Còn Cố An Thành thì...
Trần Viễn không dám nghĩ đến giải thiết này bởi chỉ nghĩ thoáng qua một chút thôi cũng đủ làm con tim cậu bị bóp chặt đến khó chịu. Cậu cho rằng bọn họ vẫn còn trẻ nên vấn đề cần lựa chọn như thế nào thì phải tới mười năm, hai mươi năm sau mới xuất hiện, thế nhưng... Bây giờ phải làm sao đây?
Cố An Thành đã làm gì Đạo Dận rồi sao? Nếu không phải thì sao Đào Dận lại nói anh phải chịu trách nhiệm? Thế nhưng không nên... An Thành nói rất chán ghét người này... Có thể là Đào Dận vô duyên vô cớ làm gì đó để được thân thiết với An Thành thì sao?
Trần Viễn cảm thấy bây giờ bản thân mình rất rối bời, cậu không xong rồi, cậu chỉ muốn làm chính mình nên cái gì cũng, cậu rất sợ, sợ Cố An Thành không có đuổi theo, có phải là... Cũng không thích cậu nữa rồi không...
Cậu cũng rất ghét bỏ bản thân mình, cái gì cậu cũng chờ Cố An Thành làm, bất cứ chuyện gì cũng ỷ lại cho Cố An Thành sắp xếp, cậu sẽ làm sao nếu bản thân chỉ còn lại một mình đây? Cậu chính là tên rác rưởi, cậu cũng ghét bỏ bản thân mình như vậy!
Cố An Thành đã chịu cậu đủ rồi...
Trần Viễn cứ hồn bay phách lạc mà chạy như vậy, bởi vì không chú ý nên liên tục đụng phải vài người đi trên đường nhưng cậu lại chẳng dám xin lỗi, những người bị cậu đụng phải đa số đều bỏ qua rồi rời đi, cũng có một số người hung hãn tức giận, Trần Viễn cố kìm nén sự nức nở để nói xin lỗi, sau đó dưới những ánh mắt xa lạ xung quanh cậu lại bỏ chạy ngay.
Trần Viễn cũng không biết mình chạy đến khi nào, chờ đến khi cảm thấy chạy mệt rồi dừng lại thì phát hiện xung quanh rất xa lạ, mỗi một ngôi nhà, mỗi một toà nhà đều rất xa lạ, trong nháy mắt toàn bộ thành phố này đều trở nên rất xa lạ.
Lúc trước khi ông nội đưa cậu đến Hải Thành, đây là lần đầu tiên Trần Viễn nhìn thấy những toà nhà cao chót vót như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy xe cộ tấp nập, tiếng sáo trúc tràn ngập bốn phía, có những âm thanh nhắc nhở vang lên từ ngã tư đường, Trần Viễn khi đó còn nhỏ tuổi nên cảm thấy kinh ngạc với những thứ này, mọi vật, mọi toà nhà ở thành phố nơi đây đều được phóng đại ra trong đầu cậu, Hải Thành trong lòng cậu rất rộng lớn nhưng cũng rất lạnh lẽo khiến lòng người phải sợ hãi với thành phố này.
Đã lâu lắm rồi chưa từng có cảm giác này, Trần Viễn đứng ở ven đường không nhịn được mà cảm thấy sợ sệt, dũng khí mà Cố An Thành trao cho cậu lại không đủ sức để làm cậu kiên cường đối mặt với tương lai, cậu nói cậu có thể một mình được thế nhưng bây giờ cậu lại hối hận rồi...
Mưa trên bầu trời đã rơi xuống, tuy rằng đã qua mùa mưa nhưng trời vẫn mưa thường xuyên, Trần Viễn sững sờ ngẩng đầu, cậu nhớ tới Cố An Thành đang cùng xem phim truyền hình với cậu đã từng mắng.
"Tại sao mỗi lần chia tay thì trời lại mưa thế? Biên kịch này cũng quá bất tài rồi."
"Bởi vì khi bọn họ chia tay sẽ rất đau lòng, có mưa thì sẽ không nhìn thấy nước mắt, diễn cũng khá tốt đấy chứ."
Trần Viễn không nhịn cười được nhưng theo sau đó lại cảm thấy khó chịu hơn, nước mắt không ngăn được mà tràn ra trên khoé mi, cậu biết cậu là một người vô dụng, cậu rất biết ơn vì Cố An Thành đã thích cậu, nhưng là... Thời gian không thể dài hơn một chút được sao...
Trần Viễn vỗ vỗ mặt của mình, nhắc nhở bản thân mình không được tham lam như vậy, Cố An Thành vốn cũng không phải là của cậu, Cố An Thành xứng đáng được những thứ tốt hơn, anh xứng đáng với người tốt nhất trên thế giới này. Tuy cậu đã nói như vậy nhưng cuối cùng khi thấy anh ôm một người khác mà không phải mình thì bây giờ cậu nên làm gì đây?
Bây giờ cậu sẽ đi đón ông của mình...
Sau đó thì sao...
Trần Viễn khóc đến mức hai mắt sưng tấy lên, quyết tâm trước tiên phải nhìn xem mình đang ở nơi nào, thế nhưng cặp sách rơi ở trên sàn nhà trong phòng học, bóp tiền và điện thoại di động cũng ở bên trong đó, cậu thẫn thời đi đến cột đường ở gần đó, ngẩng đầu lên mới phát hiện mưa đã rơi rất to rồi, thậm chí còn làm cậu ướt sũng, nước mưa rơi trên tóc cậu rồi trượt xuống mặt cậu, cậu vừa ngẩng đầu nước mưa đã làm mờ tầm nhìn của cậu, hoặc có thể đây là những giọt nước mắt làm đau nhói con tim cậu.
"Không cần nhìn đâu cậu bé."
Trần Viễn sợ hết hồn, cậu cũng chẳng phát hiện có người đứng bên cạnh mình từ lúc nào, bởi vì trời mưa nên người đi đường đều vội vã chạy đi hoặc là đi tới một nơi nào đó để tránh mưa. Trần Viễn nhanh chóng dụi dụi con mắt mình, khi cậu nhìn sang bên cạnh thì thấy người đàn ông trung niên đang mặc trang phục hoà thượng, tướng mạo rất hiền hòa, mái tóc hơi dài chải ngược ra sau gáy, dáng vẻ mỉm cười làm người khác cảm thấy rất thoải mái mà Trần Viễn vẫn lại rất cẩn thận dò hỏi: "Ngài... Ngài đang nói chuyện với tôi sao?"
"Là cậu, cậu nhìn qua bên kia đi." Người đàn ông chỉ về một chỗ ngoặt.
Trần Viễn nhìn theo hướng mà người đàn ông đó chỉ, chỉ thấy đó là một ngã tư mà thôi: "Tôi, qua bên kia sao?"
Người đàn ông gật đầu: "Cậu đi xem xem."
Trần Viễn đã quen với chuyện mù quáng mà tin tưởng người khác, tuy rằng cậu không quen biết người này, cậu cũng không biết người này nói vậy là có ý gì nhưng vẫn không tự chủ được mà đi đến nơi người đó chỉ.
Đó chỉ là một ngã tư bình thường với một bức tường đá bình thường ở chỗ rẽ, nhưng khi cậu đi đến đó thì lại nhìn thấy Cố An Thành.
Cố An Thành cũng bất ngờ, toàn thân anh đã bị nước mưa dội ướt hết mới đi đến được đây, anh túm lấy người đang muốn qua đường, rống lên trong tức giận: "Anh có thấy một cậu con trai cao như vầy không?"
Anh khoa tay múa chân miêu tả chiều cao: "Cao như vậy, anh có thấy một cậu trai cao như vậy chạy tới đây không?"
Người đi đường đã bị anh doạ sợ, chỉ dám lắc đầu, anh hoàn toàn thô lỗ bỏ người ta sang một bên, sau đó lại bắt lấy một người khác làm cho toàn bộ người xung quanh đó đều sợ hãi mà né tranh, mắt của Cố An Thành đỏ lên giống như có thể ra tay đánh người ngay vậy, hơn nữa nếu là người bình thường bị dính mưa ướt như vậy tại sao không tìm chỗ để trú cơ chứ, căn bản không ai chịu trả lời anh cả, lúc Cố An Thành lấy điện thoại ra ấn số điện thoại thì ngón tay đều run rẩy, anh cho rằng cậu chỉ mới đi được vài bước thôi chắc chắn sẽ đuổi kịp nhưng không ngờ vừa mới quay đầu lại thì chẳng nhìn thấy Trần Viễn đau nữa.
Cuộc điện thoại của Cố An Thành mới được kết nói còn chưa kịp nói chuyện thì điện thoại di động đã bị vào nước nên rò rỉ điện, Cố An Thành trực tiếp ném điện thoại xuống dưới đất, vừa tức giận với Đào Dận vừa lo lắng cho Trần Viễn nên bây giờ nhìn anh trông rất chật vật.
Trần Viễn sững sờ đứng tại chỗ nhìn anh, phía sau là giọng nói của người đàn ông kia: "Cậu ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ buông tay cậu, đây là nhân quả mà cậu ta phải trả."
Trần Viễn không hiểu ý của người đó là như thế nào nhưng vừa quay người lại thì phát hiện đó không còn là góc phố mình mới đi tới, mà nơi đó chỉ có một cái lề đường, ở trên đó chẳng có bóng người nào cả.
Trần Viễn chớp mắt một cái, cậu không khỏi quay người nhìn xung quanh thì lại phát hiện đây là con đường mà cậu và Cố An Thành thường hay đi học về, nhưng rõ ràng vừa rồi cậu đâu có ở đây...
"Tiểu Viễn?"
Trần Viễn ngây người bởi Cố An Thành đã nhìn thấy cậu, nghe thấy giọng nói của Cố An Thành nhưng Trần Viễn không dám quay đầu lại, cậu vẫn đứng thẳng người tại đó không dám nhúc nhích, sau đó đã bị Cố An Thành ôm lấy từ phía sau.
Cố An Thành đang run lên bởi anh rất sợ. Cố An Thành vẫn luôn giống như người bị mắc chứng cưỡng chế đi đến đâu cũng phải nắm tay cậu như sợ bị cậu vứt bỏ vậy, Trần Viễn vẫn cho là Cố An Thành chỉ làm khoa trương như vậy để dỗ dành cậu mà thôi, có lẽ bây giờ cậu mới thật sự nhận ra, có lẽ Cố An Thành thật sự đang sợ hãi.
Còn có người đàn ông vừa nãy, ý của ông ta muốn nói là gì?
"Cậu làm tớ sợ chết khiếp rồi, tìm không thấy cậu đâu tớ sắp khóc đến nơi rồi." Cố An Thành vùi mặt vào cổ Trần Viễn, nhẹ nhàng cọ cọ lên đó: "Đừng làm như vậy nữa."
"Tớ... Tớ không biết..." Trần Viễn thực sự không biết là chuyện gì đang xảy ra, chuyện lúc nãy mới xảy ra làm cho cậu không thể hiểu được, cậu giống như đã gặp ma vậy?
"Cùng chồng đi đến một nơi." Cố An Thành lôi kéo Trần Viễn đi ngay, Trần Viễn còn không quên muốn đi kiếm điện thoại của anh rơi trên mặt đất.
"Không cần." Cố An Thành không cho cậu kiếm.
Trần Viễn vẫn kiên trì: "Nó vẫn có thể dùng tốt nếu như được sửa lại mà."
Cố An Thành không thể làm gì khác hơn ngoài việc đem cái điện thoại đã vỡ nát nhặt lên: "Đi thôi, chúng ta về nhà thay quần áo trước."
Hai người về nhà thay quần áo xong, sau đó Cố An Thành lái xe đưa Trần Viễn đến một nhà trọ cũ, Trần Viễn cũng biết nơi này nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến đây, Cố An Thành dẫn cậu lên lầu làm cho cậu cảm thấy rất căng thẳng, căng thẳng đến mức theo bản năng bấu chặt vạt áo của mình, đương nhiên Cố An Thành có thể nhận ra được điều này.
"Cậu không cần lo lắng, tớ sẽ không làm cái trò kim ốc tàng kiều với cậu đâu." Cố An Thành thuận thế vuốt tóc Trần Viễn nói: "Tớ chỉ giấu cậu một chuyện thôi."
Trần Viễn không cười nổi, vành mắt đỏ lên né tránh Cố An Thành khiến Cố An Thành cảm thấy tự trách vô cùng.
"Lên đi, vừa nhìn thấy anh ta thì cậu sẽ hiểu thôi." Cố An Thành cảm thấy anh không nên lừa gạt vợ mình nữa, nếu không người cuối cùng hối hận chắc chắn là anh.
"Cậu nói cho tớ biết trước, phía trên đó là ai." Trần Viễn không muốn tự rước lấy sự nhục nhã, nếu như Cố An Thành coi trọng người khác thì cậu cũng không thể cướp được, mà gặp mặt thì rất lúng túng nên trước tiên cứ hỏi rõ trước đã.
"Là bạn trai của Đào Dận." Cố An Thành thành thật báo cáo.
"..." Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Trần Viễn cũng không nghĩ tới là đáp án này: "Bạn trai... Của Đào Dận sao?"
"Phải, việc này còn phải kể từ buổi liên hoan kia..." Cố An Thành chỉ đơn giản kể tại sao mình lại muốn tìm người này, thậm chí còn kể nguyên nhân vì sao không thể về nước, Đào Dận không dành được bố cũng không tìm ra được người yêu, nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng thủ đoạn với Cố An Thành để tìm, mà không nghĩ tới việc Cố An Thành đã sớm phát hiện cậu ta lợi dụng mình, bởi vậy mới bắt Mạc Hân Nhiên trước.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Đào Dận cứ ở trước mặt anh muốn nói rồi thôi, Đào Dận muốn gặp Mạc Hân Nhiên nhưng cũng không muốn thừa nhận mình tính kế Cố An Thành, sợ làm như vậy sẽ càng thêm đắc tội anh nên vẫn chần chừ đến bây giờ, Đào Dận không nhịn được nữa nên đầu hàng nhưng Cố An Thành cũng không vì vậy mà buông tha, vì điều đó mà Đào Dận mới nghĩ ra kế như vậy.
Đó chính là buộc Cố An Thành phải ngả bài với Trần Viễn, Trần Viễn nhẹ dạ, chỉ cần Trần Viễn biết đến chuyện này thì Đào Dận sẽ biết được tình hình ngay.
Làm sao có thể để Cố An Thành chủ động mở miệng nói ra từ đầu đến cuối được chứ, cho dù Đào Dận có coi như Trần Viễn "thuộc về" Cố An Thành đi chăng nữa thì cũng không thể nói trước được điều gì.
Cố An Thành nói xong Trần Viễn vẫn còn đang sững sờ: "Cậu ta... Làm như vậy sự chỉ vì muốn cậu giúp đem người đó về nước thôi sao?"
"Bây giờ thì mọi chuyện chính là như vậy đấy." Cố An Thành cảm thấy mình cũng là người có kiến thức nhưng cuối cùng vẫn coi thường tên nhãi này quá rồi, dù là tâm kế hay là thủ đoạn thì tên này cũng không thua gì những kẻ già đời như anh.
"Không phải cậu ta trực tiếp nói với cậu là được rồi sao?" Trần Viễn không thể hiểu được: "Mục Dị kia là người thế nào, nguyên nhân người này chịu thương tổn hóa ra chỉ để người ta lợi dụng thôi?"
Cố An Thành không thể nói cho Trần Viễn nếu như lúc đó không hề có giao tình mà Đào Dận đề xuất với anh một yêu cầu như vậy đương nhiên anh sẽ không đồng ý, mà cậu ta cũng sẽ không thừa nhận mình có thủ đoạn như vậy vì hai người không quen biết nhau.
Có thể nói Đào Dận nhìn rõ lòng người, cũng rất mưu mô, chỉ là sau khi bị người khác nhìn thấu, ngoại trừ khiến lòng người sinh ra một chút phòng bị mà còn có thể khiến người ta chán ghét.
"Sau đó suy nghĩ một chút thì thấy Mục Dị và cậu ta xuất hiện quá trùng hợp rồi, nên có khả năng là người cậu ta thuê tới diễn thôi." Cố An Thành cũng không chắc chắn lắm, chỉ là quá nhiều sự trùng hợp làm anh không khỏi hoài nghi, sau đó Mục Dị cùng đàn em kia đều trùng hợp chuyển trường anh cũng chỉ còn lại suy đoán này mà thôi.
"Hội... Cũng là... Giả sao?" Trần Viễn giật mình, nhưng cậu tin tưởng Cố An Thành vô điều kiện cho nên cũng không khỏi im lặng.
Trần Viễn cảm thấy toàn bộ sự thật giống như đều dựa theo kịch bản mà Đào Dận dựng lên sẵn, cậu ta luôn luôn khiêu chiến sự nhẫn nại của Cố An Thành chính là vì muốn kích thích Cố An Thành trả thù, mà cuối cùng lại khơi dậy lửa giận của Cố An Thành đầu tiên là tàn nhẫn với Mục Dị, sau liền gây rối với Trần Viễn, nếu như Mục Dị là giả vậy cho dù đảo qua đảo lại đi chăng nữa thì trong tâm lý cũng sinh ra sự sợ hãi.
Bây giờ cậu ta muốn tiếp tục lợi dụng sự thiện lương của Trần Viễn, muốn làm cho cậu khuyên nhủ Cố An Thành thả Mạc Hân Nhiên ra, nhưng Mạc Hân Nhiên nghĩ như thế nào?
"Anh ta là người như thế nào?" Trần Viễn đối người này cũng rất tò mò, loại tò mò này không bình thường chút nào, dù sao cậu cũng không có thích tiếp xúc với người lạ.
"Đi lên xem một chút thì biết thôi." Cố An Thành cảm nhận đã đến lúc rồi nên để cho Trần Viễn tự mình gặp thì hơn.