Vốn dĩ Cố Vệ Đông còn lo lắng muốn tìm một tài xế để đưa đón anh đi học nhưng anh đã trấn an đối phương và đảm bảo mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình. Tuy nhiên Cố Vệ Đông vẫn lo lắng và phái người đi theo riêng. Cố An Thành vẫn dùng xe chở Trần Viễn đến trường như cũ.
Sống mũi của Cố An Thành bị bầm tím ngay cả băng bó cũng không thể che giấu được, cho nên vừa vào lớp Vương Huân là người đầu tiên tới hỏi: "Chết tiệt, là ai đã đánh mày? Sao mày không gọi anh em ra?"
"Tao vô tình va phải khung cửa." Cố An Thành không biết xấu hổ mà nói dối, ít đi một chuyện tốt hơn nhiều chuyện thêm. Dù sao những người như Giang Long đều là người trong xã hội, không nên va chạm với những người trong môi trường học đường.
Triệu Hải cũng nhìn vết thương của anh cười toe toét hỏi Trần Viễn: "Trần Viễn, nó tự mình va vào cửa nghiêm trọng đến vậy sao?"
Trần Viễn gật đầu, Cố An Thành nói cái gì thì là cái đó thì cậu đã khẳng định lại còn chắc chắn hơn cả anh: "Đúng vậy."
Hách Văn Tĩnh từ chỗ ngồi nhìn Cố An Thành trong bộ dạng khốn khổ, lòng có chút hả hê mà nói: "Đây là quả báo! Không phải cậu biết hành chó độc thân sao? Cậu thử dùng bộ mặt này tra tấn tớ lần nữa xem."
Cố An Thành liếc cô ấy một cái không nói gì. Anh ngồi phịch xuống chỗ, Trần Viễn còn chưa kịp ngồi vững đã vội vàng nhìn xem đối phương xảy ra chuyện gì: "Đau ở đâu? Mũi bị đau à?"
Trần Viễn vô cùng nôn nóng, nhìn thấy Cố An Thành ngẩng đầu cau mày thì vội vàng đi tới thổi sống mũi của anh: "Như vậy đỡ hơn chưa?"
"Ừm, như vậy tốt hơn rồi." Cố An Thành mở mắt phải khiêu khích nhìn Hách Văn Tĩnh.
Hách Văn Tĩnh không nói nên lời.
Tốt lắm... Mấy người yêu nhau thật tuyệt vời...
Mũi Cố An Thành bị thương như vậy nên hiển nhiên không có người tin rằng anh thật sự va vào cửa.
Đây chắc chắn là đánh nhau.
Người không quen biết anh thì càng cố đi đường vòng mà tránh, người quen thì tới hỏi xem có cần giúp đỡ gì không. Cố An Thành cười nói, anh thật sự đã va người vào cửa.
Trong bầu không khí kỳ lạ như vậy, lớp trưởng lên tiếng thông báo rằng hội thể thao sắp bắt đầu.
Kỹ năng thể thao của Vương Huân khá tốt, Triệu Hải cũng là một tuyển thủ đáng nhắc tới, cậu ấy là người duy nhất có thể nhảy một trăm mét ở nội dung nhảy cao và nhảy xa hàng năm. Nếu một người có thể tham gia quá ba hạng mục thi đấu thì Triệu Hải chắc chắn có thể đảm nhiệm tất cả các nội dung ngoại trừ thi mười ngàn mét. Lớp trưởng thông báo tin rồi yêu cầu mọi người nhanh chóng đăng ký với mình. Vì nội dung thi đấu hàng năm không nhiều nên ngoại trừ thi chạy mười ngàn mét nam và tám ngàn mét nữ ra thì các hạng mục khác sẽ nhanh chóng được đăng ký đủ. Triệu Hải vẫn thích náo nhiệt nên vẫn đăng ký mục thi cũ. Vương Huân cũng đăng ký các nội dung tiếp sức hai trăm, bốn trăm và tám trăm mét, Tất Tam tham gia nhảy cao, ném bóng và chạy tiếp sức bốn trăm mét, Hách Văn Tĩnh cũng đăng ký ném bóng, nhảy xa và chạy một trăm mét như thường lệ.
Cố An Thành chưa bao giờ tham gia đại hội thể thao, không phải anh chơi không giỏi mà là không có tinh thần cạnh tranh. Lúc trước anh sẽ muốn giết chết tất cả những người đứng trước mình, đương nhiên đây là suy nghĩ của anh khi học cấp hai. Bây giờ anh không còn hứng thú nữa và cảm thấy như vậy quá ấu trĩ.
Trần Viễn là một người khác biệt so với các bạn học của mình, cậu không có môn nào giỏi. Vậy nên khi lớp trưởng cầm cuốn sổ đến hỏi cậu, Trần Viễn rất ngạc nhiên: "Hả?"
"Ồ, cô Tào nhìn thấy trong hồ sơ tiểu học của cậu viết cậu thuộc đội điền kinh." Lớp trưởng cảm thấy Cố An Thành nhìn mình với vẻ mặt có chút không thiện ý nên chỉ vào mặt cậu nói: "Thầy bảo tớ hỏi xem cậu có chạy được mười ngàn mét không?"
"Tớ"
"Chúng tớ không tham gia." Cố An Thành trong lòng trợn mắt khẽ mắng, Tiểu Viễn của anh yếu đến mức này mà còn tới hỏi xem cậu có muốn chạy mười ngàn mét hay không, thằng này đầu có vấn đề gì sao?
"Tớ hiểu rồi, vậy tớ sẽ nói với cô Tào." Lớp trưởng cũng bất đắc dĩ đồng ý, Cố An Thành tuy rằng chưa từng đụng chạm vào người nào trong lớp, nhưng nhìn thấy vết thương trên người Cố An Thành thì cũng không có ai dám lớn tiếng với anh, lớp trưởng cũng không dám lớn tiếng với Cố An Thành. Hiện tại Trần Viễn rất hiếm khi mở miệng nói chuyện, xem ra Cố An Thành chính là miệng của cậu. Lớp trưởng thường xuyên hỏi Trần Viễn mấy câu cũng toàn là Cố An Thành thay cậu trả lời. Thật kỳ lạ, giữa hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì, Cố An Thành giống như sói bảo vệ thức ăn, nhưng người nhút nhát như Trần Viễn lại không sợ anh, thật kỳ quái.
Khi lớp trưởng báo cáo với giáo viên chủ nhiệm Tào, cô ấy cũng đề cập đến việc "từ chối" của Cố An Thành. Trong lòng Tào Ngọc Phượng thở dài, không biết học kỳ này Cố An Thành đã phạm phải tội gì nên mới nhắm vào Trần Viễn để bắt nạt. Cô ấy đang suy nghĩ về việc có nên nói chuyện với Trần Viễn hay không, cô ấy cảm thấy bóng tối tâm lý của đứa trẻ này chắc chắn rất lớn...
Tào Ngọc Phượng cho lớp trưởng về, cô ấy nhìn danh sách đăng ký đại hội thể thao trong tay, những người thường không học tốt giờ đã được đưa vào thi đấu, thậm chí một số vận động viên đã đăng ký tham gia tất cả các môn. Nhưng đối với mười ngàn mét này... Sau khi chạy mười hai vòng trên sân chơi, sẽ không có ai muốn chạy nữa. Lần này cô ấy nên làm gì đây...
Cô ấy không để ý rằng cách đó hai bàn học, một nam sinh mũm mĩm đang bị giáo viên phạt, giáo viên phạt cậu ta cũng không có ở đó, mà cậu ta lại đang chăm chú lắng nghe những gì cô nói, đặc biệt là khi nghe thấy Cố An Thành và Trần Viễn. Sau đó, cậu ta lộ ra vẻ mặt vặn vẹo kỳ lạ, trợn mắt ác ý. Sau khi cô Tào rời khỏi lớp, cậu ta đi đến bàn cô ấy, lấy bút viết tên Trần Viễn vào cột mười ngàn mét.
Tào Ngọc Phượng không biết có chuyện như vậy, khi đến đại hội thể thao, cô ấy rất ngạc nhiên khi thấy tất cả mọi người trong phiếu đăng ký đều được điền đầy đủ. Khi cô nhìn thấy là Trần Viễn tham gia mười ngàn mét, cô ấy cũng không hề nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng chính lớp trưởng đã điền tên cậu vào.
Mấy ngày sau, thời gian đếm ngược đến đại hội thể thao cuối cùng cũng bắt đầu, Tào Ngọc Phượng huy động các bạn cùng lớp nộp những lá cờ đủ màu sắc, gậy cổ vũ và kèn có thể dùng trong đại hội thể thao. Cố An Thành cũng lười nghĩ tới những thứ lộn xộn đó nên đã trực tiếp đặt bữa trưa và đồ uống cho cả lớp. Tào Ngọc Phượng Lúc này chợt nhận ra lợi ích của một học sinh rắc rối như Cố An Thành. Dù anh có rất nhiều việc phải làm vào những lúc bình thường, nhưng lại rất mạnh và có ích vào những thời điểm quan trọng.
Tào Ngọc Phượng một mình đi tới chỗ Cố An Thành nói: "Trường học rất coi trọng đại hội thể thao này, dù sao nó cũng liên quan đến xếp hạng, hơn nữa loại hoạt động tập thể có quy mô lớn này cũng nằm trong phạm vi xem xét. Trường hy vọng một lớp có thể quay video ghi lại toàn cảnh cuộc thể thao để lưu lại sau này xem."
"Vậy sau đó thì sao?" Cố An Thành nửa cười nhìn cô giáo Tào nói: "Lớp chúng ta lúc này thích hợp để thể hiện sao? Không phải có chút ngạo mạn sao?"
Trong ấn tượng của Cố An Thành, cô giáo Tào là một bà già khá thích nịnh hót, nhưng lại tương đối bao dung với anh còn lại hầu như không có ấn tượng gì khác. Tuy nhiên, hiện tại xem ra cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ mới ngoài ba mươi, hiển nhiên là cô thật sự rất dễ nói chuyện. Cố An Thành chịu không nổi, muốn trêu chọc cô một chút.
Tào Ngọc Phượng hoàn toàn không để ý tới, cô nói thẳng: "Đây không phải là cao ngạo, lớp chúng ta dù gì cũng là hạng nhất, đây là lúc thể hiện phong cách của chúng ta."
Lớp hạng đầu? Cố An Thành sao mà không biết chuyện này, anh cười nói: "Vậy chúng ta làm đi."
Tào Ngọc Phượng mừng ra mặt, kinh phí quay phim khá cao, nhà trường không chịu chi nên huy động toàn bộ chủ nhiệm các lớp làm. Trong cuộc họp ai cũng cúi đầu, phải biết rằng trường cấp 2 số 5 của thành phố chỉ nằm ở mức trung bình, không có nhiều tiền chút nào. Là học sinh xuất thân từ một gia đình có điều kiện, Tào Ngọc Phượng lúc đó chỉ nghĩ đến Cố An Thành, nhưng cô ấy không dám chắc, lần này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố An Thành suy nghĩ đơn giản hơn, anh dự định cùng Trần Viễn ở trường học này lâu dài, ít nhất là ba năm, nếu trong vòng ba năm anh không thể bảo đảm giữ nguyên tình trạng như này thì sao? Vậy thì lúc này trường học rất có sức thuyết phục. Anh thậm chí còn đang cân nhắc xem có nên tài trợ một tòa nhà giảng dạy chính mới cho trường hay không, điều này rất dễ khiến trường mắc nợ anh.
Tào Ngọc Phượng quả thực đã bị anh dụ dỗ, cô ấy rất hài lòng với lời khen ngợi của hiệu trưởng, hơn nữa công lao của cô còn được tính vào tiền thưởng giáo viên dạy thay, cô càng ngày càng hài lòng với Cố An Thành.
Sau giờ giải lao buổi chiều thì không có lớp học vì ngày hôm sau là hội thể thao, nhà trường đặc biệt cho nghỉ để dành thời gian cho mỗi lớp chuẩn bị. Khi các bạn lớp 2 đang vây quanh lại chơi đấu địa chủ thì Tất Tam lại chạy vào gây ồn ào. Cậu ấy vừa bị ủy ban sinh hoạt bắt đi làm biển số cho các vận động viên ngày mai, vì viết chữ đẹp nên cậu ấy có trách nhiệm viết tên và số của các vận động viên trên giấy A4 bằng bút dạ.
Vương Huân hất Vương Tác ra, vui vẻ ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Làm sao vậy? Chuyện gì vậy?"
"Không tin nổi! Trần Viễn báo tên tham gia mười ngàn mét?" Tất T bày tỏ sự ngạc nhiên. Sau trận đấu với Cố An Thành ngày hôm đó, cậu ấy đã được khai mở rất nhiều kiến thức và cảm thấy Trần Viễn thực sự khá tốt, vì vậy khi cậu ấy nhìn thấy Trần Viễn có tên trong danh sách chạy mười ngàn mét, cậu ấy thực sự rất ngạc nhiên lại đột nhiên nghĩ điều này hơi buồn cười.
Quả nhiên, Cố An Thành cau mày hỏi Trần Viễn, người đang nhìn anh với vẻ không biết gì: "Lớp trưởng lại tới gặp cậu?"
"Không...không..." Trần Viễn hoàn toàn không hiểu gì cả, đội điền kinh chỉ là một dự án thí điểm trong quận khi cậu học lớp một tiểu học và nó chưa bao giờ thành công. Cậu chưa bao giờ có kinh nghiệm chạy đường dài. Dù cậu thường tham gia các lớp giáo dục thể chất và gần như chỉ vượt qua bài kiểm tra 1.000 mét nhưng cậu vẫn luôn nôn ra máu khi phải chạy tới chạy lui.
Cậu phải làm gì đây?
Cậu không hề đăng ký.
Cố An Thành nắm lấy tay cậu, siết chặt, ý bảo cậu đừng sợ rồi quay đầu lại hỏi Tất Tam: "Cậu có nhìn rõ không?"
"Tôi chắc chắn nhìn thấy rất rõ ràng, đó là danh sách mã hóa thống nhất do cô Tào in ra. Cô ấy cũng đặc biệt khoanh tròn lớp chúng ta. Nhìn thoáng qua tôi đã thấy người đứng cuối danh sách là Trần Viễn, cậu ấy báo danh chạy mười ngàn mét."
"Nhất định có sai sót gì đó, tôi sẽ đi hỏi." Cố An Thành vỗ vỗ chân của Trần Viễn nói: "Yên tâm, chúng ta sẽ không chạy."