• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một buổi sáng u uất bao trùm lên vạn vật với những cơn mưa nặng hạt. Trời đem theo những cơn gió se lạnh lùa vào khung cửa sổ khiến nữ nhân nằm trên giường khẽ rùng mình. Đôi hàng mi cong vút khẽ động đậy rồi từ từ hé mở. Cả người lúc này đau nhức đến mức không muốn tỉnh dậy nữa. Đêm qua, sau khi hắn dày vò thân thể cô đến nhàu nát, phóng thứ nhớp nháp ấy vào bên trong liền rời ra. Trước khi đi, hắn còn quay lại nhìn cô một tia sắc lạnh rồi lãnh đạm nói:

- Ngày mai đến Vũ Thị tiếp tục công việc của cô. Tốt nhất đừng chống đối, nếu không em trai cô, tôi không biết sẽ làm gì nó.

Băng Nhi nằm đấy nhìn xoáy sâu lên trần nhà trắng xoá, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tấm ga trải giường đến nhăn nhúm, lòng mắt đã trở nên đỏ hoe, một giây sau đó, thứ lấp lánh hiện ra nơi khoé mắt rồi chảy dài thấm xuống chiếc gối tạo thành dấu chấm tròn ai oán.

Sau sự mất mát của vụ tai nạn năm ấy, cô cứ nghĩ rằng bản thân đã tạo được cho mình lớp vỏ bọc mạnh mẽ, dù đối diện với bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không trở nên yếu đuối vậy mà ở trước hắn, không thể bảo vệ bản thân lại còn khiến cho bản thân trở nên thê thảm như vậy, thật nực cười mà.

Cố nuốt xuống những tủi nhục ấy, cô gắng gượng ngồi dậy mà bước xuống giường. Hạ thân cho đến bây giờ vẫn còn cảm giác đau xót, tuy đêm qua sau khi trở về phòng cô đã gột rửa sạch sẽ cơ thể nhưng không hiểu sao vẫn còn cảm thấy mùi vị ghê tởm của hắn còn vương trên người đến khó chịu.

Lê từng bước chân mệt mỏi đi vào trong phòng tắm, trút bỏ lớp quần áo xuống, trong tấm gương, một thân thể mĩ miều hiện ra với nhiều dấu vết tím đỏ còn đọng lại trên làn da trắng nõn.

Bàn tay chậm rãi đưa lên chạm nhẹ vào từng mảng màu ấy, đây là minh chứng cho sự cuồng bạo của hắn đêm qua, thật khiếp sợ.

Nhìn thẳng vào khuôn mặt của nữ nhân ở trong gương, đôi mắt trở nên lạnh nhạt mà sâu thẳm:

- Vũ Thiên Uy, phải cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi và anh sẽ cùng phải ghi nhớ đoạn ký ức này.

* * * * *

Băng Nhi sau khi sửa soạn một chút liền quay trở xuống nhà, trong đầu vẫn còn cảm thấy kinh ngạc với số y phục hắn đã chuẩn bị từ lúc nào. Chỉ biết khi cô từ phòng tắm đi đến bên chiếc tủ mở ra ý định kiếm một cái gì đó có thể tạm ổn để đi làm, không ngờ được lại thấy ngổn ngang với y phục còn mới đã được treo ngăn nắp, hơn nữa lại vừa vặn với size của cô.

Cũng được thôi, dù sao cô cũng cần chúng nên cũng chẳng vì không ưa hắn mà không nhận lấy. Sau vụ ám sát không thành công đó, hắn bắt cô giam giữ những ngày qua, cô vốn cũng đâu có mang theo hay chuẩn bị gì kể cả tiền bạc nhưng bây giờ đang ở trong tầm theo dõi của hắn cũng không thể quay về để lấy được, đành miễn cưỡng sử dụng vậy.

Trời ngoài kia mưa vẫn không ngừng nghỉ trút xuống từng hạt nặng nhọc, cô đứng dưới mái hiên của căn biệt thự hướng ra ngoài trời một tia chán ghét.

Mưa trút xuống khiến đường phố trở nên vắng tênh, vài phương tiện lao nhanh như chạy trốn khiến nước bắn lên tung toé. Bây giờ muốn bắt xe cũng khó huống hồ gì trên người cô lại cũng không có tiền.

Băng Nhi đành phải men theo vỉa hè có mái hiên của những căn biệt thự bên cạnh. Quãng thời gian khắc nghiệt nhất là quãng thời gian anh dạy cô cách tự vệ, dạy cô cách đánh trả, hơn nữa còn để cô vào những tình cảnh nguy hiểm để cô tự vượt qua, cả người vết thương lớn nhỏ nào cô cũng đã chịu cả rồi vậy thì cơn mưa vốn cũng chỉ là của thiên nhiên thôi, hơn nữa cô cũng không muốn em trai của mình vì mình mà bị liên luỵ. Tuy không thể biết được hắn có thể làm gì thằng bé nhưng trước mắt đành phải nhịn hắn một nước vậy.

Cô đến được Vũ Thị thì cả người cũng đã thấm nước, dưới cái nhìn hiếu kỳ của mọi người, Băng Nhi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đi thẳng vào thang máy mà nhấn nút lên tầng cao nhất.

Vừa thấy cô bước ra, thư ký Tô liền vội vã đi tới:

- Băng Nhi, sao đi muộn vậy? Vũ tổng nói em sẽ đi làm trở lại, hoá ra là thật. Sao mấy hôm nay lại nghỉ?

Băng Nhi lúc này có lẽ do mưa phả ướt người khiến cô cảm thấy hơi lạnh, lại nghe có người lải nhải bên cạnh làm đầu óc cô trở nên đau nhức, đi lại phía bàn làm việc của mình ngồi xuống rồi lạnh nhạt nói:

- Nhà tôi xảy ra chút chuyện riêng.

Tô Nhược Dung nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa:

- Vũ tổng có dặn, em đến thì hãy vào gặp ngài ấy.

Nói rồi Nhược Dung cũng quay về phòng làm việc của mình.

Băng Nhi lúc này vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, đứng dậy đi thẳng về hướng phòng của hắn mà gõ cửa "cốc, cốc".

Ở bên trong im lặng một hồi rồi cũng truyền ra thanh âm sắc lạnh:

- Vào đi!

Lời vừa dứt, cánh cửa liền bật ra, cô đi vào hướng thẳng đến bàn của hắn, lạnh giọng hỏi:

- Gọi tôi có chuyện gì?

Hắn từ đầu đến cuối cũng không ngẩng mặt lên nhìn cô, tầm nhìn đặt xuống tập tài liệu trên bàn mà suy xét:

- Triệu Băng Nhi, cô đến cách xưng hô với cấp trên của mình cũng phải dạy bảo sao? Hay là tôi hôm qua nhắc nhở cô chưa đến nơi?

Băng Nhi nghe vậy hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, bàn tay siết chặt lại mà nén xuống cơn giận:

- Tôi không biết anh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mọi chuyện tôi đã nghe theo, anh tốt nhất cũng nên tránh xa thằng bé ra. Nếu để tôi biết nó có một chút tổn thương gì, tôi nhất định sẽ không nhân nhượng.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, đóng mạnh tập tài liệu lại rồi ngẩng mặt nhìn lên cô, một chút ngỡ ngàng trong mắt.

Cô đứng đấy với chiếc áo sơmi trắng đã sớm ướt đẫm vì ngấm mưa dính chặt vào cơ thể. Qua lớp vải mờ ảo ấy lại thấy được nội y bên trong đang ôm trọn lấy bầu ngực đẫy đà. Trên gương mặt nhỏ nhắn ấy còn đọng lại vài giọt chưa kịp lau, cô trong mắt hắn lúc này lại quyến rũ mê hồn. Bất chợt cả người nóng rực lên, hắn không hiểu được tại sao đối với cô lại ham muốn dục vọng đến như vậy. Cô là nữ nhân duy nhất khiến hắn có thể mây mưa đến hai lần và bây giờ nửa dưới lại không nghe lời mà lớn dần lên. Cố nén xuống dục vọng của bản thân, nhìn đến cô một tia sắc lạnh:

- Không nhân nhượng? Cô nghĩ cô có thể làm gì được tôi? Triệu Băng Nhi, nếu cô muốn em trai của mình được yên ổn, tốt nhất nên sửa lại thái độ của mình. Bây giờ hãy quay ra làm việc, tối nay cùng tôi đi dự một buổi tiệc.

Băng Nhi nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng cô lúc này lại muốn lao đến mà bóp chết hắn:

- Được, nếu Vũ tổng không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài.

Nói rồi cô cũng khẽ cúi đầu quay trở ra, mà hắn lúc này lại thở dài rồi tựa lưng vào thành ghế, bàn tay đưa lên nới lỏng chiếc cavat. Nhưng ngọn lửa dục vọng không vì thế mà dập tắt, cảm giác bản thân nổi cơn ham muốn, hắn liền đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ bên trong, cởi chiếc áo vest vứt sang một bên rồi hướng thẳng đến nhà tắm. Mở nước lạnh xối thẳng vào mặt, hắn lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Cô rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì mà lại có thể khiến hắn không còn hứng thú với nữ nhân nhưng lại ham muốn cô hết lần này đến lần khác như vậy?

Mãi cho đến sau này hắn mới nhận ra rằng, cô vốn chẳng bỏ bùa mê gì mà là hắn đã nghiện cô đến vô phương cứu chữa.

* * * * *

Tối hôm ấy, một chiếc Rolls - Royce đắt tiền dừng lại trước một trung tâm thương mại lớn mới được hoàn thiện với nội ngoại thất đều là hàng thượng phẩm nhập từ nước ngoài. Chiếc thảm đỏ trải dài xuyên suốt cùng những ánh đèn rực rỡ, tạo nên một không gian sang trọng cho bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu.

Một nam nhân viên đi tới mở cửa xe, hắn bước xuống với thân tây trang màu đen sang trọng cùng đôi giày da sáng bóng. Gương mặt đẹp hoàn hảo đến mức nhìn ở góc độ nào cũng khiến người khác phải thổn thức.

Bước ra sau hắn là bóng người nữ nhân, không y phục xa hoa cũng chẳng trang điểm lộng lẫy cô chỉ với chiếc đầm công sở của mình đi theo sau hắn đúng nghĩa là một trợ lý phò tá cho hắn.

- Vũ tổng, mời ngài vào bên trong.

Nam nhân viên kia lịch sự cúi đầu chào hắn rồi dẫn đường.

Đặt chân lên thảm đỏ rồi đi thẳng vào bên trong, quan khách ở đây đều là những người có chức, có quyền, có địa vị, từng được xuất hiện trên các kênh truyền thông, đủ để biết chủ nhân của bữa tiệc này có mối quan hệ lớn đến mức nào.

Lúc đấy, từ xa, một người đàn ông độ tuổi đã ngoài 50 đi đến trước mặt hắn tươi cười đưa tay ra:

- Vũ tổng, cảm ơn ngài đã bỏ chút thời gian đến đây dự buổi tiệc nhỏ này.

Hắn nghe vậy nhìn người đàn ông ấy mỉm cười bắt tay:

- Chủ tịch Tần đừng khách sáo như vậy. Khai trương một Trung tâm thương mại lớn như vậy tôi không đến thật là đáng tiếc rồi. Hy vọng bữa tiệc diễn ra tốt đẹp.

- Haha... Cảm ơn thành ý của ngài.

Nói rồi người đàn ông đấy lại nhìn sang cô, ánh mắt lại loé lên một cái nhìn khác lạ:

- Vũ tổng, đây là...

- Là trợ lý của tôi, không ảnh hưởng gì chứ?

Người đàn ông nghe vậy lại nhìn cô cười một cái, thái độ có chút kỳ quặc:

- Không sao. Chỉ là cảm thấy trợ lý của ngài rất xinh đẹp. Nào, chúng ta cùng vào buổi tiệc.

Khi cả ba vừa quay người đi, ở phía ngoài một siêu xe thể thao Bugatti Chiron dừng trước Trung tâm, nam nhân bước xuống với quần jean, áo phông kết hợp với áo vest phá kiểu tạo nên một phong cách bụi bặm nhưng lại pha chút dáng vẻ lịch lãm. Gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan hài hoà, cả người toả ra mùi nước hoa nam tính mê hoặc, từng bước ngạo mạn trên thảm đỏ mà đi vào theo sau chân hắn.

Thấy ba bóng hình trước mặt, nam nhân ấy khẽ mỉm cười rồi lên tiếng:

- Không ngờ lại có thể gặp được Vũ tổng ở đây, tôi cũng thật lấy làm vinh hạnh.

Lời anh ta vừa dứt, cả ba người cùng quay đầu lại, kẻ nhíu mày khó chịu, người kinh ngạc tột cùng, kẻ lại hồ hởi không thôi.

