Nữ nhân đứng bên cạnh khung cửa sổ hướng đôi mắt lạnh như tảng băng nơi Bắc Cực về phía màn mưa đêm, bờ vai đôi lần run lên vì mưa tạt, gió phả.
Cô khẽ quay đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ để trên bàn rồi khẽ cười một cái. 11h, có lẽ hắn đã biết chuyện rồi, chắc sẽ tức giận và tổn thương nhiều lắm.
Bất chợt cách cửa phòng bật ra, Ngạo Thiên bước vào đưa đôi mắt nhìn vào khay cơm rồi lại hướng đến cô mà lạnh giọng nói:
- Không ăn cơm? Đang nhớ đến hắn sao?
Cô nghe vậy cũng chẳng để tâm, lại quay mặt về phía cửa sổ mà nhìn ra ngoài.
Thấy thái độ hời hợt của cô như vậy lại khiến anh cảm thấy khó chịu mà bước đến bên cạnh túm lấy bả vai cô, quay người cô lại:
- Triệu Băng Nhi, em đang chống đối lại tôi sao?
Cô lúc này nhìn đến anh bằng ánh mắt lạnh nhạt, thanh âm phát ra cũng sắc bén:
- Em muốn gặp ba mẹ mình!
- Vậy thì tốt nhất đừng dùng thái độ đó để nói chuyện với tôi. Lại ăn cơm đi!
- Chưa gặp được họ, em sẽ không nghe theo anh.
- TRIỆU BĂNG NHI, em.....
Anh trừng mắt nhìn lên cô một tia cảnh cáo nhưng vẻ mặt cô vẫn vô cảm như vậy. Ngạo Thiên tức giận rồi cũng chợt cảm thấy ngỡ ngàng, chẳng phải những điều này đều là anh dạy cô sao? Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được để lộ cảm xúc của bản thân.
Ngạo Thiên trong lòng khẽ cười giễu một cái rồi cuối cùng cũng phải xuống nước nhường cô một bước:
- Được, tôi sẽ cho em gặp họ nhưng chỉ 15 phút. Đừng để tôi biết được em có ý định khác, tôi không dám chắc sẽ làm gì đâu.
Nói rồi anh cũng quay người trở ra, Băng Nhi thấy vậy cũng từng bước theo sau.
Bọn họ đi vào vào đường hầm sâu hun hút rồi dừng chân trước cánh cổng bằng đồng rộng.
Lúc này hai người áo đen gác cổng thấy bọn họ liền cúi chào, một tên bước đến mở cửa cửa ra, Ngạo Thiên thấy vậy chỉ nhàn nhạt nói:
- Họ ở bên trong đấy, nên nhớ em chỉ có 15 phút thôi.
Băng Nhi nghe vậy nhìn anh một cái rồi cũng từng bước chậm rãi tiến vào, cánh cửa theo đó liền khép chậm lại.
Một căn nhà thu nhỏ chỉ được gói gọn trong một không gian chật hẹp, cô nhẹ nhàng đi vào bên trong mà đôi mắt vẫn không ngừng nhìn xung quanh thăm dò.
Lúc này cô đi thẳng vào phòng khách, thấy hai bóng dáng lọm khọm ngồi đấy mà sống mũi chợt cay xè, nghẹn ngào gọi:
- Ba... mẹ...!
Hứa Diệp Chi cùng Triệu Băng Thanh nghe được lời gọi ấy mà như chết lặng, chậm rãi quay người lại, một giây sau đó lại kinh ngạc hết cỡ, không hẹn mà cùng nói:
- Băng Nhi!
Hứa Diệp Chi lúc này bờ vai run rẩy từng bước lững thững đi lại phía cô mà Băng Nhi thấy vậy cũng không kìm được nước mắt mà nức nở chạy đến ôm chầm lấy bà:
- Mẹ.... con rất nhớ người... Thật may.... khi hai người đều không sao!
Hứa Diệp Chi cũng không kìm được nước mắt mà ôm lấy cô vỗ về lên bờ vai nhỏ nhắn:
- Băng Nhi... con bé giờ lớn thật rồi... Ta xin lỗi... vì đã không thể ở bên nuôi nấng con.... ta thật là đáng trách.
Băng Nhi nghe vậy chỉ biết lắc đầu tiên tục mà nước mắt cứ ồ ạt chảy ra:
- Không.... không phải lỗi của mẹ... là con bất hiếu... không thể tìm thấy hai người.
Triệu Băng Thanh nhìn hai mẹ con cô nước mắt ngắn dài lại từ từng đứng dậy đi lại phía cô. Ngày ấy khi gặp cô ở bữa tiệc ông thật sự chỉ muốn chạy đến ôm chầm lấy cô con gái xinh đẹp của mình, chỉ là vì anh đã dùng Hứa Diệp Chi để đe doạ nên ông đành quay mặt làm ngơ. Băng Thanh khoé mắt cũng đã rưng rưng mà gọi tên:
- Băng Nhi!
Cô lúc này mới từ từ đẩy bà ra mà nhìn sang ông, đã bao nhiêu năm không nhìn thấy mà họ đều đã già nua như vậy.
- Ba!
Nói rồi cô cũng oà vào lòng ông mà ôm lấy, Triệu Băng Thanh cũng không kìm được xúc động siết chặt lấy cô trong sự da diết dồn nén bấy lâu.
Bọn họ sau khi một màn gặp nhau khóc lóc thì Triệu Băng Thanh bất chợt đẩy cô ra mà vội vàng hỏi:
- Băng Nhi, tại sao con vào được đây?
- Là Ngạo Thiên đưa con vào, anh ta chỉ cho con 15 phút để gặp hai người.
- Hắn ta nói cho con biết sao?
Cô nghe vậy chỉ khẽ gật đầu một cái mà Băng Thanh liền gấp gáp nói:
- Băng Nhi, không phải con ở bên Thiên Uy sao? Tại sao lại quay về đây?
Cô nhìn ông có chút khó hiểu mà hỏi lại:
- Ba biết Thiên Uy sao?
- Triệu Băng Nhi, con nhất định phải nghe lời ta, quay lại về bên cậu ấy. Chỉ có cậu ấy mới bảo vệ được con.
- Nhưng người cũng phải nói con biết lý do.
Băng Thanh lúc này nhìn cô chần chừ rồi lên tiếng:
- Băng Nhi, thật ra vụ tai nạn năm đó, cả ta và bà ấy, con và Thiên Uy đều nằm trong kế hoạch của Ngạo Thiên.
Cô nghe vậy chợt sững người, vốn dĩ cứ nghĩ là anh cứu ba mẹ cô trong vụ tai nạn và dấu cô chỉ vì muốn cô làm việc cho anh, không ngờ ngay từ đầu đến cuối tất cả lại nằm trong bàn tay anh như vậy:
- Ba... không thể nào... làm sao có thể như vậy được? Tại sao anh ta lại làm thế?
- Băng Nhi, nghe ta. Hãy quay về với Thiên Uy, cậu ta sẽ bảo vệ con.
- Nhưng tại sao anh ta lại làm thế... Ba, tại sao chứ... nhà chúng ta có thù oán gì với họ?
Băng Thanh nhìn cô với đôi mắt muôn lời khó nói:
- Là vì... hắn ta là anh trai của Thiên Uy!
- Anh trai?
Băng Nhi nghe vậy càng cảm thấy kinh ngạc hơn, tại sao Ngạo Thiên lại là anh trai Thiên Uy? Nếu vậy, tại sao anh lại muốn hại em trai của mình.
Đang trong những suy nghĩ rồi loạn thì cánh cửa bật ra, Ngạo Thiên từng bước đi vào lạnh giọng nói:
- 15 phút của em, hết rồi!
Băng Nhi lúc này quay người lại trừng mắt nhìn anh, một giây sau đó liền đưa tay vung một nắm đấm vào người anh nhưng Ngạo Thiên nhanh mắt né được còn chụp lấy cánh tay cô xoay lại mà kéo vào lòng mình:
- Triệu Băng Nhi, em nên nhớ mọi thứ của em đều là tôi dạy. Em nghĩ có thể sử dụng nó với tôi sao?
Băng Nhi lúc này vùng vằng không được liền lạnh giọng nói:
- Tống Ngạo Thiên, hoá ra từ trước đến giờ anh đều lừa dối tôi. Uổng công tôi luôn xem anh như ân nhân của mình mà hết lòng học tập dưới sự huấn huyện của anh. Giờ thì mọi chuyện hay rồi, anh đừng nghĩ tôi cái gì cũng sẽ nghe theo anh. Buông tôi ra.
Hứa Diệp Chi thấy vậy liền vội đi tới khóc lóc túm lấy cánh tay anh cầu xin:
- Ngạo Thiên, tôi xin cậu... bỏ qua cho con bé... làm ơn!
Anh nghe cô nói vậy trong lòng lấy làm tức giận mà gằn lên:
- Băng Nhi, em giỏi lắm...muốn trả treo với tôi sao? Được!
Nói rồi anh cũng thẳng tay kéo cô ra ngoài trong tiếng khóc lóc gào thét của Hứa Diệp Chi.
Băng Nhi đã dùng mọi cách để vùng ra nhưng sức cô dù đã được luyện võ cũng không thể phản kháng lại được anh.
Ngạo Thiên kéo cô về phòng rồi thẳng tay quăng cô lên giường.
Băng Nhi lúc này trừng mắt lên nhìn anh mà lạnh giọng nói:
- Ngạo Thiên, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì anh sai bảo, tôi sẽ rời khỏi đây.
Anh nghe vậy trong lòng không hiểu sao lại tức giận, khẽ cười khẩy một cái:
- Định quay về với tên đó sao?
- Dù sao thì hắn ta cũng tốt hơn anh!
Lời nói của cô như đụng chạm đến tự ái của anh, Ngạo Thiên cả người rừng rực lửa giận mà nói:
- Vậy sao? Vậy để cho tôi xem ai mới là tốt.
Nói rồi anh liền đi lại phía giường, một giây sau đó dùng lực đè cô xuống, Băng Nhi có chút sợ hãi hét lên:
- Ngạo Thiên, anh định làm gì? Tránh xa tôi ra!
- Tôi muốn xem xem tên đó ở trên giường dạy em những cái gì mà em thấy hắn tốt hơn tôi!
Nói rồi anh liền cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, bàn tay mạnh bạo đưa lên tháo chiếc cúc áo mà luồn vào nhào nắn bộ ngực đẫy đà.
Băng Nhi lúc này kinh hãi vùng vằng mà phản kháng, bất chợt một cơn buồn nôn dữ dội ập đến khiến cô đẩy anh ra rồi ngồi dậy bịt lấy miệng mình ghé xuống đất mà nôn oẹ.
Ngạo Thiên thấy vậy lại càng tức giận hơn mà gằn lên:
- Băng Nhi, em là muốn nói tôi kinh tởm sao?
Cô lúc này không để tâm đến sự tức giận của anh, chỉ ra sức cúi xuống mà nôn rồi bất giác nói:
- Dạo này, tôi thường bị như vậy.
Ngạo Thiên nghe vậy lại nhìn xoáy sâu vào gương mặt xanh xao của cô, trong đầu không ngừng lặp lại: "thường xuyên buồn nôn", bất chợt một suy nghĩ kéo đến khiến đôi mắt anh hằn lên những tia máu đỏ khiếp sợ:
- Triệu Băng Nhi, em có thai?
Hai chữ "có thai" khiến cho cô chết sững, mọi thứ vừa nghe được làm cô cảm thấy hoang mang, bàn tay bất giác lại chạm lên bụng mình, nơi đây đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ sao?
Tầm mắt bây giờ mới từ từ nhìn đến Ngạo Thiên mang một tia lo sợ.
Anh lúc này đứng đấy cả người toát ra hơi lạnh rùng rợn, đôi mắt với những đường tơ đỏ nhìn chằm chằm vào bụng cô như muốn xâu xé nó ra vậy.
Ngạo Thiên từng bước tiến lại gần cô mà Băng Nhi bất giác ngồi lùi lại vào góc giường, thanh âm lại có phần run rẩy:
- Ngạo Thiên, anh muốn làm gì?
- Tôi muốn làm gì sao? Triệu Băng Nhi... em có biết, ngay lúc này tôi chỉ muốn giết chết đứa con của hắn không?
Cô nghe vậy lại cảm thấy khiếp sợ, cánh tay vẫn ôm chặt lấy bụng mình, gấp gáp nói:
- Ngạo Thiên, mọi chuyện sao anh dám chắc như vậy... tôi chỉ là dạo gần đây ăn uống không điều độ nên dạ dày có chút khó chịu.
- Vậy sao? Vậy phải để tôi mời bác sĩ đến kiểm tra cho em.
Nói rồi anh cũng với lấy chiếc điện thoại rồi gọi cho ai đó, Băng Nhi thấy vậy mà trong lòng cũng đứng ngồi không yên, lần đầu tiên cô lại có một cảm giác lo sợ đến như vậy.
Cô thật sự muốn biết chắc chắn có phải là cô mang thai hay không nhưng cô lại cũng mong không phải là lúc này, bởi vì ở trong tình cảnh này, không biết Ngạo Thiên liệu có dễ dàng bỏ qua?
Sau cuộc điện thoại ấy, một lúc sau cánh cửa mở ra, một vị bác sĩ trung tuổi đi vào hướng đến anh cúi đầu chào.
Ngạo Thiên lúc này đi lại phía chiếc ghế gần đấy mà ngồi xuống, dáng vẻ không một chút biểu cảm, lạnh giọng nói:
- Hãy kiểm tra cho cô ấy.... có phải là mang thai hay không?
Người bác sĩ nghe vậy liền đi đến bên cạnh cô mà ngồi xuống.
Sau một hồi thăm khám kỹ càng, vị bác sĩ cất gọn đồ đạc rồi đi lại phía anh mà không khí mỗi lúc một trở nên căng thẳng.
- Tống tiên sinh, vị tiểu thư này đã mang thai tuần thứ 6.
Lời vị bác sĩ ấy vừa dứt cô cũng liền cảm nhận được ánh mắt sát khí từ anh, thanh âm phát ra lại sắc lạnh:
- Được rồi, ông có thể đi!
Nghe vậy vị bác sĩ ấy cũng cúi đầu chào rồi quay người rời đi. Đợi cho cánh cửa vừa khép lại, không gian bây giờ chợt tĩnh lặng với hơi lạnh toả ra từ người anh.
Băng Nhi ngồi ở trên giường thu mình lại, cô thật sự không biết bây giờ là nên dùng tâm trạng gì để đối diện với việc này đây?
Nếu như người trước mặt không phải là Tống Ngạo Thiên mà là hắn thì thật sự là tốt biết mấy. Lúc ấy, cô chắc chắn sẽ chẳng màng điều gì mà ôm chầm lấy hắn rồi hạnh phúc nói: "Thiên Uy, con của chúng ta đã đến với thế giới này rồi!"
Chỉ đáng tiếc là, ông trời lại vô tình sắp đặt mọi thứ đi ngược với mong muốn của cô.
Ngạo Thiên ngồi đấy nhìn cô dường như hiểu được tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô, anh lại khẽ cười lạnh một cái rồi đứng dậy tiến lại phía chiếc giường:
- Băng Nhi, làm sao bây giờ, dạ dày em không những không tốt lại còn mang thêm một điều dư thừa. Hay có cần, tôi cắt bỏ nó cho em?
Băng Nhi nghe vậy lại khiếp sợ, nhưng gương mặt vẫn quật cường trừng mắt nhìn anh:
- Ngạo Thiên, nếu anh dám làm hại đến đứa bé, tôi dù chết cũng không bỏ qua cho anh.
Ngạo Thiên nghe vậy liền tức giận đưa bàn tay siết lấy cổ cô, đôi mắt hằn lên những tia đỏ dữ tợn:
- Triệu Băng Nhi, em đang đe doạ tôi sao?
Gương mặt cô lúc này đã trở nên tái nhợt, nhưng một câu cầu xin cô cũng không mở miệng, đôi mắt nhìn vì khó thở mà nheo lại vẫn còn cảm nhận được tảng băng lạnh từ trong đấy.
Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt cô như vậy càng thêm tức giận, anh không hiểu sao khi biết cô mang con của hắn, một cảm giác khó chịu trong lòng cứ hừng hực trỗi dậy lại thấy sự bảo vệ và trân trọng đứa bé của cô khiến anh thật sự muốn giết chết nó, chỉ là không hiểu sao, bàn tay này lại không thể nỡ.
Ngạo Thiên bất chợt buông cô ra, một giây sau đó liền cúi xuống gắt gao hôn lên bờ môi của cô mà Băng Nhi kinh ngạc rồi lại vùng vằng đẩy anh ra nhưng lại bị anh dùng sức ghì chặt xuống giường.
Băng Nhi không phản kháng được liền cắn xuống chiếc lưỡi của anh, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào khoang miệng. Ngạo Thiên khẽ nhíu mày rời môi cô rồi lạnh giọng nói:
- Sao? Hắn thì được, còn tôi thì không?
- Ngạo Thiên, anh điên rồi!
- Tôi điên? Được, để tôi cho em thấy tôi điên như thế nào.
Dứt lời, anh mạnh tay xé toạc chiếc áo trên người cô, làn da trắng mịn cùng bầu ngực đẫy đà hiện ra trước mắt. Cô quả thật rất đẹp, tuy là đưa cô về từ khi cô 8 tuổi, ngoài việc dạy cô mọi thứ anh vốn chưa hề nhìn thấy hay đụng qua thân thể cô, có lẽ cô không nhận thấy đấy là sự trân trọng của anh.
Chỉ là hôm nay, cơn tức giận làm đánh mất lý trí, là anh đã đẩy cô về phía hắn nhưng đến bây giờ lại cảm thấy dù là một chút cũng không nỡ để cô đi.
Đứa bé trong bụng này, là con của ai cũng được nhưng nếu là của hắn, nhất quyết anh không chấp nhận.
Ngạo Thiên cả người như con mãnh thú vồ lên người cô mà để lại những vết cắn đỏ ửng mà cô lại chẳng thể đủ sức để kháng cự lại anh, một giọt nước mắt tràn ra khoé mi rồi chảy dài xuống chiếc gối.
Cô hướng đôi mắt uất ức mà ngấn nước nhìn người nam nhân trước mặt, giọng nói có phần gay gắt:
- Ngạo Thiên, tôi hận anh lừa gạt tôi. Tôi hận anh lợi dụng tôi. Nếu ngày hôm nay anh dám làm vậy, cả đời này đừng mong tôi tha thứ.
Lời của cô vừa dứt, anh cũng chợt khựng lại, lúc này mới đặt tầm nhìn lên gương mặt cô. Nếu anh không nhầm thì lần cuối cùng thấy cô khóc chính là năm cô 8 tuổi khi anh nói với cô rằng ba mẹ cô đã chết. Cũng từ đấy, anh rèn luyện cho cô cách che đậy cảm xúc của mình những tưởng đã tạo cho cô một sự mạnh mẽ cuối cùng chỉ là lớp vỏ mỏng bề ngoài.
Trong lòng anh lúc này lại rấy lên sự thương xót kỳ lạ, hướng cái nhìn vào những giọt long lanh trên gương mặt kia mà chợt cảm thấy đau lòng.
Anh không nói một lời, chỉ khẽ quay mặt đi rồi rời khỏi cô mà trở ra phía ngoài đóng mạnh cửa lại.
Băng Nhi lúc này khẽ thở mạnh một cái, dáng vẻ cứng rắn vừa rồi liền vội tiêu tan, bàn tay cô run run đặt lên bụng mình còn cảm lấy lo sợ. Khi nãy cô thật sự đã đặt cược rất lớn, nếu sau lời đấy mà anh vẫn không chịu buông cô, cô không biết được liệu có điều khủng khiếp nào xảy ra không nữa.
Bàn tay với lấy tấm chăn kéo lên che đi những vết đỏ bạo lực, cô cuộn tròn mình trong đó mà cố ngăn đi những tiếng nức nở kìm nén.
Giá mà cô biết đến đứa bé sớm hơn, cô sẽ không dại dột quyết định ra đi như vậy. Giá mà cô chịu tìm hiểu kỹ hơn, có lẽ sẽ biết được ba mẹ cô vốn đang ở ngay gần bên cạnh. Chỉ là nếu mọi thứ luôn thuận theo ý người như vậy thì sẽ không tồn tại hai chữ "giá như" rồi.
Trời ngoài kia đã quá nửa đêm nhưng vẫn còn rào rạt mưa bay, con phố ầm ĩ giờ trở nên bỏ hoang, giấc ngủ cũng đã thành hình một màn âu lo.