm thấy trong đầu mình vẫn còn ong ong, có thể tưởng tượng được lúc nãy y đã căng thẳng đến nhường nào, đặc biệt là sau khi cắt đứt liên lạc và nghe được Lương Tiến hét to đến như vậy. Chuyện này thực sự đã dọa cho Cận Nghiêu sợ rồi.
Thế nhưng cũng may người không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.
Cận Nghiêu tắm rửa sạch sẽ nên cảm thấy người ấm hơn một chút, y choàng khăn tắm đi ra đã nhìn thấy Lương Tiến tắm xong đang ngồi ở trên giường chờ y.
"Cậu ra ngoài trước để tôi thay quần áo đã." Cận Nghiêu khẽ hắt hơi một cái, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lương Tiến đang nhìn chằm chằm vào chân mình, theo bản năng Cận Nghiêu cũng nhìn xuống dưới chân của bản thân.
"À, đây là vết thương do lúc nãy mới bị ngã ở trên núi. Không sao đâu, chỉ bị ngã một chút thôi."
"Ngã một chút thôi?" Mắt của Lương Tiến có chút đỏ lên, trên đùi của Cận Nghiêu toàn những vết xanh tím, trên đầu gối còn có một mảng bầm tím rất lớn, rõ ràng đã ngã không biết bao nhiêu lần rồi. Lương Tiến tiến lại gần ôm lấy y: "Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như thế chứ?"
"Buông ra, tôi thay quần áo." Cận Nghiêu đẩy đầu anh ta ra: "Cậu có thấy phiền hay không vậy!"
"Cậu nói cậu yêu tôi." Lương Tiến mặt dày mày dạn nhất quyết không buông tay rồi kéo Cận Nghiêu cùng ngã lên giường, anh ta đè người ở dưới rồi tiến lại gần hôn lên môi y.
Cận Nghiêu liền nghiêng đầu né tránh: "Mọi người còn đang chờ ở dưới lầu."
"Không quan tâm." Lương Tiến dùng tay luồn vào dưới khăn tắm của Cận Nghiêu, làn da trắng mịn tràn ngập sự mát mẻ làm cho trái tim và tâm hồn anh ta say đắm: "A Nghiêu..."
Cận Nghiêu dùng đôi chân dài của mình quấn lấy eo của Lương Tiến rồi xoay người đè anh ta xuống. Lương Tiến còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hai người đã thay đổi vị trí cho nhau rồi, sau đó Lương Tiến trơ mắt nhìn khăn tắm của Cận Nghiêu rơi xuống vì dùng động tác quá mạnh để lộ ra nơi mạnh mẽ đang sôi sùng sục, anh ta trợn mắt há mồm không nói thêm gì.
Cận Nghiêu đè đối phương xuống rồi chậm rãi kéo khăn tắm mới vừa rơi ra lên: "Đừng có làm mấy trò vô lại đó với tôi, bây giờ thì cút ra ngoài ngay cho tôi, tôi muốn thay quần áo."
Cận Nghiêu đứng lên nhấc chân nhẹ nhàng đá vào người Lương Tiến đang nằm bất động: "Đừng để tôi phải đá cậu ra ngoài."
Lương Tiến vội vã bò dậy rồi đi ra ngoài cửa chờ y, anh ta đứng thẳng lưng dựa vào tường, hít một hơi thật sâu, lúc này thân dưới của anh ta đã kêu gào đến mức sắp nổ tung rồi, đũng quần của anh ta cũng hơi nhô lên như những đám mây hình nấm vậy.