Hắn lúc này nhìn người trước mặt lộ rõ vẻ chán ghét mà nói:

- Tống Ngạo Thiên, gặp mày ở đây lại khiến tao cảm thấy không vui.

Nam nhân kia nghe vậy bờ môi lại khẽ cong lên:

- Vũ tổng sao lại nói vậy? Hôm nay là ngày vui của Chủ tịch Tần, không nên vì cảm xúc cá nhân mà làm mất đi không khí nơi đây.

Tần Trác Nhiễm lúc này liền tươi cười bước lên nói giọng hoà giải cho đôi bên:

- Tống tiên sinh nói phải. Vũ tổng, hôm nay là bữa tiệc của Tần mỗ tôi, ngài đến đây thật sự khiến tôi cảm thấy vinh dự, vậy nên mọi hiềm khích hãy gác lại, chúng ta cùng vào bên trong, các quan khách cũng đang đợi sẵn.

Hắn nghe vậy chỉ nhìn đến nam nhân trước mặt một tia sắc lạnh rồi quay người lại toan đi vào, cùng lúc đấy Ngạo Thiên cũng bước đến tiến lại gần chỗ cô, bàn tay thản nhiên đưa lên chạm nhẹ vào gương mặt ấy rồi nở một nụ cười ma mị:

- Trợ lý của Vũ tổng có khác, cũng phải xinh đẹp đến như vậy!

Băng Nhi còn chưa hết kinh ngạc vì sự xuất hiện của anh ở đây lại tiếp tục ngỡ ngàng bởi hành động thân mật ấy khiến cô có chút ngại ngùng mà hai má đã ửng hồng.

Hắn đứng bên cạnh trông thấy cảnh tượng này trong lòng không hiểu sao bỗng trở nên khó chịu lại nhìn đến vẻ mặt của cô càng khiến hắn thêm bực bội. Mỗi lần hắn đụng vào cô, cô đều phản kháng kịch liệt vậy mà bây giờ đối với nam nhân khác không những không có phản kháng lại còn biểu hiện nữ tính như vậy.

Hắn trong lòng tức giận nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, lạnh giọng nói:

- Triệu Băng Nhi, cô đừng quên người đang còn ở trong tay tôi.

Nói rồi hắn cũng bước trở vào mà Băng Nhi nghe vậy cũng vội vàng bừng tỉnh nhìn anh một cái rồi bước theo sau.

Tần Trác Nhiễm thấy vậy liền bước đến bên cạnh Ngạo Thiên mỉm cười đưa tay ra bắt:

- Rất vui khi ngài đã đến tham gia buổi tiệc.

- Chủ tịch Tần, chúc mừng ngài.

- Tống tiên sinh, mời!

Hai người bọn họ cùng bước vào bên trong sảnh chính của buổi tiệc.

Tình cờ thế nào, bốn người bọn họ lại ngồi chung một bàn khiến không khí quanh đấy chợt trở nên rét lạnh. Kẻ thì chướng mắt khó chịu, người lại dáng vẻ nhàn nhã đùa cợt, còn cô ngồi giữa hai bọn họ cảm thấy bức bách vô cùng lại phát hiện ra được cái nhìn soi mói của lão Chủ tịch già kia khiến cô không biết nên cư xử thế nào ngoài việc im lặng hướng mắt lên sân khấu.

Sau chương trình ca nhạc mở màn, là phần phát biểu của Tần Trác Nhiễm cùng hoạt động cắt băng khánh thành, mọi người ở dưới gửi đến những tiếng vỗ tay cùng lời chúc mừng tới chủ nhân của buổi tiệc.

Ngạo Thiên lúc này cầm ly rượu của mình lên hướng đến hắn mỉm cười rồi nói:

- Thiên Uy, chúng ta có phải cũng nên nâng ly chúc mừng Chủ tịch Tần một chút không?

Hắn nghe vậy nhìn sang anh một tia lạnh nhạt, hai tay đút túi, vắt chéo chân mà lãnh đạm nói:

- Ngạo Thiên, tao với mày hình như không thân thiết đến như vậy, vả lại tao cũng không có nhã hứng cùng mày uống rượu.

Anh thấy biểu hiện hắn như vậy lại bật cười rồi đưa mắt sang cô:

- Nếu Vũ tổng đã không có nhã hứng, vậy tiểu thư đây có thể thay ngài ấy cùng tôi uống ly rượu này.

Băng Nhi nghe vậy nhìn sang anh có chút khó hiểu. Việc anh xuất hiện ở đây lại không nói trước cho cô biết, vậy nên cô không hiểu được kế hoạch của anh là gì, cũng không biết nên phải cư xử ra sao mà anh lại tiếp cận cô như vậy thật khiến cô lúng túng.

Thiên Uy ngồi bên cạnh thấy vậy liền khó chịu, bàn tay đưa lên hất mạnh ly rượu của Ngạo Thiên xuống nhưng chiếc ly đó dường như lại cố tình đổ vào người cô rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.

Mọi người lúc này dồn hết ánh mắt về phía bàn của bọn họ, Băng Nhi vội vàng với lấy tờ giấy mà lau vết rượu đỏ trên chiếc áo sơmi trắng của mình.

Hắn thấy vậy khẽ nhíu mày nhìn sang anh:

- Ngạo Thiên, mày có ý gì?

Anh lúc này bờ môi lại khẽ cong lên, gương mặt ra vẻ ngỡ ngàng không hiểu chuyện:

- Vũ tổng, là ngài tự tay hắt ly rượu của tôi, bây giờ lại nói như vậy, có phải là "vừa ăn cướp, vừa la làng".

Hắn nghe vậy liền tức giận, bàn tay siết chặt lại định toan nói gì đấy thì cô lại đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt nói:

- Tôi vào nhà vệ sinh một chút.

Nói rồi cô cũng quay người bước đi, bỗng cánh tay lại bị một lực giữ lại, Băng Nhi nhíu mày nhìn xuống người ấy một tia khó hiểu.

Ngạo Thiên lúc này chỉ mỉm cười đứng dậy rồi nhẹ nhàng nói:

- Vị tiểu này có cần tôi gọi người đem đến cho cô một y phục không? Tuy là không phải lỗi của tôi nhưng dù sao là đàn ông tôi cũng nên có chút trách nhiệm.

- Không cần, tôi vào nhà vệ sinh chút là được.

Nói rồi cô có chút vội vã rút tay lại nhưng Ngạo Thiên lại giữ chặt lấy rồi nhìn sang hắn giễu cợt:

- Thật không dám nghĩ Vũ tổng lại để nữ trợ lý của mình nhếch nhác như vậy, ít ra cũng nên chuẩn bị cho cô ấy một y phục phù hợp với buổi tiệc, ngài làm như vậy thật sự là không nể mặt Chủ tịch Tần rồi.

Hắn lúc này ngồi đấy nhìn hai người trước mặt, đôi mắt sắc lạnh rời xuống tầm tay của bọn họ còn đang nắm lấy nhau mà bùng lên ngọn lửa tức giận. Một giây sau đó liền đứng dậy đi tới túm lấy cánh tay kia của cô mà kéo mạnh đi trong bao con mắt hiếu kỳ của mọi người.

Ngạo Thiên thấy vậy bờ môi lại khẽ cong lên một đường, rồi lại nhìn đến quan khách lên tiếng:

- Đã phá hỏng không khí của mọi người, thất lễ rồi. Mọi chuyện không có gì nghiêm trọng, mọi người cùng quay lại với buổi tiệc đi.

Đám quan khách nghe vậy cũng không hỏi nhiều bởi vì bọn họ biết Tống Ngạo Thiên ở trong giới xã hội này địa vị cũng chẳng kém hắn là bao.

Chủ tịch Tần lúc này sau khi đứng trên sân khấu chứng kiến một cảnh đấu đá như vậy liền đi xuống bên cạnh anh hỏi nhỏ:

- Tống tiên sinh, có chuyện gì vậy?

- Không có gì, chỉ là chút hiểu lầm thôi.

Nói rồi anh liền cầm lấy một ly rượu ở trên bàn, ngón tay chạm nhẹ qua miệng ly một cái rồi đưa lên cho ông:

- Chủ tịch Tần, không cần để ý quá. Chúng ta cùng nâng ly chúc mừng cho buổi lễ khai trương thành công tốt đẹp.

Tần Trác Nhiễm nghe vậy cũng tươi cười nhận lấy ly rượu đưa lên chạm vào ly của anh rồi cùng nhau uống cạn.

Ngạo Thiên nhìn chiếc ly trống trơn bờ môi lại khẽ nhếch lên một ý cười bí hiểm.

Anh rốt cuộc là đang toan tính gì trong đầu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK