• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần đi đến công viên giải trí này khiến Trần Viễn rất vui vẻ. Sau khi đến lớp vào thứ hai cậu vội vã chạy đến trước mặt Hách Văn Tĩnh mà chia sẻ: "Những bộ trang phục đó sống động như thật và Doraemon giống hệt như những gì tớ tưởng tượng. Khi ôm cảm giác rất mềm mại."

Hách Văn Tĩnh tò mò liếc nhìn Cố An Thành: " Cậu ấy cũng cho cậu ôm người khác á?"

"Ừ, cậu ấy còn chụp ảnh cho tớ." Trần Viễn đỏ mặt lên vì cười. Cậu quay lại nhìn Cố An Thành. Cố An Thành mỉm cười, mặt cậu càng đỏ hơn. Trần Viễn thì thầm nói nhỏ với Hách Văn Tĩnh: "Cậu ấy... Cậu ấy cũng đã giúp tớ bắt được một con thỏ và ép nó chụp ảnh cùng tớ."

"Ồ, đây là điều tốt nhất mà cậu ấy có thể làm." Hách Văn Tĩnh cuối cùng cũng nghe được gì đó thú vị. Cô ấy nói: "Cậu chưa từng đến công viên giải trí này bao giờ à? Công viên giải trí này đã mở được vài năm rồi."

"Tớ không có tiền mua vé." Trần Viễn có chút ngại ngùng: "Tớ vốn nghĩ rằng sau này kiếm được tiền sẽ đến đó."

Hách Văn Tĩnh tiếp lời: "Đúng vậy, ông nội của cậu nuôi cậu cũng không phải dễ gì, tớ nghe nói bây giờ ông đang hồi phục khá tốt?"

"Rất tốt rồi, hiện tại hầu hết thời gian trong ngày ông nội đều có thể tỉnh táo, lại có bạn tốt, hai người thậm chí còn chơi cờ." Trần Viễn nhắc đến ông nội của mình càng vui vẻ hơn, tất cả đều là do công lao của Cố An Thành. Cậu cũng quay đầu lại nhìn Cố An Thành, Cố An Thành dường như đang nhìn chằm chằm vào cậu và Hách Văn Tĩnh, khi nhìn thấy cậu quay lại liền làm ra vẻ đáng thương, đưa tay về phía cậu.

Trần Viễn nói với Hách Văn Tĩnh, "Tớ phải quay lại rồi." Hách Văn Tĩnh tức giận trợn mắt: "Đi thôi đi thôi, để cậu ấy ôm túi!"

Trần Viễn cúi đầu mỉm cười, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, Cố An Thành nắm lấy tay Trần Viễn ở dưới bàn, nghịch trong lòng bàn tay cậu: "Tớ ghen đấy."

"Hách Văn Tĩnh là nữ mà..." Trần Viễn nói xong liền cảm thấy có gì đó không đúng, lén lút nhìn Cố An Thành. Cũng may vẻ mặt anh không có gì là đang tức giận, Trần Viễn lại nói thêm: "Cậu ấy là bạn bè, khác với cậu."

"Tại sao lại khác?" Cố An Thành không khỏi nhếch khóe miệng lên, anh rất thích cách Tiểu Viễn quan tâm mình như vậy.

Trần Viễn do dự không nói được lời nào, Vương Huân ở bàn bên cạnh cũng đi tới chào hỏi: "Ai, các cậu đã kiểm tra trang web của trường chưa?"

Triệu Hải lấy điện thoại ra và nói: "Tao chưa kiểm tra, có tin tức gì lớn không?"

"Là Diêu Kỳ lớp bên cạnh." Vương Huân đặt cặp sách xuống, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra truy cập vào mạng trong trường: "Cả buổi sáng đã trở thành chủ đề nóng hổi."

"Sao vậy? Có phải cũng giống như việc nó bị đình chỉ học trước đây không?" Triệu Hải bấm vào trang web của trường và ngay lập tức nhìn thấy những bài đăng nóng bỏng màu đỏ ở hàng đầu, cậu ấy đã bị sốc! Dao XX của lớp X trộm đề thi, bị camera giám sát ghi lại.

"Mẹ nó! Thật hay giả!" Tất Tam cũng vào nhìn xem. Thực sự là đã bị camera ghi lại rõ ràng. Đoạn phim ghi lại cảnh cậu ta ra vào phòng giáo viên chủ nhiệm vào thời điểm bất thường, đồng thời lấy điện thoại di động ghi âm gì đó bên cạnh bàn giáo viên chủ nhiệm, đoạn phim giám sát rất rõ ràng, thoạt nhìn chính là Diêu Chính Kỳ.

"Tôi nhớ cậu ta là một người rất béo, Tất Tam đấm còn không phát ra rắm. Tại sao cậu ta không nói với tôi sớm hơn nếu bản thân có khả năng này?"

"Đúng là chó cắn không sủa, nhưng bây giờ mọi chuyện đã xong rồi, tôi chắc chắn chuyện này sẽ gây cho cậu ta hậu quả rất nặng." Vương Huân nhìn Cố An Thành không có chút kinh ngạc nào mà cầm điện thoại di động dâng lên cho Trần Viễn xem như đnag dâng một bảo vật: "Tiểu Viễn, cậu xem, tên nhóc này chắc cậu có ấn tượng."

Trần Viễn cầm điện thoại lướt lướt xem qua nội dung, cũng cau mày. Thậm chí còn đi trộm đề thi, Diêu Chính Kỳ mà lại là dạng người như này sao...

Cố An Thành lạnh mặt cảnh cáo Vương Huân: "Từ nay về sau chỉ có mình tôi được gọi là tiểu Viễn."

"Đại ca à! Đây chỉ là cái tên! Như này còn không được sao?" Vương Huân rên rỉ: "Tao sẽ gọi là chị dâu đã được chưa?"

Cả lớp đã quen với việc nghe những câu chuyện cười như thế này của họ, mọi người bắt đầu reo hò, nhưng Trần Viễn không còn lo lắng nữa vì mọi người đều tốt bụng và cậu có thể cảm nhận được điều đó, cậu trả lại điện thoại cho Vương Huân và hỏi: "Cậu ấy có phải bị oan không?"

"Có chuyện oan được sao? Mạng lưới của trường là do nhà trường giám sát, hơn nữa đây đều là hình ảnh trích từ camera, điều này cho thấy tin này là do giáo viên nào đó đã đăng lên, sự thật quá rõ ràng." Vương Huân đối với tên mập mạp này không có ấn tượng tốt, trộm đề thi là điều đáng ghét nhất trừ khi là trộm và chia sẻ với mọi người.

Tất Tam cũng nói: "Tớ cũng nghĩ vậy. Chúng ta hãy cùng nhau gửi thư góp ý đến nhà trường. Loại phân chuột này cần phải loại bỏ khỏi đội học sinh gương mẫu và tiến bộ của chúng ta!"

Mọi người đang bàn tán, Trần Viễn tựa hồ còn đang suy nghĩ, Cố An Thành lén lút đưa tay ra phía sau, vòng tay qua người cậu, siết chặt eo cậu mà nói: "Đừng hòng lừa gạt tớ, tớ đang hỏi cậu tại sao."

Trần Viễn tưởng rằng anh đã quên, không ngờ đối phương vẫn kiên trì hỏi, thế là vừa xấu hổ vừa tức giận trừng mắt nhìn anh.

Cố An Thành tò mò đến mức cười xấu xa, anh trêu chọc cậu ấy: "Đừng thả thính tớ nữa, cậu trừng tới mức làm tớ phải cứng lên đấy."

Mặt Trần Viễn lập tức đỏ bừng, sao anh lại có thể lưu manh như vậy: "Đừng nói..."

Không ai có thể nghe thấy, cậu sợ cái gì?" Cố An Thành lại nhéo eo tiểu Viễn: "Chỉ cần cậu nói một câu là "chồng đương nhiên sẽ khác" thì tớ sẽ thả cậu đi."

Trần Viễn nắm lấy bàn tay tà ác trên thắt lưng của mình, mím môi, không chịu nói.

"Cậu thật sự là tổ tiên nhỏ của tớ." Cố An Thành không khỏi cười nói: "Cậu là tổ tông, phải nghe lời cậu thôi. Nếu không muốn nói gì thì đừng nói. "

"Không, không phải." Trần Viễn xấu hổ: "Tối nay về rồi nói có được không?"

Cố An Thành đến gần mặt cậu, nhìn cậu ấy thật kỹ: "Tối nói cũng được thôi, nhưng phải chủ động hôn tớ một cái."

Trần Viễn trợn to hai mắt, lông mi run rẩy như hai cái chổi nhỏ hồi lâu mới xấu hổ hừ một tiếng. Cố An Thành thích nhất trêu chọc cậu, thấy vẻ mặt uất ức của cậu thì lẻn tới bên tai đối phương mà cắn một cái. Trần Viễn vội vàng đẩy anh ra, toàn bộ tai và cổ đều đỏ bừng.

May thay, Vương Huân và những người khác đang nói chuyện sôi nổi về nhân vật nổi tiếng gần đây là Diêu Chính Kỳ nên không ai chú ý đến hai người đang ngồi trong góc. Mẹ của Diêu Chính Kỳ cũng đã đến trường để làm thủ tục thôi học cho con trai bà. Nhà trường thông báo với bà rằng con trai mình đã vi phạm nội quy của trường. Theo lý mà nói thì chỉ cần một bản thông báo phê bình là được nhưng vì nhà trường đang ở thời điểm quan trọng trong việc xếp hạng, đánh giá nên không được phép để lại bất kỳ vết nhơ nào. Vậy nên bà chỉ có thể để con trai mình nghỉ học. Là một bà mẹ đơn thân, bà không còn cách nào khác ngoài việc phải làm là về thủ tục. Sau đó bà rời Hải Thành theo lời cầu xin của con trai, đó là chuyện của ngày sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK