Tại căn phòng với gam màu u ám, người đàn ông ngồi trên ghế tay cầm điếu xì gà bóp chặt lấy nó rồi ném mạnh xuống đất:
- Mẹ kiếp, bọn chúng dám tàn sát hết người của Sát Địa hội sao? Được, ta sẽ cùng đấu với chúng đến cùng.
Ông hướng cái nhìn hung dữ đến người áo đen với thương tích đầy mình mà nói:
- Liên lạc với người của ta bên đấy, tìm mọi cách thủ tiêu cô ta.
* * * * *
Ngày hôm sau, tại Hàn Quốc.
Băng Nhi sau buổi điều trị đầu tiên, hiệu quả vô cùng đáng kể, những phần sẹo lồi hiện đã được khắc phục, vị bác sĩ nói chỉ cần điều trị thêm một - hai lần là mất hoàn toàn.
Một buổi sáng tại đất nước Hàn Quốc cũng khá là yên bình nhưng có lẽ là không quen với một nơi xa lạ như vậy nên cô dậy khá sớm đứng ở bên ô cửa sổ nhìn xuống đường phố đã bắt đầu đón chào một ngày làm việc mới.
Cảm nhận thiếu hơi ấm của người trong lòng, hắn cũng cựa mình mà mở mắt.
Thấy cô đứng ở đấy, hắn cũng ngồi dậy bước xuống giường rồi tiến lại gần ôm lấy cô từ phía sau:
- Băng Nhi, cơn đau đầu của em đêm qua lại tái phát, cũng may vị bác sĩ khi ở trên máy bay còn gửi tôi vài liều thuốc nếu không hôm qua tim tôi chắc sẽ đau đến chết mất.
Cô nghe vậy tầm mắt lại nhìn về phía trời xanh, cả người dựa vào lòng hắn, nhàn nhạt nói:
- Từ sau tai nạn ở đám cháy ấy, cơn đau đầu mới xuất hiện. Em nghĩ chắc là do di chứng để lại.
- Tôi đã hẹn với một bác sĩ giỏi ở đây, lát nữa tôi sẽ đưa em đến kiểm tra.
Cô nghe vậy gật nhẹ đầu một cái rồi quay người lại về phía hắn mà ngước nhìn lên gương mặt đẹp đẽ kia:
- Thiên Uy, anh đã liên lạc về chưa? Mọi chuyện thế nào? Ngạo Thiên không sao chứ?
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản, bờ môi cong lên một cái cười dịu dàng:
- Đừng lo, mọi chuyện đều ổn cả.
- Em muốn nói chuyện với Ngạo Thiên, còn nữa, Băng Phong ở nhà có ổn không? Em muốn về sẽ nói hết mọi chuyện với nó.
- Băng Nhi, trước mắt là sức khoẻ của em đã, việc ở nhà tôi đã nhờ Vĩnh Kiệt để ý rồi.
Băng Nhi nghe vậy cũng chỉ đành gật đầu một cái rồi định quay người đi thì bị hắn giữ tay lại.
Cô ngước lên nhìn hắn một tia khó hiểu, lại thấy được đôi mắt tràn yêu thương, thanh âm thoảng qua trong gió:
- Băng Nhi, trở về nước, chúng ta hãy kết hôn đi.
Cô nghe vậy đôi mắt mở to hết cỡ nhìn hắn, tuy là đã rõ tình cảm của bản thân nhưng cô thật sự chưa nghĩ đến điều này.
- Thiên Uy, anh....
- Băng Nhi, tôi biết là tôi không tốt, đã tổn thương em rất nhiều nhưng tôi sẽ vì em mà khiến bản thân hoàn hảo hơn. Tôi yêu em và chúng ta kết hôn được không?
Bị những câu nói dồn dập của hắn khiến đầu óc cô trở nên rối bời. Đôi mắt đỏ hoe nhìn lên gương mặt chân thành đấy mà không kìm được đã chảy ra hai hàng lệ trong suốt.
Trải qua bao nhiêu sóng gió, cô tưởng chừng đã đủ quyết tâm để rời bỏ hắn nhưng cuối cùng vẫn không cãi được với duyên trời, phận đã định, cô lại quay về bên hắn.
Thứ tình cảm này, dù là đúng hay là sai, cô cũng muốn một lần sống thật với nó, để sau sẽ chẳng phải hối tiếc và day dứt như quãng thời gian đau thương kia nữa.
Băng Nhi bờ môi khẽ cong lên một nụ cười xinh đẹp, giọt nước mắt chảy xuống thấm vào trong đầu lưỡi lại mang dư vị ngọt ngào kỳ lạ.
- Mặc dù cầu hôn lại không có nhẫn nhưng mà em sẽ bỏ qua cho anh. Nhưng đến lễ cưới nếu vẫn không có thì em nhất định sẽ không gả cho anh nữa.
Hắn nghe vậy liền vui mừng ôm lấy cô vào lòng:
- Băng Nhi, cảm ơn em...cảm ơn em...thật sự cảm ơn em!
Trời ngoài kia bắt đầu hửng lên những tia nắng vàng rực rỡ, chiếu thẳng vào khung cửa sổ soi rọi lên hai thân ảnh đẹp đẽ kia.
Từng giọt nước mắt hạnh phúc kia dưới tia nắng lại trở nên long lanh, đẹp đến kỳ lạ.
* * * * *
Hắn đưa cô đến gặp vị bác sĩ đã hẹn đểkiểm tra, sau một hồi chụp và khám xét tất cả mọi thứ, vị bác sĩ mời hắn và cô và trong phòng.
Ông chỉ tay lên tấm film chụp được treo ở kia rồi ưu tư nói:
- Sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện trong đầu của cô gái này xuất hiện một vật thể kỳ lạ.
Hắn và cô hướng đôi mắt theo cánh tay của ông bác sĩ, bỗng chốc đôi mắt hắn chợt nheo lại, hình dáng của vật thể ấy hình như hắn đã thấy ở đâu rồi thì phải.
Bất chợt miếng ngọc bội cùng lời nói của ba hắn lại ùa về, đôi mắt hắn chợt lóe lên một tia kinh ngạc nhìn vào tấm film rồi lại nhìn sang cô, chẳng lẽ người mà ba hắn nói khi đấy là cô sao...?
Băng Nhi bị cái nhìn của hắn làm cho khó hiểu liền vội hỏi:
- Thiên Uy, sao vậy?
Hắn lúc này không để tai lời cô, đôi mắt vẫn chỉ chằm chằm nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn ấy.
Hắn giờ đã hiểu vì sao đám người kia lại nhất quyết muốn bắt cô, nhưng tại sao đám người đó lại biết được? Hắn có lẽ nên đề phòng trước.
Nghĩ vậy hắn liền nhìn sang vị bác sĩ nói:
- Bác sĩ, có thể tiến hành phẫu thuật lấy ra được không?
- Được, tôi có một người bạn là bác sĩ giỏi ở bên Singapor về đây công tác, ông ấy rất giỏi về chuyên môn phẫu thuật. Tôi sẽ liên lạc hẹn lịch cho ngài.
- Bác sĩ, chuyện này rất gấp, chi phí bao nhiêu tôi sẽ trả gấp đôi. Tôi muốn tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt.
- Điều này.....được rồi, để tôi thử liên lạc với ông ấy đã.
Nói rồi vị bác sĩ trở ra ngoài mà cô ở đấy nhìn hắn khó hiểu:
- Thiên Uy, sao vậy? Anh biết...cái đó sao?
Hắn lúc này mới nhìn sang cô, suy tư một hồi rồi chậm rãi nói:
- Băng Nhi, em đã nghe đến Bảo ngọc Trấn Phong Hồi chưa?
Cái tên ấy cô đã nghe ở đâu rồi, chợt nhớ lại lời ba cô kể khi ấy, Băng Nhi mới từ từ nói:
- Nó chẳng phải có sức mạnh kỳ diệu có thể thống trị cả thế giới ngầm sao?
- Phải.
- Nhưng nó thì liên quan gì?
- Bảo ngọc đó vốn có một miếng ngọc và một mảnh kim cương nhỏ được gắn ở giữa. Năm xưa ba tôi vì lo sợ không thể bảo vệ tốt được nó nên đã đen mảnh kim cương ấy giấu đi nơi khác, về sau trước khi ông mất có giao lại cho tôi miếng ngọc còn mảnh kim cương ấy ông nói đã dùng công nghệ y học tân tiến nhất để cấy ghép vào một bé gái. Khi ấy vì xảy ra rất nhiều chuyện, ông chưa thể nói với tôi bé gái đấy là ai. Và hôm nay, điều tôi đang thắc mắc, tại sao người của Sát Địa Hội và Vô Cực Bang lại muốn đuổi bắt em. Băng Nhi, bé gái đang giữ mảnh kim cương ấy...là em!
Cô nghe vậy liền trở nên kinh ngạc vô cùng, đầu óc bắt đầu quay vòng đến chóng mặt, bất chợt cảnh tượng năm ấy ùa về. Cô bị người ba của mình đưa đến một căn phòng trong bệnh viện, xung quanh là những máy móc hình thù kỳ lạ, cả người bị trói trên chiếc giường phẫu thuật, thứ ánh sáng từ chiếc đèn chiếu thẳng vào mặt khiến cô phải nhắm mắt, chỉ cảm nhận được một mũi kim đâm vào da thịt rồi lịm dần đi.
Thì ra năm ấy, là ba cô cùng người đàn ông đó lấy cô ra để làm lá chắn bảo vệ cho thứ này sao?
Cơn đau lúc này bỗng chốc truyền đến, Băng Nhi ôm lấy đầu mà hét lên:
- Ahhhh.... đầu tôi... đau quá.... tất cả là tại các người....
Thiên Uy thấy vậy vội vàng chạy đến ôm lấy cô:
- Băng Nhi, bình tĩnh...tôi sẽ lấy nó ra khỏi người em...
Vị bác sĩ khi nãy quay vào nhìn thấy cảnh tượng như vậy gấp gáp nói:
- Mau đưa cô ấy sang phòng phẫu thuật, ông ấy sẽ đến và tiến hành phẫu thuật trong hôm nay.
Hắn nghe vậy liền đỡ lấy cô rời đi ai ngờ Băng Nhi bị mất bình tĩnh lại đẩy hắn ra. Có lẽ cơn đau đầu khống chế thần kinh của cô, cô nhìn hắn mà gào lên:
- Tránh xa tôi ra...hoá ra trước giờ tôi chỉ là một con cờ cho các người lợi dụng...ahh...đầu tôi.....
Cơn đau mỗi lúc một dữ dội, cô không còn kiểm soát được mọi thứ, liền lao đến đập đầu vào bức tường một cái.
Thiên Uy thấy vậy liền chạy đến ôm lấy cô:
- Băng Nhi, bình tĩnh lại... bác sĩ sẽ đến phẫu thuật cho em...lấy nó ra em sẽ không còn đau nữa.
Cô lúc này dường như không còn để tâm đến gì nữa chỉ càng vùng vằng đẩy hắn ra mà không ngừng kêu lên vì cơn đau mỗi lúc cứ nhân lên gấp bội.
Thiên Uy không còn cách nào để giữ được cô liền dùng tay đánh mạnh vào sau gáy cô một cái, Băng Nhi cả người ngất lịm ngã vào lòng hắn.
Vị bác sĩ thấy vậy cũng vội nói:
- Mau đưa cô ấy sang phòng phẫu thuật.
Hắn nghe vậy cũng liền bế bổng cô trở ra ngoài.