Cố An Thành rất thích quần áo mà mẹ chọn cho Trần Viễn, bộ quần áo đó có tai, còn có cả nơ con bướm, ren và mấy thứ gì đó trông giống váy nữa.
"Chuyện này... Cái này không thể mặc được!" Trần Viễn kịch liệt phản đối, Cố An Thành nỗ lực muốn cậu mặc cái áo ren có dây buộc kia, cậu cảm thấy rất xấu hổ, màu xanh lam thì không sao cả nhưng quả thật đồ dành cho nam, nhưng trên đó lại có ren cùng mấy sợi hoa đính quanh, tổng thể khiến cho người ta có cảm giác "Trói buộc".
Trần Viễn từ chối:"Tớ không mặc."
"Ngoan nào bảo bối nhỏ." Cố An Thành cười híp mắt đề cử: "Cậu mặc bộ này rất đẹp."
Trần Viễn né tránh ánh mắt anh, Cố An Thành giả bộ đáng thương: "Vậy cậu thích mặc cái nào, tớ đem cái này treo ở móc đầu giường, không có chuyện gì làm thì tớ lấy ra nhìn rồi tưởng tượng một chút cũng được."
Vì vậy, Trần Viễn đã mặc cái áo len đáng xấu hổ này ra ngoài.
Bọn họ hẹn Mạc Hân Nhiên và Đào Dận, sau khi Mạc lão sư và Đào Dận gặp mặt xong, Đào Dận cũng có chuyển biến không nhỏ, hiện tại Trần Viễn cũng không biết đến cùng đâu mới là con người chân thật của Đào Dận nữa, cậu ta luôn cho cậu cảm giác là một người luôn thay đổi vậy.
Đây là lần đầu tiên bốn người họ gặp mặt, mà địa điểm được chọn để gặp mặt là một quán cà phê nhỏ, vị trí nằm tương đối sâu ở bên trong, ở một góc xa hơn.
Lúc Cố An Thành cùng Trần Viễn đi đến thì hai người Mạc Hân Nhiên cũng đã đến rồi, Mạc Hân Nhiên vẫn trông có vẻ khá yếu ớt, bởi vì anh ta mặc một cái áo sơ mi mỏng bằng vải lanh nên có thể thấy rất rõ đường nét của xương quai xanh, mà Đào Dận đứng trước mặt anh ta giống như là một em trai hàng xóm, Mạc Hân Nhiên nói cái gì thì cậu ta đều nghe cái đó.
Mạc Hân Nhiên bảo cậu ta đến quầy nước gọi một bình trà trái cây cho mọi người uống, cậu ta liền nhanh nhẹn đi ngay.
"Tôi đã thử nói chuyện chia tay một lần, nhưng cậu ấy khồng đồng ý." Mạc Hân Nhiên có vẻ hơi thẹn thùng: "Bố của cậu ấy ở bên kia vẫn không có nhúng tay vào, tôi có thể cảm nhận được chuyện tôi trở về ông ta nhất định đã biết."
"Biết thì đương nhiên đã biết, là tôi mang anh về, ông ta cũng không có chút kiêng dè nào." Cố An Thành cũng có quen biết Đào Chí Thắng, ông ta là một nhân vật rất lợi hại của Đào gia, chỉ với sức của một mình ông ta cùng sự cố gắng không ngừng nghỉ mà đã mở ra giang sơn cho Đào gia, hơn nữa còn hoàn toàn thắng lợi hơn nữa còn có được thân phận chủ của Đào gia, mà tức đã là như thế thì chuyện đến mức độ như vậy cũng không xứng để ông ta để vào mắt.
"Tôi thật sự không biết nên làm sao mới tốt nữa, Tiểu Dận luôn nói với tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, tôi lo lắng điều này sẽ làm cho sự hiểu lầm của bố em ấy với tôi càng gay gắt hơn." Mạc Hân Nhiên nghiêm túc cụp mắt xuống:"Thật ra tôi rất sợ ông ta."
"Tốt hơn là nên gọi bố của cậu ta ra để bàn bạc điều kiện đi." Cố An Thành từ trước đến giờ vẫn luôn thích nói chuyện thẳng thắn:"Thương nhân vốn coi trọng điều kiện, tuy rằng con của mình rất quan trọng nhưng tiền cũng quan trọng không kém."
"Nhưng mà..."
"Bây giờ ông ta như vậy chính là đang trả giá, vừa hay chú của tôi đang giữ trong tay một hạng mục, nếu như ông ta xác định thì có thể hợp tác, ngược lại tôi cũng không sợ dùng hạng mục ở bến tàu đó làm giao dịch với ông ta." Cố An Thành cũng không phải là người tuỳ tiện muốn giúp đỡ người khác, lòng thông cảm của anh cũng không có nhiều như vậy, mà Mạc Hân Nhiên đã làm cho anh lay động, Trần Viễn cũng coi anh ta giống như một người anh trai tốt, từ sáng đến tối đều muốn tìm cách giải quyết vấn đề này thay anh ta, cho nên Cố An Thành mới tỉ mỉ biết được một chút về hướng đi gần đây của Đào gia, vừa hay gần đây trong tay Thường Húc Khôn có nắm giữ một hạng mục mới, cũng coi như là người biết thời biết thế.
"Cậu tốt bụng như vậy sao?" Mạc Hân Nhiên còn chưa nói gì Đào Dận mới vừa về đã lên tiếng:"Điều kiện gì?"
"Quỳ xuống xin lỗi Tiểu Viễn đi." Cố An Thành ngước mắt lên lạnh lùng nhìn cậu ta:"Thuận tiện dập đầu luôn một chút."
Đào Dận xem thường hừ một tiếng:"Này có cái gì khó đâu."
Nói xong cậu ta liền muốn quỳ, lại bị Mạc Hân Nhiên đỡ dậy, Mạc Hân Nhiên lườm cậu ta một cái:"Sao em lại đùa giỡn xấu tính như vậy, An Thành chỉ nói đùa với em thôi, em cho rằng cái dập đầu quỳ gối của em có giá trị vậy à?"
Đào Dận bĩu môi không đáp lại, ngoan ngoãn kéo Mạc Hân Nhiên ngồi xuống bên cạnh:"Vậy mày lấy cái gì để đổi."
"Việc này thì nhờ mặt mũi của Mạc lão sư, mày nhắm mắt ở bên cạnh được thơm lây là được rồi." Cố An Thành cũng lười để ý đến cậu ta:"Hiện tại đã mở thầu rồi, muốn ra giá thì cũng không thực tế cho lắm, nhưng trước tiên mày phải xác định rằng, Đào gia có năng lực đáp ứng giá thầu đến cùng hay không."
Khi Đào Dận biết Thường Húc Khôn là chú của Cố An Thành xong thì đã ngay lập tức nghĩ đến chuyện này, cho nên liền bám theo Mạc Hân Nhiên đồng ý gặp Cố An Thành, coi như nếu Cố An Thành không thật tâm giúp bọn họ thì không có nói ra chuyện kêu gọi đầu tư rồi, cậu ta cũng có cách nào đưa chủ đề sang đề tai này được, chỉ là Đào Dận không nghĩ tới, Cố An Thành không có một chút quanh co lòng vòng nào mà trực tiếp đưa ra ý kiến này ngay—— điều này làm cho Đào Dận hiểu rõ Cố An Thành thật sự muốn giúp bọn họ chứ không phải đùa giỡn với cậu ta.
"Hiện tại Đào gia có mười hai xí nghiệp đấu thầu, Đào gia có ba vị trí cạnh tranh đứng đầu." Đối với cuộc đấu thầu lần này Đào Dận biết khá rõ, đây là một chuyện rất quan trọng có thể quyết định đến sự phát triển của Đào gia trong năm năm tới, mà bố của cậu ta không dễ dàng gì mà nắm được quyền quản lí Đào gia, ban đầu nhà cậu ta chỉ là một nhánh bà con xa, cho nên bây giờ khi gặp người trong nhà chính Đào gia họ đều rất khinh thường, Đào Dận làm con trai độc nhất đương nhiên cũng được bố tiêm nhiễm vào những suy nghĩ này, mà khi Đào Dận nói xong, liền nhìn thấy vẻ mặt của Cố An Thành không đúng lắm, hắn ngẩn người ra một chút rồi mới nhận ra mình trả lời vấn đề này quá nhanh, coi như Đào Dận biết rõ chuyện làm nhanh trong nhà thì cũng không thể biết rõ từng hạng mục như vậy được, cậu ta chỉ nói một câu thôi đã làm bại lộ việc cậu ta đã sớm chuẩn bị đối sách từ trước, đó chính là lợi dụng Cố An Thành đến giao dịch với bố.
Đào Dận cũng không cảm thấy mất mặt:"Đúng, vốn dĩ tao định lợi dụng thân phận của mày, nhưng cũng chính là cần sự giúp đỡ của mày đúng chứ?"
Mạc Hân Nhiên có chút tức giận, mới vừa muốn nói chuyện liền cảm thấy có cảm giác ngột ngạt, anh ta đỡ ngực thở dốc doạ cho Đào Dận sợ hết hồn, Đào Dận nhanh chóng lấy máy thở nhỏ ra đưa cho Mạc Hân Nhiên nhưng lại bị Mạc Hân Nhiên đẩy ra, Đào Dận sốt ruột:"Em sai rồi, em sẽ nói xin lỗi với cậu ta, bây giờ em sẽ nói ngay, Cố An Thành tao nhận tội với mày, mong mày đừng để ý."
Mạc Hân Nhiên đỡ ngực thở dốc rất gấp, phải một lúc sau mới lấy được sức lực, đẩy máy thở nhỏ mà Đào Dận đưa cho anh ta:"Em cất nó đi."
Đào Dận vội vàng cất vào, căng thẳng nhìn Mạc Hân Nhiên: "Anh đừng tức giận..."
Mạc Hân Nhiên không để ý tới cậu ta, xin lỗi nhìn Cố An Thành:"Việc này không cần cậu đứng ra, tôi muốn nỗ lực một lần cuối cùng, cùng bố của em ấy bàn bạc một chút, nếu như không được, tôi liền rời đi."
"Mạc lão sư..." Trần Viễn thấy anh ta khó chịu như vậy cũng muốn khóc:"Đừng trách cậu ta, chúng tôi không giận cậu ta."
Đào Dận theo bản năng nhìn về phía Trần Viễn một cái, cảm thấy đây là lần đầu tiên tên tiểu tử này hợp mắt cậu ta như vậy, cậu ta mỉm cười với Trần Viễn, nhưng Cố An Thành liền theo bản năng chặn gương mặt của Trần Viễn lại.
Cố An Thành vẫn không có biểu cảm gì, chỉ là chút mệt mỏi khi đấu tâm lý với Đào Dận: "Tao nói cho mày biết một lần nữa, chuyện này là giao tình giữa tụi tao và Mạc lão sư, không có liên quan gì đến mày cả, mày chỉ phụ trách việc mang tin tức đến thôi, hiểu chưa?"
Lúc này Đào Dận cũng thành thật hơn, lập tức đáp: "Hiểu rồi, mày nói gì tao làm nấy được chưa."
Cố An Thành thoả mãn gật đầu: "Còn có một điểm rất quan trọng."
"Mày nói đi." Đào Dận rút kinh nghiệm mà trở nên ngoan ngoãn hơn, cậu ta nhận ra Cố An Thành và Trần Viễn đều là loại người rất tin tưởng bạn bè, người như vậy rất tốt, cậu ta rất bội phục, bởi vì cậu ta không làm được như vậy.
"Không cho mày nhìn Tiểu Viễn, liếc mắt một cái nữa thì đừng trách tao không khách khí." Cố An Thành cũng không phải nói đùa, mặc dù biết Đào Dận có sự cố chấp với Mạc Hân Nhiên, sẽ không thật sự có ý gì với những người khác, nhưng cậu ta chỉ cần đưa mắt nhìn Trần Viễn thôi đã làm cả người Cố An Thành cảm thấy không thoải mái.
Đào Dận lãnh đạm gật đầu:"Có thể, chỉ cần mày giúp tao chuyện gấp này, kêu tao móc mắt tao ra cũng được."
"Nếu mày không nhìn thấy rồi còn chăm sóc Mạc lão sư, mày cho rằng tao không nỡ sao?" Cố An Thành lạnh nhạt đứng lên:"Tao thấy thân thể của Mạc lão sư không thoải mái cho lắm, vẫn nên về nghỉ ngơi một chút đi, tao muốn đi tìm chú để tìm hiểu chuyện đấu thầu một chút, chuyện sau này sẽ liên lạc qua điện thoại."
Thần sắc của Mạc Hân Nhiên vẫn rất khó chịu, lúc anh ta gọi Cố An Thành ra ngoài gặp thì thật sự không biết Đào Dận lại gài bẫy Cố An Thành nữa:"An Thành, Tiểu Viễn..."
"Mạc lão sư, không sao đâu." Trần Viễn nắm lấy tay của Mạc Hân Nhiên, đây là lần đầu tiên cậu chủ động nắm tay người khác, trong lòng của cậu có hảo cảm rất lớn với Mạc Hân Nhiên:"An Thành không phải là người dễ tức giận như vậy đâu, hơn nữa dù sao cũng vì giúp anh mà thôi, không có gì quan trọng hơn điều này đâu."
"Cám ơn hai cậu." Mạc Hân Nhiên nói có chút buồn bã, đôi mắt đã hơi ươn ướt, Trần Viễn nhìn thấy vậy cũng không đành lòng, vừa thấy Mạc Hân Nhiên khổ sở như vậy cậu liền khóc, mất mặt nhanh chóng xoay người qua chỗ khác đem mặt chôn ở trong lồng ngực Cố An Thành.
Cố An Thành ôm Trần Viễn vỗ về, nhìn về phía Mạc Hân Nhiên gật đầu: "Nếu như Đào Dận không khoe khoang về tình hình của Đào thị thì kế hoạch này có thể thực hiện được, lúc đó tôi sẽ đích thân đi bàn bạc với Đào Chí Thắng, anh không cần lo lắng, tôi sẽ không để cho chuyện lần trước xảy ra một lần nữa."
"Mày có ý gì?" Đào Dận nghe được sự trào phúng của Cố An Thành, là cậu ta không có năng lực bảo vệ tốt Mạc Hân Nhiên, nhưng cũng không tới phiên Cố An Thành ở đây diễu võ dương oai đi!
"Em còn dám nói nữa?" Lần này Mạc Hân Nhiên thật sự tức giận:"Anh thấy lần này em vẫn nên tỉnh táo lại một chút đi, anh sẽ tự mình trở về, em không được đi theo anh."
"Hân Nhiên!" Đào Dận cuống cuồng lên:"Em, em lại nói sai cái gì sao?"
"Em không có sai, là anh dẫn em vào con đường không tốt." Lời Mạc Hân Nhiên nói là nguyên văn những lời mà Đào Chí Thắng đã nói với anh ta lúc đó, anh ta vừa nói ra Đào Dận liền trầm mặc, cả người đều ủ rũ xuống.
Cố An Thành thấy thái độ của Mạc Hân Nhiên kiên quyết như vậy cũng cảm thấy mình vẫn nên vênh váo đắc ý với Đào Dận một chút, nếu không cậu ta sẽ nghĩ những người trên thế giới này ai cũng phải bán mạng cho cậu ta, anh nói với Mạc Hân Nhiên:"Vừa hay tôi có lái xe, tôi đưa anh trở về được không?"
"Được, vậy thì làm phiền hai người." Mạc Hân Nhiên nhắc nhở Đào Dận rồi liếc mắt một cái:"Không cho đi cùng."
"Hân Nhiên..." Đào Dận đáng thương đi theo bọn họ mấy bước, liền bị nhân viên phục vụ cản lại để kêu cậu ta tính tiền.