Lúc bọn Cố An Thành đến thi khu nghỉ dưỡng chỉ mới vừa khai trương mấy ngày, khu nghỉ dưỡng này vốn là một nơi nhỏ để Cận Nghiêu rèn luyện tài kinh doanh của mình, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên y tiếp xúc với việc này nên rất nghiêm túc, y và Lương Tiến đã ở tại khu nghỉ dưỡng này trong thời gian rất dài, lúc này Cố An Thành cùng Trần Viễn đến thì cũng có được một bàn mạt chược.
Hai người vừa tới ngoài cửa lớn thì Lương Tiến đã đi ra đón bọn họ, dẫn hai người đi vào một con đường phía sau:"Tôi nói cho các cậu biết ở nơi này rất tốt luôn đấy, nhìn đi rồi hai cậu sẽ hiểu được ý của tôi."
Cố An Thành nhìn anh ta thỏa mãn và tự đắc như vậy thì còn có cái gì không hiểu nữa đâu, đối với sự nóng lòng của Lương Tiến anh cũng có chút hoài nghi, tiểu tử này dù là đời trước hay đời này thì đều giống như ngựa giống vậy.
"Anh Nghiêu đâu?" Cố An Thành nắm tay Tiểu Viễn, lúc này bọn họ cùng nhau nắm tay đi qua một khu vườn nhân tạo, cây cối xanh um tươi tốt dưới mái vòm mặt trời, điều đáng trân trọng ở đây chính là lại có mùi thơm của hoa và tiếng chim hót vào mùa đông, thật sự là bỏ công sức rất nhiều: "Anh ấy đang bận việc sao?"
"Không phải đâu, cậu ấy cứ vùi đầu vào công việc liên tục làm tôi không ngăn được, muốn giúp đỡ cậu ấy thì cậu ấy lại ngăn tôi lại." Lương Tiến rất đau lòng cho Cận Nghiêu, có thể lập tức bị Cố An Thành nhìn rõ ngay.
"Nếu anh thật sự cảm thấy lo lắng cho anh ấy thì buổi tối anh làm cho anh ấy ngủ ngon đi." Cố An Thành bị Tiểu Viễn kéo cánh tay, anh cười nói:"Không có chuyện gì, đều là người một nhà, người nào mà không biết ai."
Lương Tiến cho tên này một cái liếc mắt: "Thật là, ai có thể có được bản lĩnh đó như vậy, Tiểu Viễn làm một chút cậu liền bắn, ngay cả phiền toái cũng bớt đi."
Sắc mặt của Trần Viễn đỏ lên nhịn không được mà trốn đi ở phía sau Cố An Thành, Cố An Thành kéo cậu trở về ôm người đi bên cạnh:"Không có gì không tiện cả, anh ta một đêm bắn bảy tám lần nhưng lại chẳng làm cho anh Nghiêu cảm thấy thoải mái, thì anh ta có gì đáng tự hào đâu."
"Cậu!" Lương Tiến nghẹn ngào không nói nên lời tức giận đến mức á khẩu, quả thực là bạn tốt, không người nào không biết những chuyện xấu của đối phương.
Hai người đi theo Lương Tiến đến khu biệt thự ở phía sau, Cận Nghiêu cho bọn họ ở nơi rộng nhất và yên tĩnh nhất ở ngay cạnh nhà của y, buổi tối mọi người hẹn nhau cùng ăn tối, Cố An Thành liền cùng Tiểu Viễn đi vào biệt thự, chuẩn bị thay quần áo đi tắm suối nước nóng.
Bọn họ tưởng đó là loại suối nước nóng có nhiều người cùng tắm, nhưng không ngờ suối nước nóng lại ở riêng từ nhà.
Hai người sắp xếp hành lý xong liền mang đồ bơi đến khu suối nước nóng, lại nhìn thấy trong biệt thự có một suối nước nóng phủ đầy hơi nước, suối nước nóng ở ngay trong biệt thự!
"Oa!" Trần Viễn không nhịn được mà hưng phấn:"Là riêng biệt!"
