• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên tầng cao nhất của toà nhà chọc trời, nam nhân ngồi ở ghế gương mặt chuyên tâm vào bản báo cáo được đặt ở trên bàn mà cẩn thận lật từng trang một. Gương mặt điển trai cùng với dáng vẻ tập trung làm việc của hắn quả thực khiến người khác say mê ngắm nhìn.

Bỗng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn với lấy rồi bắt máy.

- Thiên Uy, làm gì vậy? Mau đến Ảo Quốc đi, mình có chuyện quan trọng.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, đôi mắt cũng lóe lên một tia bất an. Hắn nhìn xuống bàn báo cáo rồi lãnh giọng nói:

- Được, cậu đến đó trước đi, 5 phút nữa mình sẽ qua.

Nói rồi hắn cũng tắt máy, xem xét bản báo cáo một lần nũa rồi cầm bút ký vào.

Sắp xếp lại một chút, hắn cũng đứng dậy với lấy chiếc áo vest rồi trở ra ngoài.

Chiếc xe đắt tiền chạy thẳng đến bar Ảo Quốc ở dưới hầm khách sạn Ngự Thiên.

Hắn bước xuống xe trong bao con mắt ái mộ của người xung quanh, một thân Tây trang lịch lãm cao ngạo mà bước vào bên trong.

Thứ ánh sáng yếu ớt nhấp nháy khẽ thấy được gương mặt tuấn mỹ mờ ảo, hắn chỉ cần bước qua cánh cửa cách âm là liền trở thành tâm điểm của cả không gian này.

Đi lại phía vị trí quen thuộc mà Vĩnh Kiệt đã ở đấy chờ đợi, hắn ngồi xuống rồi hướng đôi mắt sắc lạnh đến anh:

- Về Tôn Gia Viễn sao?

Vĩnh Kiệt nghe vậy cũng gật đầu một cái rồi nói:

- Lão già đấy trốn rồi, không tìm ra được. Chúng ta đã thanh trừng Sát Địa Hội, mình nghĩ lão chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả thù.

- Mẹ kiếp, lại để lão đi trước một bước.

- Tên đã phóng hoả bệnh viện ở bên Hàn Quốc cũng không bắt được, có lẽ hắn đã cao chạy xa bay rồi. Khi ấy nhận được tin mình cùng Ngạo Thiên đã phải sử dụng phi cơ bay sang, cũng không có thời gian để tâm đến hắn. Cũng may nhân viên bảo vệ ở đấy còn có lòng nếu không chắc 2 người các cậu giờ đã thành nắm tro rồi.

Hắn nghe vậy đôi mắt chợt trở nên sâu thẳm, quả thật ngày hôm đấy hắn nghĩ đã cùng cô bỏ mạng ở đó, vốn cũng đã cam tâm chấp nhận rồi chỉ là ông trời cũng may còn ưu ái:

- Chu cấp tốt cho người ta một chút, còn về phần Tôn Gia Viễn tích cực điều tra xuất nhập cảnh, lục tung hết tất cả bang phát đã từng kết thân với lão ta, cần thiết thấy nghi ngờ có thể xử sạch. Dù sao với lão già này mình vẫn cảm thấy có một chút bất an.

- Được rồi, cậu cũng bảo Băng Nhi nên cẩn thận một chút, mình nghĩ nếu lão muốn ra tay chắc sẽ bắt đầu từ cô ấy.

Cảm giác lời của Vĩnh Kiệt nói khiến hắn cũng có chút lo lắng, liền với lấy chiếc điện thoại bấm lên dãy số quen thuộc, đầu bên kia nhấc máy:

- Thiên Uy, sao vậy?



Thứ âm thanh ồn ào cùng tiếng xe cộ ở đầu bên kia truyền đến làm hắn khẽ nhíu mày:

- Băng Nhi, em đang đi đâu sao?

- Phương Đan rủ em đi mua ít đồ cùng cô ấy. Có chuyện gì sao?

Hắn nghe vậy trong lòng mới nhẹ đi một chút, nét mặt cũng dãn ra:

- Không có gì, tôi chỉ gọi điện thỏi thăm em thôi. Nhớ về sớm nhé.

- Được rồi, đợi em về ăn cơm cùng đấy.

Nói rồi đầu bên kia cũng tắt máy, Vĩnh Kiệt thấy vậy liền lên tiếng:

- Cô ấy đang đi cùng Phương Đan sao?

Hắn không nói gì, chỉ gật đầu một cái, Vĩnh Kiệt liền tiếp lời:

- Ở đâu vậy? Cho mình cị trí của bọn họ đi.

- Vĩnh Kiệt, cô ta chẳng phải là bạn gái cậu sao? Tại sao lại còn phải hỏi mình.

Anh nghe vậy lại cười trừ một cái rồi nói:

- Có chút hiểu lầm nên cãi nhau thôi, cô ấy giận mình còn không gặp mặt mấy ngày nay rồi.

- Hiểu lầm? Không phải là vì cậu lén lút đi gặp mặt Đường tiểu thư sao?

Bị hắn nói trúng vấn đề Vĩnh Kiệt lại thở dài một cái:

- Cô ta là con gái đối tác làm ăn của ba mình. Lão già nhà mình bắt ép gặp mặt nên đành phải thuận theo thôi. Hơn nữa, vì công việc của Phương Đan không tiện công khau quan hệ tình cảm mà lão già nhà mình thì đang muốn thúc giục kết hôn.

- Vậy tại sao không cầu hôn cô ấy?

Câu nói của hắn làm Vĩnh Kiệt ngầy người, rất nhanh sau đó như ngộ ra rồi cười nói:

- Ừ nhỉ, tại sao mình không nghĩ đến chuyện đó?

Hắn nhìn anh dáng vẻ ngô nghê như vậy lại bật cười một cái liền đứng dậy đi lại phía Vĩnh Kiệt vỗ vai anh rồi quay người trở ra ngoài.

Vĩnh Kiệt thấy vậy cũng vội vàng đứng lên nói với theo:

- Không đợi mình sao?

Nói rồi anh cũng vội vàng đuổi theo sau hắn.

* * * * *

Trước trung tâm mua sắm cao cấp được toạ lạc giữa con phố sầm uất, một em Ferrari GG50 màu đỏ dừng trước cổng trung tâm. Cánh cửa mở ra, hai thân ảnh bước xuống khiến mọi người đều phải rời tầm mắt, những tiếng bàn tán bắt đầu vang lên:

- Kia không phải là Từ Phương Đan sao? Cô ấy vẫn đẹp như vậy!

- Mình còn nghe nói vụ scandal tiểu tam mà cô ấy vướng phải đều là do Đàm Hiểu Thanh dựng chuyện vu oan.

- Đàm Hiểu Thanh sao? Nói mới nhớ, cô ta giờ sao không thấy bóng nhỉ.

- Chắc xấu hổ quá nên không dám xuất hiện nữa chứ sao?

- Này, cô gái đi bên cạnh Phương Đan, sao mình thấy quen nhỉ. Cô ta trông cũng xinh đẹp vậy.

- Cô gái ấy sao? Hình như là………..chẳng…chẳng phải là vợ của Vũ Thiên Uy sao?



Mọi người nghe đến đấy đều cảm thấy kinh ngạc nhìn cô, họ muốn chạy lại xin xỏ chữ ký của Phương Đan bao nhiêu thì thấy cô lại càng muốn tránh xa bấy nhiêu.

Không phải là vị họ không ưa mà chính là họ sợ quấy nhiễu cô sẽ khiến Vũ Thiên Uy nổi giận thì chắc ba đời nhà họ sẽ không ngóc đầu lên nổi.

Phương Đan cùng Băng Nhi đi vào trung tâm cũng chẳng để ý đến bao cái nhìn của người xung quanh.

Đối với những khách hàng còn hơn cả thượng đế như vậy, nhân viên ở đấy thái độ cũng tốt hơn hẳn, nhiệt tình hướng dẫn và giới thiệu. Băng Nhi thấy vậy chỉ mỉm cười đưa tay lên khua rồi nói với một nữ nhân viên đang quảng cáo:

- Không cần, hãy để chúng tôi tự chọn.

Nữ nhân viên kia nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu một cái rồi quay về vị trí làm việc của mình.

Băng Nhi lúc này mới nhìn sang Phương Đan hỏi:

- Sao? Mình trông cậu cũng chẳng có hứng thú mua sắm, là cãi nhau với Vĩnh Kiệt sao?

Nghe nhắc đến anh, vẻ mặt Phương Đan lộ rõ sự tức giận nói:

- Đừng nhắc đến tên trăng hoa ấy nữa.

- Lại làm sao?

- Hắn ta dám ở sau lưng mình lén lút gặp cô gái khác.

Băng Nhi nghe vậy lại mỉm cười một cái:

- Mình thấy cũng có sao đâu, anh ta là trai chưa vợ, cô ấy cũng là gái chưa chồng huống hồ gì quan hệ của cậu và Vinh Kiệt lại không được không khai, tất nhiên những cô gái khác sẽ nhanh tìm đến rồi. Anh ta đẹp trai có, gia thế có, hơn nữa độ tuổi cũng đã đến lúc lập gia đình, mình nghĩ gặp gỡ một chút cũng được mà.

- TRIỆU BĂNG NHI, cậu là đang muốn chọc tức mình sao? Nếu Thiên Uy nhà cậu cũng như vậy thì cậu cũng thấy không sao ư?

- Thiên Uy sẽ không dám vì mình là vợ anh ấy.

- Triệu Băng Nhi, cậu…cậu…

Băng Nhi thấy Phương Đan đã tức giận đành cười hoà rồi khoác lấy cánh tay Phương Đan kéo đi:

- Được rồi, mình sẽ không nói nữa. Là cậu rủ mình đi shoping, vậy nên vẻ mặt hãy vui vẻ một chút.

Phương Đan nghe vậy cũng xuôi rồi cùng cô đi đến nhưng gian hàng khác mà lựa đồ.

Sau một hồi lựa đi lựa lại, thử hết cái này đến cái khác, 2 người bọn họ ôm một đống đồ trên tay rồi đi lại phía quầy thanh toán.

Phương Đan lấy trong túi ra một chiếc thẻ tín dụng đưa cho nhân viên:

- Gói hết những cái này rồi gửi đến địa chỉ đây cho tôi.

Nữ nhân viên lúc này lại mỉm cười rồi đẩy chiếc thẻ về phía Phương Đan:

- Cảm ơn Quý khách, chỗ này hiện đã có người thanh toán rồi.

Cô và Phương Đan nghe vậy lại nhìn nhau khó hiểu:

- Thanh toán rồi? Là ai thanh toán vậy?

Nữ nhân viên kia nhìn hai người bọn họ cẩn trọng nói:

- Là Vũ tổng!

Phương Đan lúc này nhìn sang cô:



- Băng Nhi, ông xã nhà cậu thật có lòng nha.

Cô nghe vậy chỉ nhún vai một cái rồi khoác lấy tay Phương Đan mà trở ra ngoài:

- Được rồi, nếu đã mua sắm đủ thì chúng ta đi ăn thôi.

Hai người bọn họ trở ra phía ngoài, bỗng lúc này có một đứa trẻ tầm 5 tuổi chạy đến túm lấy cánh tay cô giật giật, Băng Nhi thấy vậy liền cúi xuống nói với đứa nhỏ:

- Bé con, sao vậy? Ba mẹ con đâu?

Đứa bé không nói gì mà đưa ngón tay chỉ về một cái ngõ ở phía trước rồi giật giật lấy cánh tay cô ý muốn nói hãy cùng nó đến đó.

Băng Nhi nhìn về hướng đứa bé chỉ thấy có phần khó hiểu nhưng đứa bé vẫn liên tục giật lấy tay cô khiến cô cũng nóng lòng liền quay sang Phương Đan nói:

- Cậu đợi mình một chút, mình đưa thằng bé đến đó rồi sẽ quay lại.

Phương Đan không nói gì chỉ gật đầu một cái, Băng nhi thấy vậy cũng liền nhìn xuống thằng bé:

- Được rồi, cô sẽ đưa con đi.

Nói rồi cô cùng đứa trẻ đi về phía trước, cùng lúc đấy một chiếc xe Innova màu đen từ trong ngõ đi ra lướt qua cô, Băng Nhi trong lòng bỗng rấy lên một nỗi bất an, một giây sau đó liền quay đâu lại thì thấy Phương Đan bị hai tên áo đen chụp thuốc mê và chiếc Innova kia đamh đậu ngay bên cạnh.

Băng Nhi vội vàng buông thằng bé rồi chạy lại phía đó, thân thủ linh hoạt, cô túm lấy cánh tay của một tên áo đen bẻ ngược lại rồi đấm mạnh vào bụng khiến tên đấy đau đớn thụt lùi người lại.

Băng Nhi tiếp tục lao đến tên đang cố gắng đưa Phương Đan lên chiếc xe mà túm cổ áo tên đó giật ngược lại mà lên gối thúc mạnh vào bụng tên đó rồi đỡ lấy Phương Đan.

Chỉ là khi vòng tay vừa giữ được Phương Đan chưa đầy một phút thì liền bị một vật mạnh đập thẳng vào gáy, mọi thứ trước mắt cũng tối sầm lại chỉ nghe được một giọng nói vang lên: “Đem cả đi” rồi ngất lịm.

* * * * *

Buổi trưa, sau khi tan ca ở Vũ Thị, hắn lái xe trở về biệt thự.

Dì Lưu nghe tiếng động từ trong nhà đi ra, thấy hắn bước xuống xe liền hỏi:

- Cậu chủ, phu nhân vẫn chưa về. Có đợi cô ấy về ăn cơm cùng?

Hăn nghe vậy chỉ bình thản gật đầu rồi đi thẳng vào nhà.

Thiên Uy cởi chiếc áo vest vứt sang một bên rồi thả mình trên chiếc ghế sofa. Cả buổi sáng nay quả thực hắn rất mệt mỏi, những chuyện xảy ra vừa rồi khiến hắn bỏ bê công việc ở Vũ Thị và bây giờ là biết bao nhiêu văn bản cần phải ký, hơn nữa chuyện của Tôn Gia Viễn cũng làm hắn hao tâm suy nghĩ rất nhiều.

Thiên Uy mệt mỏi nằm xuống chiếc ghế, hai mắt nhắm lại rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK