Trời đã tối, con đường bên ngoài khuôn viên trường không phải là đường chính nên đèn đường cũng không sáng nhưng vẫn đủ để nhìn rõ đường đi. Suốt dọc đường đều yên tĩnh, Trần Viễn dựa vào lưng Cố An Thành, vui tới mức không nhịn được cười.
Hạnh phúc như vậy mà chẳng có lý do, chỉ cần được ở bên cạnh Cố An Thành là cậu đã cảm thấy rất vui rồi.
Cố An Thành một tay giữ tay lái, một tay chạm vào chân nhỏ bên eo mình: "Cậu có thấy khó chịu trong bụng không?"
"Không." Dù sao Trần Viễn suy cho cùng tuổi cũng không lớn, trước đó mặc dù cậu ấy hay chịu đói dẫn đến đau dạ dày một chút nhưng sau khi được Cố An Thành chữa trị, hiện tại cậu ấy đã đỡ hơn rất nhiều. Cố An Thành vẫn có chút lo lắng, may mà lúc trước anh đã cho tiểu Viễn ăn một ít súp trước, nhưng sau đó cậu lại ăn nhiều thịt xiên, như vậy sẽ khó tiêu. Anh suy nghĩ một lúc rồi quay lại đưa cho Tiểu Viễn mấy viên thuốc tiêu hóa, lúc này anh cảm thấy Trần Viễn ở phía sau có chút không yên.
"Cậu đang làm gì vậy? Không ngồi yên thì sẽ ngã đấy!"
"Tớ... Luôn có cảm giác như mình đang bị theo dõi..." Trần Viễn không chắc lắm nên quay lại nhìn, trên đường bọn họ đi không có một bóng người.
"Có lẽ là bố tớ tìm tớ. Cậu đừng quan tâm, vài ngày nữa tớ sẽ yêu cầu ông ấy rút người về." Cố An Thành còn chưa nói cho bố biết chuyện, Giang Long có thể không giữ lại, nhưng thật khó để giải quyết mọi chuyện với anh ta chỉ bằng một cuộc cãi vã nhỏ. Trong lòng người này chất chứa đầy thù hận nên anh đã nhờ Ngô Cương liên lạc với một kẻ buôn lậu địa phương, yêu cầu tên buôn lậu tìm Giang Long, đưa người này đi làm chút chuyện bất hợp pháp.
"Thì ra là vậy..." Trần Viễn thở phào nhẹ nhõm. Cậu vùi mặt vào sau lưng Cố An Thành. Cố An Thành hôm nay giỏi như vậy, anh thật sự có được giải nhất, có cái gì là anh không giỏi không?
Trần Viễn nghĩ tới nụ hôn trong phòng thiết bị, đột nhiên toàn thân nóng bừng. Hoá ra còn có thể hôn như vậy, thật sự là quá xấu hổ.
Trần Viễn vừa bắt đầu nghĩ tới, liền vĩnh viễn không thể thoát khỏi hình ảnh đó. Cho nên lúc Cố An Thành muốn tắm cho cậu vào ban đêm, cậu có chút ngượng ngùng, lần đầu tiên muốn tự mình tắm rửa.
Cố An Thành đang điều chỉnh nhiệt độ nước, nghe Trần Viễn nói muốn tự mình tắm, không khỏi giật mình mà hỏi lại: "Tự làm?"
Mặt Trần Viễn đỏ bừng, cậu cảm thấy trước đây bản thân có chút đần độn tới phát sợ khi đã tự do phơi bày cơ thể ra trước mặt Cố An Thành. Cậu nói: "Tớ tự làm được..."
"Chồng cậu thích tắm rửa cho cậu, cậu xấu hổ sao?" Cố An Thành nhịn không được cười lớn: "Cậu có cái gì mà tớ chưa nhìn thấy à, không nói đến tay chân mà ngay cả con chim nhỏ với hai quả trứng của cậu, chồng cậu cũng từng tắm cho mấy lần, bây giờ nghĩ tới chuyện ngại ngùng có lẽ đã muộn rồi." Khóe mắt Trần Viễn đỏ lên, cậu xấu hổ nói: "Không, đừng nói..."
Cố An Thành ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, đưa tay về phía cậu: "Lại đây." Trần Viễn đã cởi hết quần áo, chỉ còn lại một chiếc quần lót màu trắng có in hình minions. Cậu cầm khăn tắm, lưỡng lự không chịu tiến về phía trước, Cố An Thành đứng dậy đỡ lấy cậu, chỉ sau hai bước lớn đã bắt được người rồi ôm vào lòng. Cố An Thành chọc vào da thịt cậu nói: "A? Tớ nuôi cậu lớn rồi cậu lại phủi mông không nhận?"
Anh trêu chọc Trần Viễn, người đang nhột đến mức uốn cong cơ thể như một con tôm nhỏ và không ngừng cười khúc khích. Cậu nói: "Không dám nữa... Hahaha, đừng có quậy nữa..."
"Tới cùng tớ tắm, nếu không tớ sẽ khiến cậu nhột tiếp." Cố An Thành ôm cậu uy hiếp, Trần Viễn cười đến chảy nước mắt, cậu tỏ vẻ đáng thương nhìn anh, Cố An Thành cũng không nỡ chọc cậu nữa. Anh bế cậu lên, tiến thẳng vào phòng tắm rồi ném cậu vào bồn tắm.
Trần Viễn sợ đến nhắm chặt mắt lại, Cố An Thành đương nhiên không thể ném cậu xuống, anh chỉ là muốn dọa cậu mà thôi. Anh thả Trần Viễn xuống nước rất nhẹ nhàng, dùng tay cởi chiếc quần lót đáng yêu kia ra.
Trần Viễn co người lại trong nước, Cố An Thành không trêu chọc cậu nữa mà đặt đồ chơi nước anh vừa mua vào bồn tắm. Vài con vịt nổi trên mặt nước nhìn vô cùng đáng yêu khiến Trần Viễn cảm thấy thư giãn. Cố An Thành đứng dậy và đi đến bồn rửa để giặt đồ lót, sau đó anh nói với cậu: "Cậu chỉ được chơi một lát thôi. Hôm nay là một ngày mệt mỏi nên đi ngủ sớm đi.
Nếu như không phải là người quen nhìn thấy khung cảnh này thì chắc hẳn là còn tưởng rằng Trần Viễn là con trai của Cố An Thành. Trần Viễn im lặng chọc con vịt lớn màu vàng đang di chuyển trên mặt nước. Cậu nghiêng người liếc nhìn Cố An Thành đang giặt quần lót. Nhìn bóng lưng anh thế này, Cố An Thành càng ngày càng giống mẹ cậu hơn?
Cố An Thành vì không biết cách chăm sóc người khác nên đã đăng bài đăng trên mạng, nội dung chẳng hạn như "cách chăm sóc một đứa trẻ không có cảm giác an toàn", "cách an ủi người đang sợ hãi mình", "cách chăm sóc người khác để tăng độ ấn tượng tốt". Đây là một bài viết thẳng thắn, tràn đầy năng lượng tích cực, tuy nhiên, câu trả lời thực sự đáng thất vọng và còn lộ liễu hơn nữa là câu trả lời đã bộc lộ ham muốn thú tính ẩn sau sự chính trực của anh: "Cứ lên đi, làm bất cứ điều gì bạn muốn."
Cố An Thành cuối cùng phải mua một cuốn "hướng dẫn nuôi thú cưng nhỏ" và "sổ tay nuôi dạy con". Anh đọc rất kỹ cuốn sách này, nhưng vì nó viết cho các bà mẹ nên đã trực tiếp khiến Cố An Thành hành động như một người mẹ về nhiều mặt.
May mắn thay, mục tiêu là Trần Viễn. Đối với Trần Viễn, mẹ là một sự tồn tại kỳ lạ. Trong trí nhớ của cậu không có bất kỳ ký ức nào về mẹ mình, vì vậy cậu không nghĩ việc Cố An Thành đối xử với mình như này là kỳ lạ. Cậu cho rằng tất cả những điều này là do sự tốt bụng của Cố An Thành đối với mình, cậu rất thích nên vô thức nhìn Cố An Thành với ánh mắt ngơ ngác.
Cố An Thành giặt xong đồ, treo quần lót của hai người lên, quay người lại đã thấy Trần Viễn nằm ở mép bồn tắm nhìn mình, trong mắt tràn đầy tin tưởng cùng ỷ lại. Đây chính là thành quả mà Cố An Thành một mực cố gắng, hiện tại Trần Viễn cuối cùng cũng tin tưởng anh. Điều này khiến anh rất vui vẻ. Anh lấy một chiếc ghế nhỏ đến ngồi ở mép bồn tắm, nhéo mũi tiểu Viễn: "Hôm nay cậu ở ngoài cả một ngày, chúng ta cùng gội đầu đi.
Trần Viễn ngoan ngoãn thay đổi tư thế, nghiêng đầu tựa vào thành bồn tắm, Cố An Thành lấy vòi hoa sen, làm ướt tóc rồi bôi dầu gội lên. Hiện tại anh có thể thuần thục gội đầu cho Tiểu Viễn rồi, không giống như lúc mới bắt đầu giật đau tóc cậu, cũng sẽ không để bọt dầu gội lọt vào mắt cậu nữa. Thực ra đối với anh, anh cũng đang thích nghi với cuộc sống kiểu này, may mắn thay, hiện tại cả hai đều đã quen.
Sau khi tắm rửa xong, Cố An Thành đứng dậy lấy khăn tắm, Trần Viễn ngoan ngoãn dùng nước rửa sạch lũ vịt con rồi đặt từng con vào bồn rửa. Cố An Thành quay lại đã thấy cậu bé của mình thò mông ra, đặt đồ chơi vào chỗ cũ. Cậu có eo thon, chân thẳng, mông tròn, khó trách bạn nhỏ này không cho anh tắm nữa. Thật sự khiến anh muốn chảy máu mũi.
Cố An Thành vội vàng quấn khăn tắm cho cậu, Trần Viễn bị anh kéo ra khỏi bồn tắm, cười khúc khích không ngừng, Cố An Thành ném cậu lên chiếc giường mềm mại, nhảy vào ôm cậu, anh nói: "Cười đi, cho cậu cười này."
Trần Viễn vẫn cười, người cậu vẫn còn ướt, bắp chân và bàn chân lộ ra ngoài khăn tắm. Cố An Thành đỡ lấy cậu khi Trần Viễn còn đang chật vật nhấc chỗ chân ướt lên, cậu nói: "Ướt quá, sắp làm ướt hết giường rồi..."
"Cậu sợ cái gì..." Cố An Thành bị Trần Viễn kích thích đến mức ôm cậu mà hôn thật sâu. Trần Viễn bị hôn đến mềm nhũn, chỉ có đôi chân nhỏ bé dẫm lên quần Cố An Thành, để lại một vệt dấu chân rõ ràng trên bộ đồ ngủ của anh.