Cố An Thành cũng không khỏi không phục suy nghĩ của Cận Nghiêu, nói về phương diện xa xỉ thì suy nghĩ này chính là cách giúp người có tiền hưởng thụ, đồng thời cũng cam tâm tình nguyện chi tiền tiền: "Đúng vậy, nơi này nhìn cũng rất tốt đấy."
Tầng hai của biệt thự là phòng ngủ, nửa tầng một là phòng khách nhỏ, một nửa phòng còn lại là nhà kính với suối nước nóng, suối nước nóng được dẫn trực tiếp từ núi vào đây sau đó chảy vào trong hồ nhân tạo.
Hồ nước được xây bằng đá, thoạt nhìn còn tưởng đây là một khu biệt thự dựa núi, nước là nước sinh hoạt còn núi đá hay cây cỏ đều là thật, chỉ là được xây dựng trong nhà kính này, nhìn ra phía ngoài chính là trời tuyết trắng xoá, nhưng bên trong lại có thể nhìn thấy hoa nở vào mùa xuân ấm áp, nếu lúc này ngâm mình trong nước nóng tận hưởng cảnh tuyết rơi không biết là một phong cảnh tuyệt đẹp như thế nào nữa.
"Thật là biết hưởng thụ." Cố An Thành có chút hiểu được ý nghĩa câu nói kia của Lương Tiến, anh ôm chầm Tiểu Viễn, cúi đầu cắn vào lỗ tai của cậu, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, "Không có người ngoài, bảo bối à, chúng ta có thể thoả thân đấy"
Trần Viễn kiên quyết không chịu, lại cào vào mặt Cố An Thành một cái rồi chạy lên lầu.
Cố An Thành vui khôn xiết, xem ra ngày hôm qua cậu vì "Thiết kế" kia mà vẫn còn tức giận, nhưng cũng đâu thể trách anh được anh không muốn người khác nhìn thấy dáng người của Tiểu Viễn, đương nhiên là ý nghĩ kia thì càng không được.
Buổi tối Cận Nghiêu đã chiêu đãi bọn họ một bữa sau đó dẫn bọn họ đi dạo vòng quanh khu nghỉ dưỡng này, khu suối nước nóng được chia thành khu ở trên nhà và ngoài trời, bên ngoài có phần kiến trúc liền núi sẽ đi dọc theo cầu thang gỗ để đi lên, đi vài bước có thể nhìn thấy một cái bể, suối nước nóng được dẫn vào hồ bằng một cái ống, mùi hương lưu huỳnh nhàn nhạt cũng không khiến người khác khó chịu, Cố An Thành bình luận: "Nếu mười năm sau thì chắc không còn nữa."
Cận Nghiêu nở nụ cười: "Cậu mà cũng biết mười năm sau như thế nào sao?"
"Lời khen thì cũng không cần phải tích cực như vậy." Cố An Thành ngắt lời sau đó mọi người liền chuyển sang chủ đề khác, chờ từng người trở về biệt thự thì ánh mắt của Trần Viễn vẫn luôn nhìn về phía suối nước nóng bên kia, trong đầu ngứa ngáy muốn thử một chút, cậu cho là Cố An Thành không phát hiện, nhưng Cố An Thành chỉ là cố ý để cậu nghĩ mình là kẻ ngốc thôi.
Cố An Thành đi tắm xong giả vờ ngủ sớm, Trần Viễn không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy, thế mà Cố An Thành lại đi ngủ sớm như vậy, cậu khẽ gọi:"Chồng à?"
Cố An Thành làm bộ đang ngủ.
Trần Viễn liền lấy ngón tay gãi gãi vào trong lòng bàn tay của Cố An Thành, hình như Cố An Thành cũng không có động tĩnh gì.
Trần Viễn hí ha hí hửng chạy xuống lầu, cậu vừa đi Cố An Thành liền không nhịn được cười mà mở mắt ra, sao lại dễ lừa như vậy, anh làm gì mà đi ngủ sớm như vậy, vừa nhìn là biết giả vờ rồi...
Nhưng Trần Viễn chính là người dễ dàng bị lừa như vậy, cậu cho rằng Cố An Thành cảm thấy mệt mỏi, vừa hay lúc này cậu có thể thoải mái tận hưởng suối nước nóng mà không có ai làm phiền cả.
Trần Viễn cởi quần áo, nhìn mấy "Dấu hôn" ở trên cơ thể thì lại không nhịn được đỏ mặt, đều do Cố An Thành, đại sắc ma, nhất định là vì để cho cậu mặc bộ đồ bơi kia nên mới làm như vậy, đồ đại bại hoại!
Sau khi lén lút oán thầm thì Trần Viễn lột hết quần ra, quần một cái khăn tắm lên sau đó đi vào trong suối nước nóng, ngày hôm nay thấy học trưởng Cận Nghiêu giới thiệu thì cậu đã tò mò suốt nước nóng này như thế nào rồi, nhưng cậu không biết nhiệt độ của suối nước nóng này cao hơn nước bình thường, thấy cậu muốn trực tiếp nhảy vào Cố An Thành liền đi lên kéo cậu trở về.
Trần Viễn sợ hết hồn, thấy là Cố An Thành mới bình tĩnh lại:"Sao cậu lại chưa ngủ?!"
"Tiểu tổ tông của tớ, không thể trực tiếp nhảy vào đâu, nóng chết cậu đấy." Cố An Thành tránh né cái vấn đề kia, ôm Trần Viễn ngồi xuống cạnh hồ nước nóng:"Trước tiên cậu bỏ một chân vào làm quen trước đã."
Trần Viễn nghe anh nói nghiêm túc như vậy cũng thả một chân xuống để thư, chỉ là lướt nhanh như chuồn chuồn nước rồi lấy ra, quả thật rất nóng!
Cố An Thành không nhịn được cười cậu:"Còn không cảm ơn chồng cậu đã làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu vừa nãy tớ không ngăn cản thì cậu đã thành Tiểu Viễn bị hun khói rồi."
"Sao lại nóng như vậy?" Trần Viễn không thể hiểu được rõ ràng thấy mọi người ngâm mình trong đây rất thoải mái mà.
"Vừa mới nãy cậu nhìn thấy đều là người lớn tuổi cả, bọn họ tương đối không sợ nóng, hơn nữa ai lại không thấm chút nước trên người trước khi vào ngâm mình chứ, ai trong số họ nhảy vào giống như thợ lặn đâu chứ?" Cố An Thành cười cậu, ngồi bên cạnh bỏ chân vào:"Đến đây."
Trần Viễn háo hức ngồi lên đùi Cố An Thành, không nhịn được mà bỏ chân vào, cậu là người tương đối sợ nóng, Cố An Thành sẽ cho cậu tắm nước nóng nhiệt độ thấp một chút, Cố An Thành cũng đau lòng cậu không nỡ thả ra, có thể nhìn thấy được sự khao khát của Trần Viễn khi nhìn cái hồ này, Cố An Thành cũng hết cách rồi, anh đợi nước nguội một chút rồi đổ lên chân Trần Viễn, anh rất kiên nhẫn, Trần Viễn sau khi đã quen với nước liền lên kế hoạch tập kích Cố An Thành một trận.
Cố An Thành ôm tiểu tổ tông của mình ngã nhào xuống nước, hai người cười lớn.
"Nóng quá!" Sau khi té xuống nước đến hai lần thì Trần Viễn cảm thấy nóng đến mức khó thể, sắc mặt cũng đỏ hơn bình thường, Cố An Thành ôm cậu lên, dùng khăn tắm ở bên cạnh bờ quấn cho cậu sau đó ôm cậu đi vào biệt thự.
Trần Viễn chưa bao giờ được ngâm suối nước nóng, mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng vẫn rất hưng phấn: "Sao trên người lại có mùi như vậy?"
"Trong suối nước nóng có mùi, chờ hết nóng rồi hãy tắm lại." Cố An Thành ôm Trần Viễn ngồi ở trên giường, hôn nhẹ lên khuôn mặt của cậu: "Đỏ như tôm hấp vậy."
Trần Viễn lén lút cười:"Mặt cậu cũng đỏ."
"Tớ cũng đỏ?" Cố An Thành đùa cậu:"Như pháo hoa sao?"
"Đúng đúng chính là loại đỏ của núi rừng đấy." Cậu vừa nói xong thì bị Cố An Thành ấn xuống giường hôn một cái.
Hai người còn trẻ nên dùng hết sức lực lại còn rất nhiệt tình, Cố An Thành luôn cố gắng kiểm soát lực của mình ấn cậu xuống một cách rất nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng lại thất bại do Trần Viễn trêu chọc anh, Trần Viễn ôm cổ anh, đắc ý gọi một tiếng chồng à, Cố An Thành liền bị cách xưng hô đó của cậu làm cho anh cứng lên rồi.
Cố An Thành kéo cái khăn tắm duy nhất ở trên người Trần Viễn ra, để lộ ra thân thể trắng hồng của tiểu bảo bối:"Muốn tớ hôn lên chỗ nào thì cậu nói đi."
Trần Viễn ngượng ngùng dùng tay bịt miệng Cố An Thành, Cố An Thành bị cậu che miệng nhân lúc đó lại hôn lên bàn tay cậu say đắm.
"Cậu đừng..."
Cố An Thành cười xấu xa nói:"Ồ, tiểu tử đỏ hỏn này chắc ăn ngon lắm nhỉ!"
Nói xong lại cắn một cái lên bả vai cậu, Trần Viễn bị anh chọc cười rất vui vẻ, kéo nhẹ tóc của anh:"Sao con sói to ở dưới lại ít lông như vậy."
"Ít lông? Phía dưới có rất nhiều lông." Cố An Thành nở một nụ cười hèn hạ, nắm lấy tay nhỏ của cậu ấn vào phía dưới của mình, làm cho Trần Viễn đỏ mặt hơn.
"Sao cậu lại đùa giỡn lưu manh như vậy."
"Cậu không cảm thấy lưu manh này đẹp trai sao." Cố An Thành cũng nắm chặt phần màu hồng của Trần Viễn trong tay, mới vừa vuốt một chút Trần Viễn đã dùng chân cọ vào người Cố An Thành rồi.
"An Thành..."
"Hả?"
"Chúng ta làm chứ." Trần Viễn nói xong thì cảm thấy rất ngại ngùng, cậu hiếm khi tò mò như vậy nhưng bây giờ lại rất tò mò.
Cố An Thành kiên nhẫn nói:"Cậu còn nhỏ, quá nhỏ làm chuyện như vậy không tốt chút nào."
"Không nhỏ nữa." Trần Viễn liếm môi một cái, mặc dù là theo bản năng nhưng Cố An Thành cũng cảm thấy rất mê hoặc.
"Như bây giờ không thoải mái sao?" Thật ra những điều Cố An Thành nói chỉ là cái cớ mà thôi, anh vẫn không thể vượt qua trở ngại của mình, anh cảm thấy làm như vậy sẽ tổn thương Trần Viễn.
Ánh mắt của Trần Viễn đảo liên tục, bĩu môi thầm thì: "Tớ xem internet thấy nhiều người nói rất thoải mái..."
Mạng xã hội đúng là hại chết người mà, Cố An Thành dở khóc dở cười, anh cảm thấy Trần Viễn đã phát hiện ra tâm tư thầm kín của mình nhưng vẫn không dám làm, cho nên mới cho cậu bậc thang bước xuống dưới.
Thực sự là tiểu tâm can của anh mà.
"Muốn làm thì cũng không làm được, tớ cũng không mang theo thuốc bôi trơn." Cố An Thành nghĩ phần cứng không cho phép, chứ không phải là do anh sợ đâu.
Hai mắt của Trần Viễn liền sáng lên lấp lánh:"Học trưởng Cận Nghiêu nói với tớ, ở trong tủ đầu giường có đấy!"
"Trong tủ đầu giường có?!" Cố An Thành liền kiểm tra tủ đầu giường, không ngờ thật sự có thuốc bôi trơn, bao cao su, thậm chí còn có bi và bóng bằng miệng nữa...
Cận Nghiêu! Anh đã bị Lương Tiến biến thành đồ não tàn rồi!!
Cố An Thành có chút giật mình, thuốc bôi trơn đã bị Trần Viễn cầm lên, "Cái này có thể mở ra chứ?"
Trần Viễn vặn cắp nắp ra thì đột nhiên thuốc bôi trơn văng vào mặt cậu, cậu giơ tay lau một chút, cũng may là trong suốt, nhưng lại làm cho cậu sáng bóng đến mức có chút xấu hổ, cậu mới vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đã bị Cố An Thành đè xuống giường và hôn một cách mãnh liệt.
Đương nhiên Cố An Thành đã sớm muốn từ lâu rồi, anh muốn Trần Viễn bao nhiêu chỉ có anh biết mà thôi.
Trần Viễn bị anh hôn đến mức choáng váng, cứ theo đà của anh mà hai người lăn lộn ở trên giường, không dễ dàng đem thuốc bôi trơn tiến vào thì điện thoại lại vang lên.
Trong đầu của Cố An Thành chỉ có một chữ "fuck" không biết có nên nghe hay không.
"Nghe." Cố An Thành vẫn nhận điện thoại, đối diện liền truyền đến tiếng cười to của Lương Tiến.
"Giọng nói của cậu làm sao vậy? Sao lại khàn như vậy? Có cần tôi mang thuốc đau họng qua cho cậu không?" Lương Tiến hỏi một câu này hết sức tự nhiên, anh ta đoán chắc chắn lúc này hai người không có việc gì làm chắc chắn sẽ lăn giường, quả nhiên vừa nghe giọng của Cố An Thành liền biết có vấn đề:"Cậu đừng vội, tôi sẽ mang đến nha!"
"Cút!" Cố An Thành cúp điện thoại sau đó ôm Trần Viễn tiếp tục làm.
Cố An Thành tiến vào rất chậm, chỉ sợ Trần Viễn kêu đau, nhưng Trần Viễn lại chẳng sao cả, chủ yếu là do Cố An Thành làm dạo đầu quá lâu, cho nên cậu không thể chờ đợi được nữa.
Cố An Thành liên tục đẩy hông thúc ra vào cũng không dùng quá nhiều sức nhưng điều này lại rất thoải mái, thật giống như hai người vốn nên là như vậy từ quá khứ đến tương lai, hoà quyện vào nhau và biến thành một linh hồn hoàn chỉnh.
"Có đau hay không?" Cố An Thành hôn lên thái dương đầy mồ hôi của Trần Viễn, hận không thể chạm đến tận xương tuỷ.
Trần Viễn lắc đầu:"Không đau."
"Vậy thoải mái không?"
"Thoải mái."
Rất nhiều năm sau đó khi đáp án được tiết lộ, thật ra Trần Viễn còn nghĩ vì đây là lần đầu tiên nên Cố An Thành "Không được", cậu cảm thấy phần cuối hai người làm có chút qua loa, cậu nói thoải mái thật ra là đang là an ủi Cố An Thành, sợ anh cảm thấy mất mặt.
Sự hiểu lầm vẫn chưa được giải quyết cho đến khi hai người làm liên tục, khi đó Trần Viễn bị Cố An Thành làm muốn chết đi suống lại cảm thấy nghi ngờ, Cố An Thành được đó vậy lần đầu tiên đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Cái này "Không được" trở thành một bí ẩn không rõ, đồng thời rất nhiều năm sau cậu mới hỏi Cố An Thành, Cố An Thành nghe xong thì không nói nên lời chỉ nói sợ cậu bị thương, nhưng thật ra khi đó vết thương lòng của anh vẫn chưa khỏi hẳn.
Thời gian rất thần kỳ, nếu nói nó tốt thì nó sẽ tàn nhẫn cướp đi thanh xuân của con người, nhưng nếu nói nó xấu thì nó lại mang đi hết những thương tổn của con người, Cố An Thành dùng rất nhiều năm mới chữa lành được ác mộng mất đi Trần Viễn, mà Trần Viễn thủy chung vẫn là Trần Viễn của năm ấy, cũng không ngừng tốt lên từng ngày, càng không có xấu xa, cậu mãi mãi là tâm can bảo bối của Cố An Thành.
Hoàn Thành Chính Truyện