• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn lái xe về thẳng biệt thự, vừa chạy vào trong sân đã thấy dì Lưu đi ra vẻ mặt hồ hởi nhìn cô bước xuống mà vui mừng nói:

- Triệu tiểu thư, chào mừng cô trở về.

Cô nghe vậy chỉ nhìn bà khẽ mỉm cười gật đầu một cái.

Cùng lúc này từ phía trong nhà đi ra một bóng người rồi gọi lớn:

- Chị!

Băng Nhi theo phản xạ nhìn về phía phát ra âm thanh mà bất giác gọi lên:

- Băng Phong, sao em lại ở đây?

Nó chạy lại về phía cô mà tươi cười nói:

- Là anh bảo em dọn về đây.

Cô nghe vậy liền quay sang hắn vẻ mặt khó hiểu mà hắn thấy vậy vẻ mặt vẫn bình thản nói:

- Để thằng bé ở đây cho em tiện chăm sóc nó thôi.

Nói rồi hắn cũng lướt qua cô đi thẳng vào trong nhà, Băng Nhi đứng đấy nhìn theo bóng hắn trong lòng bỗng len lói một tia ấm áp.

Băng Phong lúc này túm lấy cánh tay cô kéo vào bên trong:

- Chị, anh ấy là bạn trai chị phải không?

Cô nghe vậy khẽ nhíu mày hỏi:

- Ai nói với em vậy?

Nó nghe vậy không nói gì chỉ giơ ngón tay chỉ về phía của hắn.

Băng Nhi thấy vậy bỗng ngây người, một giây sau đó lại khẽ mỉm cười.

Ba người bọn họ cùng ngồi vào một mâm cơm, Băng Phong nhìn bàn ăn thịnh soạn liền sáng rực mắt lên:

- Nhiều vậy sao? Những món này em chưa được ăn bao giờ.

Hắn nhìn nó như vậy lại bật cười rồi nói:

- Vậy bây giờ ăn là được rồi.

- Dạ.

Lời hắn vừa dứt nó liền vui mừng gắp hết cái này đến thứ khác bỏ vào bát rồi ăn ngấu nghiến.

Hắn thấy vậy chỉ bình thản gắp một chút thức ăn bỏ vào bát cô rồi lãnh đạm nói:

- Tôi thấy em đã gầy rồi, ăn nhiều vào.

Nói rồi hắn cũng điềm đạm dùng bữa ăn của mình, Băng Nhi thấy vậy có chút không quen nhưng vẫn cố gượng gạo dùng bữa.

Suốt cả bữa cơm cô với hắn cũng chẳng nói thêm một lời nào, thi thoảng chỉ nghe tiếng cười thích thú của Băng Phong còn không chỉ là tiếng bát đũa va chạm.

Sau bữa cơm, cô cùng Băng Phong đi về phòng của nó mà cũng cảm thấy kinh ngạc. Rốt cuộc hắn đã chuẩn bị từ bao giờ, căn phòng quá đầy đủ không thiếu một thứ gì từ bàn học đến giá sách, tivi, laptop, chiếc giường rộng lớn, đến ngay cả tủ quần áo cũng đã chật kín bởi những y phục vừa đúng size của nó.

Băng Phong thích thú ngồi vào chiếc bàn học mới của mình mà nói:

- Ngày trước mỗi lần học bài em đều phải kê gạch rồi đặt một miếng ván lên trên để làm bàn, dùng nến để thắp sáng. Bây giờ thì thật là tốt quá, không cần phải kê gạch, cũng không cần phải thắp nến nữa. Sách vở hay mọi thứ cũng toàn đồ mới không cần phải chắp vá, không cần phải cố dò ra từng chữ đã bị nhoè trong cuốn sách cũ, không cần phải đến lớp nhìn ké bạn bè. Cuộc sống này, thật sự đã giống như em từng mơ.

Băng Nhi nghe vậy lại cảm thấy đau lòng, bước đến phía sau thằng bé mà đưa tay lên xoa đầu nó:

- Băng Phong, từ bây giờ hãy nhớ, em không còn một mình nữa. Em còn có chị.

Nó nghe vậy liền quay sang nhìn cô cảm kích:

- Chị, sao chị lại tốt với em vậy?

Cô lúc này chỉ biết cười khổ mà nói:

- Vì em đáng được như vậy.

Nó nghe vậy liền ôm chầm lấy cô:

- Cảm ơn chị!

- Được rồi, hãy học bài đi. Ngày mai phải đến trường rồi.

- Dạ!

Nói rồi nó cũng buông cô ra ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình mà lấy sách vở ra học.

Cô thấy vậy lại khẽ thở dài một cái rồi quay người trở ra đóng cửa phòng lại.

Đi thẳng lên lầu, dừng chân trước cửa phòng của hắn, cô vốn có điều khó hiểu nên muốn gặp hắn nói chuyện. Bàn tay đưa tay lên gõ cửa "cốc, cốc" rồi đứng đợi một lúc mà không thấy bên trong có động thái gì cô lại mở cửa mà đi vào.

Trong căn phòng trống không chỉ nghe được tiếng nước chảy róc rách từ phía nhà tắm, có lẽ hắn đang ở trong đấy.

Nghĩ vậy cô liền lững thững đi dạo quanh căn phòng ngắm nghĩa từng những đồ nội thất trang trí xa hoa.

Bất chợt liền cảm nhận được hơi thở nóng từ phía sau, cô theo phản xạ liền quay người lại, gương mặt theo đó liền đụng phải vòm ngực săn chắc của hắn mà lúng túng lùi vài bước, không cẩn thận lại bị trượt chân, cả người ngã về phía sau.

Hắn thấy vậy liền vội đưa tay ra túm lấy tay cô kéo lại, một giây sau đó liền nằm gọn trong lòng hắn.

- Em là cố tình muốn ngã vào người tôi phải không?

Cô nghe vậy liền đỏ mặt đẩy hắn ra mà gắt nhẹ:

- Chẳng phải là do anh kéo tôi sao?

Hắn lúc này lại mỉm cười nhìn cô bằng vẻ mặt không hiểu mà nói:

- Vậy em là muốn ngã xuống đó phải không?

Băng Nhi trừng mắt nhìn hắn tức giận đến không đối đáp lại được:

- Anh....tôi không muốn cãi lý với anh nữa. Tôi có chuyện muốn hỏi anh.

Hắn nghe vậy nhưng lại chẳng mấy để tâm, lại cúi xuống ghé vào tai cô thì thầm:

- Tôi cũng có chuyện muốn làm với em!

Băng Nhi lúc này chợt đỏ mặt, bàn tay đưa lên chống vào lồng ngực hắn mà đầy ra:

- Vũ Thiên Uy, anh......

Lời chưa kịp ra hết đã bị hắn nuốt gọn vào trong miệng, Băng Nhi vùng vằng đẩy hắn ra liền bị hắn dùng lực đẩy về phía tường, một tay giữ chặt lấy hai tay cô mà cố định trên đỉnh đầu.

Chiếc lưỡi không an phận của hắn dùng lực tách đôi cánh đào của cô ra, luồn vào trong khoang miệng quấn lấy chiếc lưỡi của cô mà rút hết những dư vị ngọt.

Băng Nhi bị hắn khống chế lại thêm nụ hôn quá mãnh liệt khiến cô không thể phản kháng được nữa.

Hắn lúc này rời môi cô ra di chuyển đến vành tai cô mà cắn nhẹ.

Băng Nhi vì hành động đấy lại khẽ rùng mình, cô dùng chút tỉnh táo cuối cùng mà gắng gượng nói:

- Thiên Uy... tôi... muốn nói chuyện.

Hắn nghe vậy vẫn tiếp diễn hành động của mình, kéo nụ hôn xuống dưới cổ mang thanh âm đã khàn đục:

- Tôi vẫn nghe em nói.

Băng Nhi lúc này gương mặt đã đỏ ửng, đôi mắt đã mơ màng, hơi thở đã gấp gáp:

- Tại sao... anh... lại làm như vậy....?

Hắn rời nụ hôn xuống xương quai xanh, bàn tay đưa lên cởi chiếc cúc áo của cô, cả bầu ngực đẫy đà được nâng đỡ bởi lớp nội y màu đen huyền bí.

Hắn lúc này liền vùi đầu vào nó, bàn tay vòng ra phía sau cởi chiếc nội y xuống rồi mơn trớn trên cơ thể cô mà nhào nắn.

Băng Nhi vì hành động đó của hắn bất giác lại kêu lên một tiếng:

- Uhm... Thiên Uy... tôi....

Lời chưa kịp ra hết liền bị hắn bế bổng lên, cô theo phản xạ vòng tay qua cổ hắn mà hắn nhìn xuống cô bằng ánh mắt đã đầy dục vọng:

- Tôi vốn muốn nói chuyện cùng em nhưng có lẽ giờ này không được rồi.

Dứt lời hắn bế cô lại phía chiếc giường mà đặt xuống, tiện tay gỡ bỏ nốt lớp trướng ngại vật còn sót lại, cả thân thể mỹ miều hiện ra trước mắt.

Nữ nhân ở dưới thân hắn cả gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng, dáng vẻ xấu hổ khép nép lại càng khiến hắn trỗi dậy ham muốn.

Bất chợt tầm mắt dừng lại ở một vết sẹo mờ ở phía phần eo khiến hắn khẽ nhíu màu, đưa đôi mắt nhìn lại một lượt hắn mới phát hiện ra cả khắp cơ thể trắng nõn ấy còn rất nhiều những vết sẹo như vậy, có lẽ nó xuất hiện sau trận ẩu đả với những tên khốn nạn kia.

Nghĩ vậy hắn lại cảm thấy đau xót, cúi người xuống đặt từng nụ hôn nhẹ lên mỗi dấu vết ấy và cố tình để lại dấu ăn của hắn.

Chỉ một lúc sau, khắp của người cô là những điểm ửng hồng ám muội, bàn tay mơn trớn trên cơ thể cô rồi trườn xuống dưới đến thẳng nơi mật đạo huyền bí ấy mà thăm dò.

Băng Nhi vì sự trêu ghẹo của hắn khẽ vặn vẹo, cô phải cắn xuống bờ môi của mình để ngăn đi những âm thanh xấu hổ.

Hắn thấy vậy liền cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cô, hơi thở nóng phát ra cùng âm thanh khàn đục:

- Băng Nhi, về sau không được rời khỏi tôi.

Cô lúc này đầu óc đã mơ màng vẫn cố giữ chặt miệng để không phát ra tiếng, hắn thấy vậy bàn tay ở phía dưới liền động mạnh hơn khiến cô khẽ nhíu mày:

- Ahh...

- Băng Nhi, nhớ lời tôi nói. Không được rời khỏi tôi.

Cô đã bị hắn làm cho mê mẩn, theo dòng cảm hứng mà "uhm" một cái.

Hắn nghe được câu trả lời vừa ý liền mỉm cười thoả mãn rồi tách chân cô ra, đem cự long dũng mãnh ngang nhiên đi vào.

Bị một vật to lớn xâm nhập có chút đau đớn, cô khẽ nhíu mày ngửa đầu ra sau mà thở dốc, bàn tay bấu chặt vào ga giường mà đón nhận.

Nơi phía dưới đã trở nên chật khít, hắn theo đó nhẹ nhàng vận động, từ chậm rãi rồi đến nhanh dần, bàn tay vẫn không ngừng ở trên người cô mà nhào nắn.

Đã một tuần hắn không được gần gũi cô vậy nên lần kích tình này thật sự rất mãnh liệt.

Bất chợt hắn lại rời ra, bàn tay túm lấy eo cô xoay người nằm sấp lại, theo tư thế đấy từ từ đi vào, áp sát lồng ngực vào tấm lưng trắng nõn, tầm mắt lại thấy được một vết sẹo ở bả vai, hắn khẽ đau lòng mà hôn nhẹ lên nó, phía dưới vẫn không ngừng vận động.

Ở trong căn phòng xa hoa ấy, trên chiếc giường rộng lớn kia là hai thân ảnh loã lồ đang dính chặt lấy nhau.

Có lẽ chưa bao giờ lại cảm thấy họ hoà hợp đến như vậy ở tất cả mọi tư thế.

Tới đỉnh cao của dục vọng, hắn ở trên người cô càng điên cuồng hơn, động thân mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.

- Uhm... Thiên Uy... đừng dùng sức như thế... Ahh....

Hắn lúc này bàn tay siết chặt lấy bờ eo cô, càng dùng sức mà ra vào, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp:

- Băng Nhi, gọi tên tôi!

- Uhm... Thiên Uy...!

- Gọi lại!

- Uy.... Ahh...!

Nghe được câu vừa ý hắn liền gấp rút trong cô, một thứ chất lỏng chảy vào bên trong, hắn khẽ gầm lên một tiếng rồi gục lên trên người cô.

Cả hai cứ ở trong trạng thái như vậy mà mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Trăng ngoài kia vẫn tròn vành vạnh chiếu thẳng vào khung cửa sổ soi rọi lên hai thân ảnh đẹp đẽ ấy.

Trải qua sau những tháng ngày mệt mỏi, chông chênh với thứ tình cảm chớm nở cuối cùng cũng có được một ngày yên bình mà dựa vào nhau nhìn về giấc mộng màu hồng.

* * * * *

Cũng trong đêm đó, tại một căn phòng rộng lớn với đồ vật ngổn ngang trên sàn, nữ nhân với gương mặt dày lớp trang điểm tức giận dùng tay khua hết tất cả những đồ vật trên bàn. Chiếc cốc thuỷ tinh trong suốt vỡ tan tành trên sàn nhà, những tấm hình của đôi nam nữ bay tứ tung khắp cả căn phòng rồi rơi rải rác khắp nền gạch lạnh lẽo.

Ả ta tức giận ngồi phịch xuống ghế rồi đập mạnh tay lên bàn, đôi mắt hằn lên những đường tơ đỏ mà nhìn chằm chằm vào tấm ảnh ở dưới đất:

- Triệu Băng Nhi, mày rốt cuộc đã làm thế nào để rửa sạch vết bùn tao đổ trên người mày?

Cùng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, ả ta tức giận bắt máy:

- Điều tra thế nào rồi?

- Người của chúng ta cử đi giết tên đó đều đã bị giết chết. Không ngoại trừ khả năng tên đó đã bị rơi vào tay bọn họ.

- Mẹ kiếp, có chút việc cũng làm không xong, ta nuôi các ngươi để làm gì?

Nói rồi ả ta tức giận ném chiếc điện thoại xuống đất, đôi mắt nhìn vào khoảng không vô tận mà bực bội nói:

- Nếu quả thật tên đó đã rơi vào tay bọn họ, vậy thì Thiên Uy cũng đã biết được sự thật, mình có lẽ phải tính trước một bước.

Trong căn phòng bừa bộn với ánh đèn ngủ yếu ớt, hình dáng của nữ nhân ngồi trên ghế với đôi mắt sắc lạnh nổi lên những tia máu lại trông giống một con quỷ nữ đội lốt người khiến người ta khiếp sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK