• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Huân đang hát lớn.

Tiếng hát vọng ra từ cửa sổ xe buýt nhỏ đang mở rồi lan ra rất xa nên không có chiếc xe phía sau nào dám đến gần.

Vương Huân hát rất khó nghe bởi tiếng Quảng Đông lạc điệu, mỗi từ đều là từ đồng âm nhưng vẫn có người cổ vũ chẳng hạn như Triệu Hải vừa la ó vừa vỗ tay như khán giả. Tất Tam ngồi ở hàng thứ ba thưởng thức món cổ vịt cay còn Cận Nghiêu thì nằm ở hàng cuối cùng để chợp mắt, Lương Tiến ngồi xổm bên cạnh nhìn đối phương.

Quên chuyến du lịch hai người vui vẻ đi vì nó đã biến thành một đoàn du lịch, điều đáng phẫn nộ nhất là Hách Văn Tịnh từ khi lên xe đã ôm Trần Viễn thì thầm hơn một tiếng đồng hồ khiến Cố An Thành thậm chí còn không ôm được bảo bối của mình trong tay!

"Hách Văn Tĩnh!"

"Ồ, được rồi! Suốt ngày ôm chặt như vậy không thấy mệt sao?" Hách Văn Tĩnh hiểu quá rõ ràng chỉ cần cô ấy nói chuyện với Tiểu Viễn một lúc là con người có lòng ghen vượt thời đại kia sẽ ngay lập tức tị nạnh, mùi dấm có thể khiến người ta thấy chua đến chết. Cô ấy nói: "Sao cậu giống lọ bắp cải muối vậy?"

"Là cậu nhất định phải đi cùng tớ đấy chứ? Tớ có đem kiệu đến mời cậu đi hay không?" Cố An Thành thực sự bị nhóm người này làm cho bái phục, họ vừa nghe được tin tức nhỏ nhất đã kêu gọi nhau đến đây. Tuy anh muốn đi nhưng là dành thời gian cho Tiểu Viễn của anh, thứ anh muốn là một thế giới của hai người! Có còn điều gì tệ hơn việc có những người bạn đều không biết xấu hổ như này?

"Cậu cho rằng vác kiệu đến đón tớ thì tớ sẽ đi theo cậu sao? Cậu cho rằng Trần Viễn không thấy cậu phiền sao?" Hách Văn Tĩnh bây giờ cũng biết chỉ cần có Trần Viễn ở bên thì Cố An Thành sẽ không bao giờ thực sự tức giận vậy nên cô ấy cũng chẳng sợ mà nói: "Tớ muốn cho Trần Viễn hít thở không khí trong lành mà thôi."

"Tớ đủ mới mẻ rồi nên không cần cậu." Cố An Thành cũng không thèm để ý đến cô ấy, anh gọi bảo bối của mình: "Vợ, mau tới với chồng."

Tất Tam dành thời gian ngước nhìn đối phương, cậu ấy thực sự ngưỡng mộ Cố An Thành vì sau ngần ấy thời gian anh vẫn có thể phiền toái như vậy khiến một người bạn như cậu ấy cũng ghét, thế mà Trần Viễn vẫn ở bên cạnh người như này.

Trần Viễn cười nói: "Vậy tớ đi qua đó một chút."

Hách Văn Tĩnh không khỏi trợn mắt: "Đi nhanh đi, cậu ấy hình như bị bệnh, cậu đi đi đi. Tới cho cậu ấy một ít thuốc. "

Trần Viễn không khỏi bật cười, cậu thật sự rất khâm phục tài ăn nói sắc bén của Hách Văn Tĩnh. Lúc này Cố An Thành vốn đã sốt ruột, anh đứng dậy bước hai bước lớn đi tới rồi ôm Trần Viễn đi đến hàng đầu tiên.

Cố An Thành đã nhịn rất lâu, vừa ngồi xuống đã hận không thể đè Trần Viễn ra. Khi cửa sổ xe đóng lại không nhìn thấy người phía sau, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu theo dõi toàn bộ quá trình với sự hoài nghi và đôi mắt đang mở to. May mắn thay tài xế là một người chuyên nghiệp nên đã nhanh chóng bừng tỉnh, lặng lẽ nâng gương chiếu hậu lên.

Cố An Thành không để ý tới điều đó, mấy phút sau anh cảm thấy toàn thân không ổn, hôn một lúc lâu mới buông Trần Viễn ra.

Trần Viễn đỏ mặt liếc nhìn tài xế trước mặt, thấy tài xế hình như không để ý đến hai người mới thở dài: "Sao cậu lại thế này..."

"Sao cậu nói với cô ấy nhiều như vậy?" Cố An Thành lúc này nhìn không ra tâm trạng tốt hay xấu chỉ biết hiện tại anh như người phụ nữ đang ghen tuông.

Trần Viễn mỉm cười ôm mặt đôi môi bĩu ra: "Cô ấy kể cho tớ nghe về việc cô ấy tham gia cuộc thi Taekwondo, đó là điều tớ muốn nghe."

"Hừ..." Cố An Thành ôm eo cậu ấy: "Cậu thấy chồng mình phiền phức à?"

Trần Viễn chớp mắt, cố ý dài giọng nói: "Có ư...?"

"Đồ tồi." Cố An Thành cắn lỗ tai của cậu, Trần Viễn nhéo nhéo hai hạt đậu trước ngực anh rồi hai người lại ầm ĩ lên.

Xe buýt nhỏ chở tám người tiến vào vùng núi.

Núi Ngọc Tâm cách Hải Thành không xa lắm nhưng cũng hơn một trăm km nằm trong phần mở rộng của khu rừng. Lái xe vào vùng núi khiến đường trở nên quanh co. Cố An Thành sợ Trần Viễn say xe nên ôm cậu vào lòng, mở cửa sổ xe cho gió lùa vào nhưng ai ngờ cậu lại không bị say xe mà Lương Tiến - người đang ngồi xổm trên đất ở phía sau xe bị say đến mức mặt hơi tái xanh.

"Chưa... Vẫn chưa đến?" Lương Tiến say xe hoàn toàn là do người này ngồi không đúng tư thế và cứ nhìn chằm chằm vào Cận Nghiêu khiến bản thân ngất xỉu. Khi anh ta bị say xe cũng đã nhờ Cận Nghiêu chăm sóc cho mình.

Lương Tiến ói lên người Cận Nghiêu trước sau đó y mới tìm cho anh ta một thùng rác, tìm thấy rồi thì anh ta lại không có gì để nôn, người này áy náy không dám nhìn Cận Nghiêu.

Cận Nghiêu không quan tâm lắm mà vẫn ôm lấy Lương Tiến ngồi ở hàng ghế đầu. Phải gần một tiếng nữa họ mới đến nơi bởi đây là biệt thự trên núi, nơi này cho thuê độc lập dưới sự quản lý của một khách sạn năm sao, nếu họ cần dịch vụ nào đó thì khách sạn sẽ có người mang đến bao gồm cả bữa ăn hàng ngày của họ hoặc nếu thích tự nấu nướng thì nơi đây cũng được trang bị đầy đủ bộ dụng cụ nhà bếp

Hách Văn Tĩnh ngạc nhiên trước môi trường ở đây: "Thật là một biệt thự lớn. Cố An Thành, cậu dự định sống ở đây với Tiểu Viễn à?"

"Vì các cậu muốn qua đây nên tớ mới đổi gấp một căn khác chứ căn tớ đặt ban đầu là một căn biệt thự ven hồ nhỏ hơn căn biệt thự này." Cố An Thành thầm hỏi: "Sao các cậu lại có gan mà hỏi chuyện này? Các ngươi theo sau một cách trơ trẽn và làm xáo trộn thế giới hai người của chúng tớ."

Hách Văn Tĩnh không thèm để ý đến anh mà ôm hành lý đi vào. Cố An Thành mở cửa hai bên để mọi người mang hành lý vào.

Lương Tiến bị bỏ lại, sắc mặt anh ta vẫn nhếch nhác và không ngừng cảm thấy buồn nôn. Vết bẩn trên quần Cận Nghiêu khiến anh ta xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào. Cơn say xe khiến anh ta đành phải ngồi xổm bên đường và nôn mửa.

Cận Nghiêu chuyển tất cả đồ đạc của họ từ xe buýt nhỏ và chất thành đống trên mặt đất gần như tạo thành một ngọn đồi. Trong đống đó có rất nhiều đồ như thiết bị leo núi, dụng cụ câu cá và rất nhiều đồ uống và đồ ăn nhẹ, tất cả đều được mua lúc đi vì họ sợ rằng trên núi không có đồ đạc. Trong số đó không chỉ đồ ăn dụng cụ mà còn có một thùng lớn hoa quả do một mình Cận Nghiêu chuyển đi. Nhóm người Vương Huân thu dọn hành lý, khi đi ra ngoài đã thấy tất cả đồ đã được chuyển xong xuôi, bọn họ đều đồng loạt bày tỏ rằng Cận Nghiêu rất đáng tin cậy. Tất nhiên điều tương tự cũng xảy ra với người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất. Lương Tiến - người vẫn đang nôn mửa trông không được tốt lắm, vị vua chiến đấu từng khiến tất cả phải run rẩy chỉ bằng một ánh mắt cuối cùng đã biến thành một thứ rau thối bên chợ.

Cố An Thành bảo Cận Nghiêu dẫn Lương Tiến vào tìm phòng nghỉ ngơi trước, những người còn lại cứ việc dọn đồ vào phòng.

Lương Tiến nghe vậy thì nhanh chóng chạy vào phòng: "Tôi đi nghỉ ngơi, tôi tự mình đi được, mọi người cứ bận rộn với công việc của mình đi."

Mọi người nhìn Lương Tiến chạy vào biệt thự như tên bắn khiến ai nấy đều kinh ngạc nhìn nhau. Không đúng, nói để Cận Nghiêu đưa anh ta vào mà anh ta lại không chịu? Không phải hiện tại người này chỉ ước gì có thể treo Cận Nghiêu trên người sao?

Cận Nghiêu cười không nói gì mà chỉ cầm lấy hành lý đi theo anh ta vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK